Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 486



Đêm khuya yên tĩnh, người đàn ông ngủ say.

Lâm Lam thấp thỏm không yên mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng rồi, ngả vào vòng tay người đàn ông, mọi lo âu dường như được quét sạch.

Còn những tin tức lộn xộn trong nước, người đàn ông trấn an cô, cô không quá bận lòng về nó, chỉ là nghĩ tới cuốn sổ màu xanh kia, trong lòng vẫn cảm thấy chán ghét.

Thở dài một hơi, dựa sát vào thân thể người đàn ông, kết quả người đàn ông đang ngủ say vô thức co lại.

Lâm Lam cau mày chuẩn bị mở đèn, thu tay về.

Vốn dĩ cô lo lắng giúp anh cởi áo sẽ đánh thức người đàn ông, nhưng lúc trong đang hoài nghi, duỗi tay cởi từng cúc áo. Diêm Quân Lệnh đã một ngày vất vả, cuối cùng lại về bên bánh bao nhỏ, giấc ngủ sâu hơn bình thường, cởi tới một nửa cũng không có phản ứng gì.

Lâm Lam tiếp tục, cuối cùng dừng lại chỗ cô vừa động lại người đàn ông liền vô thức rụt lại, đáy mắt bỗng dưng đỏ lên.

Chỉ nhìn thấy bên vai trái người đàn ông bị một vết bỏng, mặc dù đã được xử lý, nhưng rõ ràng là xử lý qua loa, bong trắng vết bỏng đã bị vỡ, kết thành một vảy đen, hiện lên trên làn dà màu lúa mạch nhìn vô cùng đau đớn.

Lâm Lam nghĩ đây chắc là vết bỏng hôm yến tiệc đó, anh quay lại cứu Helen, sau đó chịu đựng vết thương chạy đến Trường An đón cô, rõ ràng là bị bỏng thành cái dạng như kia, còn trước mặt người khác bế cô lên.

Lúc đó cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng lúc này lại vô cùng đau lòng.

Lặng lẽ bước xuống giường, tìm tủ thuốc dự phòng nhẹ nhàng lau vết thương khử trùng bằng cồn y tế, rồi lại cẩn cẩn dực dực bôi thuốc bỏng lên vết thương cho anh.

Càng bôi đáy mắt càng đỏ, nghĩ tới người đàn ông một mình chịu đựng chạy đến bảo vệ cô, đau lòng tự trách mình.

“Ngoan, đừng khóc.” Diêm Quân Lệnh mở mắt cưng chiều dỗ dành cô gái nhỏ.

“Ai khóc chứ?” Lâm Lam vừa bôi thuốc vừa vô thức trả lời, kết quả nói xong sững lại, có chút quẫn bách “Em đánh thức anh rồi?”

“Không sao, anh chỉ chớp mắt một chút.” Diêm Quân Lệnh nói xong, nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai mình “Vết thương nhỏ, không sao cả.”

“Đây còn là vết thương nhỏ, bị bỏng thành một mảng như vật, còn không sao?” Lâm Lam bị thái độ của Diêm Quân Lệnh làm cho tức giận, phẫn nộ gắt lên với anh.

“Bảo bối nhà mình biết thương người rồi.” Diem Quân Lệnh thả lỏng dựa vào đầu giường, trên mặt mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.

“Ai là bảo bối nhà anh? Chúng ta ly hôn rồi, hừm.” Bôi xong thuốc phần cuối cùng, Lâm Lam đứng dậy, lại bị Diêm Quân Lệnh kéo chặt lại.

Lâm Lam đứng cạnh giường, không quay đầu, khó chịu hỏi “Làm gì?”

“Đồ ngốc.”

“Anh mới ngốc.” Lâm Lam bực mình trả lời, rồi quay đầu lại “Vai anh có vết thương, hay là không cần tắm nữa, em giúp anh chuẩn bị ít nước nóng lau qua những chỗ khác là được.”

“Lau qua những chỗ khác?” Diêm Quân Lệnh dường như nghe tới chuyện lạ lùng gì đó, chau mày lặp lại một lần.

Lâm Lam giải thích cho người đàn ông “Đừng xấu hổ, khi bố em nằm viện, có lúc y tá không ở đó, cũng là em giúp bố em lau qua người.”

“A.” Diêm Quân Lệnh không ngờ tới ngày hôm nay lại được đãi ngộ tốt như vậy, dựa mình vào sau “Mặc sức em xâu xé.”

“Anh...” Nhìn cái thái độ này của người đàn ông, Lâm Lam vừa buồn cười vừa bực, quay người đi vào nhà tắm.

Cẩn thận đổ nước nóng vào chậu, làm ướt khăn, rồi mới từ từ lau sạch cơ thể cho người đàn ông.

Càng lau sắc mặt Lâm Lam càng khó coi, cũng không phải chưa từng nhìn qua vết sẹo của người đàn ông, nhưng thường là lúc bị bắt nạt, cả người đều mơ mơ hồ hồ, cuối cùng là ngất đi, chưa từng cẩn thận quan sát kỹ những vết sẹo này.

Nhưng hôm nay không giống vậy, càng lau hốc mắt Lâm Lam càng đỏ.

“Ngốc, đây đều là những vết thương cũ, không sao.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa duỗi tay che mắt bánh bao nhỏ.

Từ lúc anh rời Tấn Thị, mỗi năm đều phải tham gia huấn luyện quân sự nghiêm ngặt hàng năm, bị ông nội vứt ra với những người lớn khác cùng nhau huấn luyện. Nói là để tăng cường khí phách, thật ra là ông nội cảm thấy tính cách anh cứng đầu, vứt đi đào tạo, muốn anh nối nghiệp ông, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cuối cùng anh lại trở thành thương nhân.

