Mọi người tập trung đúng giờ, nhưng vừa ra khỏi nhà dân, ai nấy đều đơ ra, ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ đã hơn ba mươi độ, hơn nữa Sa Pha Đầu chênh lệch một tiếng so với Tấn Thị, nghĩa là ở đây ba giờ, ở Tấn Thị là hai giờ.
“Thật là chua xót!” Một trận gió nóng ập đến, suýt thì đánh ngã Tằng Tuyết, chị ấy bi tráng nói.
Lâm Lam nhìn sang, đưa tay dí đầu Tằng Tuyết: “Đi đi, Tuyết của em.”
“xì, em thế này thật là sến súa.” Nghe thấy câu Tuyết của em, Tằng Tuyết không nhịn được rùng mình.
“Như vậy em mới mát mẻ hơn chút.” Lâm Lam nhún vai, tìm niềm vui trong đau khổ.
Nhưng so với Lâm Lam, phía Hàn Hinh Nhi tốt hơn nhiều, Tiểu Tiết che ô cho cô ta, cái người tên là Tiểu Lí xách nước và hộp trang điểm, Lí San thì giúp cô ta hỏi thăm đường xá với nhân viên toà soạn.
Tằng Tuyết bĩu môi, che ô nói: “Người không biết còn tưởng là nhân vật gì nổi tiếng lắm.”
“Chị đang ghen ăn tức ở đấy.” Lâm Lam nghiêng đầu khinh bỉ.
“Đúng rồi, chị ghen ăn tức ở.”
Tằng Tuyết liếc trắng Lâm Lam, định xách đồ cho cô, nhưng Lâm Lam lại vui vẻ nói: “Được rồi, chị Tằng chịu che ô cho em đã là giảm thọ của em rồi, giữa hai chúng ta không cần câu nệ nhiều như vậy.”
Nói rồi Lâm Lam đi theo sau mấy nhân viên toà soạn, để tránh cho du khách lọt vào ống kính, toà soạn chọn một nơi khá vắng, thuê hai chiếc xe Jeep vào sâu trong sa mạc mới dừng lại.
Tới nơi còn nóng hơn cả lúc trước.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lam thấy sa mạc, khác với núi rừng ở Tấn Thị, ngoại trừ mấy người bọn họ và mấy cột mốc, nơi đây chỉ còn lại một sa mạc vàng óng vô tận.
Vừa tới nơi nhân viên liền đi sắp xếp ngay, Lâm Lam nhìn sa mạc, chân cô đã đi giày mà vẫn còn cảm nhận được hơi nóng.
“Chúng ta có mang đủ nước không?” Lâm Lam quay sang hỏi Tằng Tuyết.
“Mang những sáu chai, bao đủ.” Dứt lời, Tằng Tuyết ra hiệu ok với Lâm Lam. Lúc này nhà tạo mẫu bước tới, vì tiết kiệm nên nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm là cùng một người, Lâm Lam đã trang điểm từ khi còn ở nhà dân, bây giờ chỉ cần thay một chiếc váy dài gợi cảm theo như yêu cầu là được.
“Cô Lâm, tất cả có hai bộ, cô chọn bộ nào?” Nhà thiết kế lấy ra hai bộ, một bộ đen một bộ trắng.
“Tại sao lại để cô ta chọn trước?” Ngay lúc tay Lâm Lam vừa chạm vào bộ màu đen, Lí San lại đột nhiên nói, sau đó kéo bộ màu đen lại: “Cô Hàn nhà chúng tôi hợp với màu đen hơn, chúng tôi chọn bộ này.”
“Cô Lâm, thật ngại quá...” Nhà thiết kế lúng túng xin lỗi Lâm Lam.
“Không sao, vốn tôi cũng định chọn màu trắng.” Người có kiến thức về thời trang đều biết, màu đen càng ăn ảnh hơn, càng dễ nổi bật hơn, vì vậy toà soạn thường chọn màu tối để chụp hình, mà hiển nhiên Lí San cũng vì điều này mới giành nó từ tay Lâm Lam cho Hàn Hinh Nhi.
Tằng Tuyết hơi nổi nóng: “Lâm Lam nhà chúng tôi mới là nhân vật chính trong buổi chụp hình của toà soạn hôm nay, Lí San cô đừng quá đáng như vậy.”
“Trang bìa hai người, còn phân chia chính phụ cái gì? Đương nhiên ai cũng như ai.” Lí San đắc ý nói.
Lâm Lam rút bộ đồ Âu màu trắng ra, mới phát hiện chiếc quần Âu này cũng không chút thua kém, rất đặc biệt, so với sự gợi cảm của bộ màu đen, nó chưa chắc đã nhợt nhạt hơn, quan trọng nhất là, Lâm Lam xua tay với Tằng Tuyết: “Nóng thế này, người ta nhường bộ màu trắng cho em, chị phải cám ơn mới đúng.”
“Nhưng...”
“Em cảm thấy không tồi.” Thấy Tằng Tuyết còn không phục, Lâm Lam kéo tay chị ấy, nghiêng đầu nói với nhà tạo mẫu: “Tôi chọn bộ này, làm phiền dặm lại lớp trang điểm giúp tôi.”
“Được.”
Hai mươi phút sau.
