“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Khúc Khải nói xong Lâm Lam liền lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao dạo này mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, chắc họ đều đang nghĩ cô đang nói dối.
Toàn dân trong nước đều đã biết cô ly hôn?
Nghĩ lại quyền sổ chứng nhận ly hôn màu xanh đậm đó, Lâm Lam cố ép mình giả vờ cho khí thế, cô tin tưởng tình cảm giữa bản thân cô với Diêm Quân Lệnh, nhưng đồng thời lại hiểu rõ là hai người đã ly hôn thật rồi.
Sự thật này, khiến cô lúc này không có tư cách phủ nhận.
“Không hiểu? Tôi thấy cô là giả vờ không hiểu mới đúng?” Khúc Khải cười một cách mỉa mai.
Hai năm này anh ta đã bị cô chèn đè, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội sỉ nhục.
Khúc Khải rất tò mò, nếu mai sau không có quầng sáng danh hiệu là “Diêm phu nhân”, Lâm Lam còn có thể tiếp tục sinh tồn trong ngành này bao lâu.
“Bất kể tôi có hiểu hay không, tôi nghĩ quản lý Khúc cũng không có tư cách gì dính dáng đến chuyện riêng tư của tôi, dù là thợ săn ảnh, khi thăm dò chuyện riêng tư của người khác, họ cũng biết chỗ nào là điểm dừng.” Lâm Lam bình phục lại tâm trạng hoảng loạn, lạnh lạnh nhìn vào Khúc Khải.
“Ai thèm quan tâm chuyện riêng của cô? Tôi chỉ kêu oan hộ cho đoàn quay phim thôi, Diêm Tổng không đến được, còn cô ngày nào cũng cố chấp, hậu quả ai phụ trách?” Khúc Khải lấy cớ rất đàng hoàng.
“Bất kể là ai phụ trách, đều chưa đến lượt anh, hơn nữa, nếu cảnh của tôi bị cắt đi, thì nghệ sỹ bên anh chẳng phải có thêm thời gian xuất hiện trên màn hình sao? Anh nên cảm ơn tôi.” Lâm Lam lấy lại tâm trạng tùy hòa, nhẹ nhẹ trả lời.
Khúc Khải suýt bị sặc vì câu trả lời của Lâm Lam, nhưng anh không cam lòng dễ dàng bỏ qua Lâm Lam như thế, rút điện thoại ra: “Nếu cô đã giả vờ cái gì cũng không biết, thế còn cái này thì sao?”
Nói xong Khúc Khải đã đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Lam, trên đó hiển nhiên là một bức ảnh của Diêm Quân Lệnh và một cô gái tóc ngắn đang thân mật tương tác. Còn tiêu đề của bài viết này là “Diêm Tổng đồng hành thân mật với thanh mai trúc mã, xác thực lời đồn ly hôn”.
Lâm Lam sững sờ, cô không quen biết cô gái trong ảnh này, Diêm Quân Lệnh có thanh mai trúc mã này ư?
“Làm người nên phải thành thực, nếu không bị vạch mặt ra lại rất khó coi.” Khúc khải thấy Lâm Lam ngẩn ngơ trước cái điện thoại, mỉa mai nói.
Những ánh mắt của mọi người đang trên hiện trường này cũng đang thể hiện thái độ nào là chế giễu, nào là đồng tình, tựa hồ như tất cả hành vi mấy ngày nay của cô đã thành một chuyện cười như bịt tai trộm chuông.
Lâm Lam hé miệng muốn nói thêm, nhưng lại phát hiện là không có gì để nói cả.
“Đủ rồi, mọi người đi ăn cơm đi!” Tô Mộ Bạch luôn im lặng từ lúc đến giờ cuối cùng cũng ra tiếng, anh cũng muốn Lâm Lam hiểu rõ sự thật, nhưng lại không muốn đối phương bị tổn thương, cho nên lựa chọn lúc này lên tiếng.
“Tô ảnh đế đây là thương xót rồi à? Dù sao ngài với Tịch Tịch chúng tôi mới là cặp đôi màn hình đó.” Khúc Khải đã không hài lòng Tô Mộ Bạch luôn bênh vực Lâm Lam như vậy, lần này khó khăn lắm mới giẫm trúng đuôi của Lâm Lam, làm sao mà Khúc Khải có thể dễ dàng bỏ qua thế được.
“Chỉ là phối hợp trong chương trình thôi, hơn nữa tôi còn là producer của chương trình này, mong các bạn phải hiểu rõ, mọi người đều chỉ là nhân viên làm việc thôi, chứ không phải là phóng viên giải trí, không cần phải áp đặt người như vậy.” Tô Mộ Bạch nghe thấy lời của Khúc Khải, anh nhìn sang với ánh mắt sắc bén.
Đỗ Tịch vội vàng bước lên: “Mộ Bạch, là Khúc Khải không đúng, anh đừng cáu giận với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ là lo lắng kinh phí chế phim của đoàn bị lãng phí thôi, hơn nữa, đây là tâm huyết của mọi người mà.”
“Thế sao?” Tô Mộ Bạch nhìn chằm vào Đỗ Tịch, về tin ly hôn của Diêm Quân Lệnh, Tô Mộ Bạch tất nhiên cũng đã tự điều tra qua rồi, nên nhiều ít vẫn biết.
“Đúng vậy.” Đỗ Tịch vẫn đôi mắt thanh nhã cao lạnh đó, nhưng giờ đã xen lẫn nhiều thứ khác bên trong, không còn trong sáng như hồi xưa.
“Nếu vậy, mọi người chuẩn bị ăn cơm đi.” Là một chương trình giải trí đang hot trong nước, Tô Mộ Bạch không hy vọng mới kỳ đầu tiên đã có tin bê bối là không hòa đồng với nhân viên.