Nhưng có những việc khắc sâu trong xương cốt, với tư cách là người đã từng huấn luyện quân đội, mặc dù không mặc quân phục, nhưng vẫn không thể thoái bỏ trách nhiệm.

“Anh không đau sao?” Nghe tới giọng điệu hời hợt của người đàn ông, Lâm Lam nhịn không được hỏi.

“Không đau, đều đã kết vảy rồi.” Diêm Quân Lệnh vuốt ve tai Lâm Lam, tâm trí bất giác nghĩ lại những ngày tháng đau khổ ấy, thật may mọi thứ đều trôi qua rồi.

Lâm Lam cúi đầu, đặt khăn lau lại vào chậu, nằm bên cạnh người Diêm Quân Lệnh “Em không nói là bây giờ, em nói là những vết thương ngày trước.”

“Hình như có chút đau.” Diêm Quân Lệnh mấp máy môi, lại ôm người con gái bé nhỏ vào trong lòng, nhìn đôi mắt đang đỏ lên của Lâm Lam “Đừng khóc, nếu không ngày mai ghi hình, mọi người sẽ cho rằng anh bắt nạt em cả đêm.”

“Anh chưa đủ bắt nạt em sao?” Lâm Lam hít hít mũi.

“Vốn dĩ là muốn bắt nạt, nhưng sau lại không nỡ.” Diêm Quân Lệnh vẫn cho rằng để bánh bao nhỏ giúp mình lau người sẽ biến quá trình trở nên ướt át hơn, ai mà biết lại làm cái đồ ngốc này khóc thành như vậy.

Lâm Lam hừm một tiếng, duỗi tay ôm chặt eo anh “Đi ngủ.”

“Được.” Diêm Quân Lệnh tắt đèn, quay người ôm chặt bánh bao nhỏ.

Nhưng Lâm Lam không ngủ được “Anh vì sao lại lợi hại vậy? Lôi Tử đều nghe lời anh.”

“Bí mật.”

“Ha!” Lâm Lam vừa nghe liền ha một tiếng, kết quả eo bị người đàn ông ôm chặt lại, môi cũng bị chặn lại “Ưm... ngày mai còn phải ghi hình...”

“Vâng, đi ngủ.” Nói xong Diêm Quân Lệnh buông Lâm Lam ra, chỉ ôm hờ lấy cô mắt nhắm chìm vào giấc ngủ.

Lâm Lam sững người, lại đỏ mặt, cô đây là đang mong chờ cái gì?

Ôm mặt.

Đêm này, Lâm Lam cũng ngủ rất ngon.

Tất cả những hoài nghi và bất an đều đã được giải thích, chỉ muốn ôm chặt người bên cạnh chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng sớm thức dậy.

Tháng tư Paris còn hơi lạnh, nhưng vận khí của nhóm chương trình không tồi chút nào, từ lúc hạ cánh đến bây giờ trời vẫn rất trong xanh.

Diêm Quân Lệnh đã ngủ đủ, cùng Lâm Lam đến phòng ghi hình, nhìn thấy những loại vải xanh xanh đỏ đỏ đủ loại đến chóng cả mặt “Em nói anh cũng phải tham gia vào thiết kế và chế tạo sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Lam vừa quyết đoán mạnh mẽ vừa khoa tay múa chân bên người Diêm Quân Lệnh, đáy mắt lóe lên một tia giản xảo “Anh không muốn thiết kế sao?”

“Ai nói? Anh có thể cho ý kiến.” Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp láy có phần gian xảo của người con gái bé nhỏ, Diêm Quân Lệnh cảnh giác trả lời.

Lâm Lam tiến lại gần “Ừm, được.”

Còn về việc ý kiến có được tiếp nhận không, Lâm Lam không nói trước được.

“Em chuẩn bị cho anh mặc những thứ hoa hòe màu sắc này là ý gì?” Sau vài lần xác nhận, Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng nhịn không được hỏi Lâm Lam.

“Cái gì gọi là hoa hòe màu sắc, đây đều là nhóm chương trình đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta.” Lâm Lam vừa trả lời vừa nở một nụ cười lớn nhìn Diêm Quân Lệnh.

Con ngươi sắc lạnh của Diêm Quân Lệnh nhìn nữ đạo diễn.

Nữ đạo diễn bị dọa một trận hoảng hốt lắc đầu “Vải là chúng tôi chuẩn bị, nhưng chúng tôi chuẩn bị rất nhiều loại, đây đều là phu nhân của ngài chọn.”

“Ừm?” Con ngươi Diêm Quân Lệnh liếc xéo Lâm Lam.

Cái đồ xấu xa này, nhân lúc anh không ở đâu, dám chơi xấu anh. Ai không biết anh thích màu sắc đơn điệu đen xám, mấy cái hoa hòe màu sắc này anh làm sao mặc được?

“Anh không tin em sao?” Lâm Lam nhìn như vậy, ngay lập tức ngậm miệng, tủi thân nhìn người đàn ông, hai mắt tủi thân ứ đọng nước mắt.

Diêm Quân Lệnh chào thua, cái vật nhỏ này đã nắm được điểm yếu của anh “Được, tin.”

“Yeah!” Bỗng chốc vui vẻ.

Nữ đạo diễn oán hận nhìn Diêm Quân Lệnh, Diêm tổng cưng chiều vợ thế này, nhưng tôi cũng muốn được cưng chiều, phải làm sao?

Nhưng lúc hai người may quần áo xong, Diêm Quân Lệnh thực sự hối hận.

Cái thứ này có thể mặc được sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.