Hàn Hinh Nhi mặc chiếc váy màu đen hở lưng gợi cảm, những lọn tóc xoăn màu đỏ rượu xoã trước ngực cực kì quyến rũ, đứng trong sa mạc vàng rực này mang theo một ý vị khác, cũng rất diễm lệ.
Còn Lâm Lam thì mặc chiếc quần trắng dài rộng, một chiếc vest cùng kiểu, mái tóc đen như mun buộc lên một cách tuỳ ý, trong cái tri thức lại có cái lười biếng, trong sự lười biếng còn có một chút mềm mại, mang theo nét đẹp với chiều sâu, toàn thân cô bị ánh dương bao phủ, một nụ cười nhẹ, có thể nghiêng cả thành.
Nhưng Tằng Tuyết vẫn có chút không vui: “Trong sa mạc thế này, màu đen dễ dàng tôn nhân vật lên, em chắc chắn như thế này cũng được chứ?”
“Cảm giác khá tốt.” Lâm Lam ý bảo Tằng Tuyết không cần lo lắng. Tuy rằng màu đen nổi bật hơn trong sa mạc, nhưng mặc bộ lễ phục màu đen gợi cảm này mà thể hiện không tốt, cũng rất dễ trở nên tục tằng, hơn nữa tướng mạo của Hàn Hinh Nhi lại quá mức kiều mị, dưới tình huống này ngượi lại còn sẽ thua thiệt.
Còn về màu trắng, nếu biết cách sử dụng các đạo cụ xung quanh cũng chưa chắc đã thua.
Mà đạo cụ tốt nhất trong sa mạc này là cái gì, đương nhiên là người đang mặc bộ váy đen tuyền – Hàn Hinh Nhi.
Chủ biên Vương rất hài lòng với tạo hình của hai người, thông báo nhiếp ảnh gia bắt đầu.
Những nhân viên khác về vị trí ngay lập tức, nhiếp ảnh gia lần này là người giỏi nhất của Duyệt Vi, Từ Lỗi, người đã từng chụp rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Lần này tổng biên của Duyệt Vi tự mình mời anh ta tới chụp cho Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi.
“Lát nữa hi vọng hai vị có thể phối hợp tốt, chúng ta cố gắng hoàn thành bức hai người trong một lần chụp.” Từ Lỗi nói xong còn dặn dò chủ biên Vương một vài chú ý rồi mới tuyên bố bắt đầu.
Tách... tách...
Mười phút sau, nhiếp ảnh gia hơi nổi nóng nhìn hai người mẫu: “Xin hỏi hai người có phải người mẫu chuyên nghiệp không? Không biết tạo dáng poss à? Nghỉ ngơi hai phút rồi tiếp tục.”
Lâm Lam lau mồ hôi trên mặt, mím môi không nói gì, Tằng Tuyết lo lắng chạy lại: “Rốt cuộc là sao vậy?”
“Cô ta giành ống kính.” Lâm Lam cũng hết cách, tuy rằng đã nghĩ đến trường hợp này, nhưng điều duy nhất mà cô không ngờ là Hàn Hinh Nhi lại dùng cách thức trực tiếp mà lại ngu ngốc đến thế.
“Vậy phải làm sao?” Tằng Tuyết gấp rút.
Thời tiết trước mắt càng ngày càng nóng, nhiệt độ sắp lên bốn mươi rồi, Lâm Lam còn đang đi chân trần chụp ảnh, cứ thế chẳng có lợi cho ai hết.
“Nhường cô ta thôi.” Lâm Lam cắn răng nói.
“Như vậy sao được?’ Tằng Tuyết nhìn Lâm Lam như nhìn một người điên.
“Không sao, em sẽ có cách.” Lúc nãy Lâm Lam cũng khá bực mình mới loạn trận, giờ nghĩ lại căn bản cũng không cần thiết, tranh giành với Hàn Hinh Nhi thế này, chẳng thà lui một bước rồi tính toán sau.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Lâm Lam tốt hơn nhiều, nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm, thợ chụp cũng đã kêu người bắt đầu.
“Trạng thái lúc nãy không được tốt lắm, xin lỗi.” Lâm Lam xin lỗi Từ Lỗi, sau đó cô hất mái tóc đen đi thẳng ra phía sau Hàn Hinh Nhi. Chẳng phải cô ta thích giành ống kính sao? Vậy cô nhường cho cô ta là được.
Nhiếp ảnh gia hơi ngẩn ra, sau đó thì kêu gọi mọi người bắt đầu. Hàn Hinh Nhi cũng không nghĩ rằng Lâm Lam lại nhận thua nhanh như vậy, đầu tiên thì bất ngờ, nhưng lại lập tức cười đắc ý, cô ta trào phúng ở trong lòng, tính cách thế này mà còn đòi nổi tiếng? Nằm mơ.
Nhưng Lâm Lam đứng đằng sau Hàn Hinh Nhi lại không nghĩ như vậy, sau khi nhiếp ảnh gia nói bắt đầu, cô tận lực sử dụng ánh mặt trời phía sau và những động tác cơ thể chuyển poss nhanh chóng, không còn coi Hàn Hinh Nhi như một đối thủ nữa, mà là một cây treo quần áo màu đen đang phối hợp để cô chụp ảnh.