Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 573



Diêm Quân Lệnh lái xe về Đỉnh Thành Quốc tế, nhưng lại dừng ở trước cổng, lần đầu tiên cô đơn một mình.

Đây là nhà mà anh một lòng một dạ vì cô mà tạo nên, sắp đối mặt với sự phân li, tất cả sự ngotj ngào đã qua đều trở thành sự chế giễu vô tình.

Và cả đứa con chưa được 6 tháng tuổi của họ nữa.

Anh nhếch môi cười nhạt, sớm đã biết cô thích Tô Mộ Bạch, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô sẽ vì Tô Mộ Bạch mà rời xa anh. Không một chút phòng bị, cũng không có chút đường lui.

Diêm Quân Lệnh ngồi trong xe không ngừng cười, cười một lúc mắt lại đỏ hoe.

“Gâu gâu... gâu...”

Đúng lúc Diêm Quân Lệnh đang rơi vào vực thẳm tâm trạng không thể thoát ra, thì Vượng tài gâu gâu kêu lên, mang Diêm Quân Lệnh từ trong bi thương tỉnh lại.

Thím Vương nghe thấy âm thanh đó, vội vàng chạy lại, “Ông chủ, ngài về rồi sao? Ngày mau xem đi, cậu chủ cũng không biết làm sao rồi!”

Lúc này Diêm Quân Lệnh mới được kéo về với thực tại, mở cửa ra rồi lái xe vào gara.

“Oa... oe... oa...” khuôn mặt buồn rầu, vẫn chưa bước vào tới cửa nhà, Diêm Quân Lệnh liền nghe thấy tiếng khóc của con trai, tiếng khóc oa oe rất có nhịp điệu, khiến người ta phiền chán.

Anh vẫn chưa từng thấy Diêm Chí Viễn khóc nhiều như vậy.

“Câm miệng!” tâm trạng Diêm Quân Lệnh rất tệ, ngay cả thái độ với con trai cũng vô cùng tức tối.

Thím Vương thấy vậy sợ hãi chạy lại, “Ông chủ đừng quát nạt trẻ con, cậu chủ khóc từ chiều tối tới giờ, nếu cứ tiếp tục khóc thì pahir làm sao đây?”

“Mời bác sĩ tới chưa?” Diêm Quân Lệnh liếc qua rồi trầm giọng hỏi.

“Mời rồi, bác sĩ nhi nói không bị bệnh, có thể là bị hù dọa, nhưng cậu chủ cả buổi chiều ở trong phòng, cũng không bế ra ngoài sao lại bị dọa gì chứ?” thím Vương cũng rất khó hiểu.

Diêm Quân Lệnh chau mày, lẽ nào nhóc con thật sự cảm nhận được điều gì?

“Được rồi, mấy người lui xuống đi, tôi chăm sóc cho nó.” Tiếp xúc một thời gian, sự ăn ý giữa Diêm Quân Lệnh và tiểu sư tử cũng khá ổn, có lẽ dỗ dành một chút sẽ có tác dụng.

Thím Vương do dự một chút rồi gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm, “Ông chủ hay là gọi cho bà chủ về?”

“Lui xuống đi.” nghe thấy câu bà chủ sắc mặt của Diêm Quân Lệnh sa sầm lại, giọng lạnh lùng quát thím Vương.

Thím Vương cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội ông chủ, chỉ đành ngoan ngoãn lui xuống, những người khác cũng rời đi theo.

Lát sau gian phòng sơ sinh chỉ còn lại một cha, một con.

“Khóc thì có tác dụng gì hả? Cô ấy sẽ vì tiếng khóc của con mà mềm lòng sao? Không có đâu.” Diêm Quân Lệnh nhìn con trai vẫn chưa hết khóc, lẩm bẩm tự cười mình.

Tiểu sư tử cũng không biết là nghe hiểu hay không hiểu, khóc càng dữ dội hơn.

“Có phải con cũng cảm nhận được mami không cần con nữa không?” Diêm Quân Lệnh nhìn tiểu sư tử hỏi tiếp.

“Oa... oa... oe... oe...” Tiểu sư tử khóc ngặt không dứt.

Diêm Quân Lệnh đưa tay ra ôm tiểu sư tử lên, “A Viễn đừng khóc nữa, A Viễn ngoan nào...”

Đứa trẻ dường như khóc chết đi sống lại, Diêm Quân Lệnh không dám uy hiếp nữa, ôm tiểu sư tử đi đi lại lại trong phòng.

Nhưng 10 phút trôi qua, nhóc con vẫn còn khóc.

Diêm Quân Lệnh càng chau mày hơn, với lấy chiếc khăn quấn lấy tiểu sư tử rồi đi ra ngoài.

Thím Vương lo lắng, “Ông chủ, ngài muốn đưa tiểu sư tử đi đâu?”

“Kêu chị vú chuẩn bị đồ đi bệnh viện.” Ném lại một câu, Diêm Quân Lệnh mau chóng đi ra phía Gara xe.

Thím Vương vừa nghe liền quay người gọi chị vú cùng đi sắp xếp đồ, đợi bọn họ sắp xếp xong, Diêm Quân Lệnh đã lái xe ra tới cổng biệt thự rồi.

Một đám người cùng đi theo tới bệnh viện.

Rất nhanh tiểu sư tử được đưa tới khoa nhi, nhưng vẫn chưa thôi khóc, chỉ là âm thanh mỗi lúc một nhỏ đi, sau đó liền ngủ thiếp đi.