“Ok, tối nay tôi mời.” Đỗ Tịch hưởng ứng, lại tuyên bố một cách hào phóng.
YEAH!
Bầu không khí vốn dĩ có chút kỳ quặc trong này, ngay lập tức lại thay đổi hẳn.
Lâm Lam nhìn sang Tô Mộ Bạch: “Tôi có chút khó chịu, về khách sạn trước đây.” Nói xong Lâm Lam bước ra phía ngoài, Tô Mộ Bạch muốn gọi cô lại, nhưng mới hé miệng, đã thấy Lâm Lam vừa bước qua Khúc Khải tự dưng lại cắm đầu chuẩn bị ngã xuống đất.
“Lâm Lam...”
BỊCH!
Tô Mộ Bạch hoảng loạn hét lên một câu, nhưng ngăn cản không kịp, chỉ nghe thấy tiếng một vật thể rơi xuống đất.
Người trên hiện trường đều bị giật mình ngớ người ra, ngạc nhiên nhìn vào màn cảnh trước mắt mình.
“Ừm... ai? Là ai?” Khúc Khải bị ngã bẹp xuống đất, anh đang đau đến mức mặt mũi dữ tợn, chưa đứng dậy đã cắn môi nghiến răng hỏi.
Còn Lâm Lam vốn dĩ nên đang ngã nằm dưới đất lại đang đứng im một bên, lạnh mắt nhìn vào người bị ngã này.
Vương Đại, Lộ Tam mỗi người một bên đứng ở bên cạch Lâm Lam, như đại đao thị vệ.
“Các anh dám đá tôi, tôi phải kiện các anh tội cố ý gây thương tích.” Khúc Khải chật vật đứng dậy, hung tợn nói.
Lông mày Đỗ Tịch nheo chặt lại, nhưng không có ý ngăn cản.
“Anh muốn kiện ai?” Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng đến mức sắp vượt quá giới hạn, một giọng nói trầm thấp bỗng dưng vang lên.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang, liền nhìn thấy người đàn ông mới về nước mấy tiếng trước, nhưng giờ lại xuất hiện trước mắt mọi người với phong độ lạnh lùng cao quý, giọng điệu anh không to tiếng, nhưng đôi mắt bóng đen đó lại chứa đầy hàn ý.
“Diêm... Diêm Tổng...” Khúc Khải tưởng mình bị ngã nặng quá đến mức xuất hiện ảo giác, hạ ý thức dụi dụi mắt.
“Sao? Anh muốn kiện tôi?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày lên, bước đến trước mặt Lâm Lam, một tay ôm người cô gái mảnh khảnh vào lòng mình rồi dịu dàng nói nhẹ: “Việc có chút khó giải quyết, anh đến muộn rồi.”
“Đến rồi là tốt, mọi người đỡ phải quan tâm tin bê bối lại là chuyện ly hôn, quản lý Khúc không mệt, em nhìn cũng thấy mệt rồi.” Lâm Lam đã quay lại tâm trạng như lúc bình thường, ngữ điệu vui nhộn lại không hề che giấu ý ngầm mỉa mai đó.
“Đã là tin bê bối rồi, thì còn tin để làm gì?” Lời nói của Diêm Quân Lệnh đầy trách móc, nhưng ánh mắt anh nhìn vào Lâm Lam lại vô cùng chiều chuộng, khiến người xung quanh ngẩn ngơ một lúc rồi lại rủa thầm trong lòng, là người nào nói là hai người này ly hôn vậy? Bị mù mắt hay sao?
Có vài người lúc đầu cùng lên tiếng với Khúc Khải giờ lại không tự chủ lui lại vài bước như có tật giật mình. Ban đầu tưởng là sau khi Lâm Lam mất đi nơi nương tựa là Diêm Quân Lệnh sẽ chỉ là một người mẫu không có thế lực bối cảnh nào, giỏi đến mấy cũng chỉ là như vậy thôi, nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi, không có chuyện gì là chắc chắn cả.
“Em thì không tin thật, nhưng có người không tin em thôi.” Lâm Lam liếc qua Khúc Khải, đồng thời nhìn về phía các nhân viên làm việc.
Tất cả mọi người rùng mình, chỉ hy vọng Lâm Lam đừng thù dai.
“Oh, hóa ra vậy.” Diêm Quân Lệnh oh một tiếng có ý ngầm trong đó: “Đi ăn cơm?”
Khúc Khải này trong mắt Diêm Quân Lệnh còn không có tư cách gì làm đối thủ của anh, anh trực tiếp bỏ qua.
“Hai người...”
“Chúng tôi làm sao?” Khúc Khải không ngờ sự việc lại đảo ngược tình thế như vậy, anh ta cuống lên, nhưng mới nói được câu hai người, Diêm Quân Lệnh quay lưng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào anh ta.
Khúc Khải rùng mình, có một cơn sợ hãi như bị thần chết nhắm vào, nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của Diêm Quân Lệnh, anh không dám nói thêm một từ nào.
“Ừm?” Thấy Khúc Khải không nói gì, Diêm Quân Lệnh nhếch mày ừm nhẹ một câu.
“Tôi... tôi...”
“Diêm Tổng, người quản lý của tôi bị ngã nặng, tôi dẫn anh ta đi nghỉ ngơi trước.” Khúc Khải sợ hãi run rẩy, ngay cả một câu nói cũng không trôi chảy được, Đỗ Tịch nhìn vậy, vội vàng chạy lên.
“Oh, hai người phải tự thu xếp ổn thỏa mới được.” Câu cuối này, Diêm Quân Lệnh đã dùng từ “Hai người”.