“Rốt cuộc bị làm sao?” tiểu sư tử khóc Diêm Quân Lệnh lo lắng, tiểu sư tử không khóc Diêm Quân Lệnh càng lo lắng hơn.

“Trước mắt không kiểm tra ra bệnh gì, trẻ con khóc rất có thể bị thứ gì đó hù dọa, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì chúng tôi cũng không rõ.” Bác sĩ khó xử trả lời.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh lạnh như băng, khiến bác sĩ cảm thấy không khí xung quanh đều thay đổi.

“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ làm sao rồi?” Diêm Quân Lệnh gặng hỏi.

“Có lẽ là khóc mệt quá, nên ngủ... ngủ thiếp đi rồi.” Bác sĩ bị dọa cho muốn tim nhảy ra khỏi lòng ngực rồi, nhưng vẫn cố gắng trả lời.

Câu nói này khiến Diêm Quân Lệnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ngủ đi cũng tốt, ít ra đừng khóc như xé lòng người ta như vậy.

“Diêm tổng...”

“Mọi người đi ra đi.” Diêm Quân Lệnh buồn phiền xua tay, sau đó ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Bác sĩ nhìn Diêm Quân Lệnh rồi nhìn đứa bé trên giường bệnh, sau đó liền trả lời một câu liền đi ra ngoài.

“Mấy người cũng đi về đi, tiểu sư tử tôi chăm sóc được.” Thấy thím Vương và người khác vẫn ở lại, Diêm Quân Lệnh liền nói thêm một câu.

“Nhưng ông chủ...”

“Đừng để tôi nhắc lại lần nữa.” Lúc này giọng của Diêm Quân Lệnh lạnh lùng trở lại.

Thím Vương không dám hỏi nhiều nữa, đành kéo chị vú ra khởi phòng bệnh, trong lòng khó hiểu, tiểu Lam sao vẫn chưa về?

Phòng bệnh lại còn lại hai cha con, tiểu sư tử có lẽ thật sự khóc mệt rồi, ngủ rất say, mí mắt vẫn khẽ giật giật, dường như nằm mơ một giấc mơ không mấy vui vẻ.

Diêm Quân Lệnh ngồi dựa cạnh giường, đây là lần đầu tiên anh lặng lẽ ngồi nhìn con trai ngủ như vậy.

Ngày trước anh cảm thấy nhóc con này cướp đi phần lớn tình yêu và sự quan tâm của cô gái nhỏ với anh, ít nhiều cũng có chút ghen tức, nhưng không ngờ trong đêm cô đơn đến tuyệt vọng này chỉ còn lại cha con họ nương tựa vào nhau.

Ở bệnh viện cũng tốt, anh không cần lập tức về đối mặt với thỏa thuận li hôn sớm đã được ký sẵn để trong ngăn tủ phòng ngủ nữa, không cần đau khổ đối mặt với sự thật không thể thay đổi đó nữa. Trái tim dường như ngàn vạn mũi tên xuyên và, đến cả nơi để gắng sức hít thở cũng không có.

Từ khi anh 9 tuổi đã luôn muốn bảo vệ bánh bao nhỏ, nhưng sau khi họ cũng nhau trải qua vô số kiếp nạn, lại lựa chọn đi yêu người khác. Thế gian này có lẽ không có điều gì nực cười hơn điều này.

“Ha ha...” nụ cười chế giễu, hiện rõ nỗi tuyệt vọng và cô đơn.

Chắc chắn đêm nay là một đêm không ngủ rồi.

Tiểu sư tử nửa đêm bị sốt, Diêm Quân Lệnh bận rộn tới gần sáng mới ngủ thiếp đi.

...

Khách sạn Vương Triều.

Tăng Tuyết đang giúp Lý Húc tìm cụ thể phòng Lâm Lam ở. Nhưng đợi cửa mở cũng đã gần sáng, lúc cô vào được phòng thì thấy Lâm Lam bị sốt 39 độ, miệng nói mơ, mặt nóng ran, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Tăng Tuyết cuống lên, thúc giục Lý Húc mau đưa người đến bệnh viện, vào thẳng phòng cấp cứu.

Nhưng người vẫn cứ sốt cao, lòng bàn tay đầy máu khô, người đã mất đi ý thức rồi.

“Sao lại thế này?” Tăng Tuyết vẫn chưa từng thấy Lâm Lam bị bệnh như vậy.

Lý Húc không nói gì, nhớ tới tình hình của Diêm lão đại, cũng có thể đoán được vài phần, có lẽ hai người này cãi nhau, hơn nữa theo lời hai người phóng viên kia, lão đại bắt được chị dâu và Tô Mộ Bạch gian díu trên giường.

Đây làm sao có thể.

Lý Húc không tin chị dâu sẽ phản bội lão đại, nói không chừng là bị người ta hãm hại, nếu không cũng không thành bộ dạng như bây giờ.

“Trước tiên để bác sĩ hạ sốt, nếu cứ sốt như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Lý Húc thúc giục, bác sĩ vừa nãy nói rồi, người đã sốt 40 độ rồi.

“Ừm. Tôi biết rồi.” Tăng Tuyết vừa nói vừa lau hạ sốt cho Lâm Lam, nếu như bọn họ tới muộn một chút, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Nhưng Tăng Tuyết vẫn không hiểu, rốt cuộc Lâm Lam có chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.