Đang nằm trên sofa Lâm Lam ngồi bật dậy gọi điện cho Tăng Tuyết, “Chị Tuyết, chị giúp em tra xem công ty gần đây có ai mời em hợp tác không, nếu có, Trần Lâm Kiệt xử lí thế nào?”
“Chị đang muốn nói với em chuyện này đây.” Tăng Tuyết tức giận nói.
Trong lòng Lâm Lam đã có dự đoán trước, “Đừng tức giận vội, chị nói em nghe xem.”
“Là thế này, gần đây không phải em rất hot sao, cộng thêm việc tạp chí Duyệt Vi bán đắt hàng và đoạn phim truyện kia nữa, khắp mọi nơi đều bàn tán, có rất nhiều tạp chí muốn em lên ảnh bìa cho kì sau của họ, còn có cả một số doanh nghiệp muốn mời em đến phát biểu, nhưng Trần Lâm Kiệt hầu như đều lần lượt từ chối những lời mời đó.” Tăng Tuyết càng nói càng tức giận.
“Em cũng đoán được rồi.” Sự nhắc nhở ban nãy của Diêm Quân Lệnh đã khiến Lêm Lam nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
“Hả? Em đã đoán được rồi?” Tăng Tuyết không ngờ Lâm Lam sẽ điềm tĩnh như vậy.
“Em cũng là vừa được người nào đó nhắc nhở nên mới nhận ra.” Lâm Lam nhìn người đàn ông trước mặt.
“Là tổng giám đốc Diêm sao? Tổng giám đốc Diêm nhanh như vậy đã nghĩ ra đến việc đó rồi à, giỏi quá đi mất!” Tăng Tuyết đột nhiên thay đổi thái độ.
Lâm Lam thở dài một cái, “Chị bình tĩnh lại đi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Ờ, là thế này, hôm nay chị đến công ty một chuyến nên biết được không ít chuyện, Trần Lâm Kiệt muốn mở cuộc thi tuyển chọn người mới, còn chuyển tất cả mối của em sang cho Hàn Hinh Nhi sau đó kí cho em tham dự cái hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà. Đây không phải là vấn đề mấu chốt, em có biết Trần Lâm Kiệt thâm tới mức nào không? Cái tòa nhà đó là tòa nhà có vấn đề, mấy năm trước công ty đó bị đồn là buôn lậu, cuối cùng bị công an bắt. Gần đây đổi sang chủ mới muốn tẩy trắng toàn bộ, em nói xem anh ta có thâm không?” Tăng Tuyết vừa nói vừa áp chế sự tức giận trong lòng.
“Em biết rồi.” Sắc mặt của Lâm Lam rất khó coi, Trần Lâm Kiệt đây là muốn hủy tương lai của cô a.
Mấy sự kiện vừa rồi vừa giúp cho Lâm Lam có được chút danh tiếng và người hâm mộ, nếu bây giờ cô tham dự lẽ cắt băng, biểu diễn ở tòa nhà kia, sau đó chuyện bị bại lộ thì còn đâu bộ mặt của cục du lịch thành phố, danh tiếng của cô cũng bị hủy trong phút chốc.
“Lễ cắt băng là vào lúc nào?” Lâm Lam do dự một lát rồi hỏi.
Tăng Tuyết ngạc nhiên, “Không phải em định đi thật chứ?”
“Chị đừng nóng vội, giờ phải nghĩ cách thu thập tất cả chứng cứ chứng minh Trần Lâm Kiệt từ chối những lời mời khác, còn có cả tình hình gần đây của Hàn Hinh Nhi, sau đó hãy nghĩ đến chuyện cắt băng khánh thành kia.” Càng đến những lúc như thế này, Lâm Lam biết mình càng phải bình tĩnh.
“Chị lập tức làm ngay.” Tuy Tăng Tuyết lo cho Lâm Lam nhưng nghe giọng của Lâm Lam, cô cũng bắt đầu bình tĩnh lại, không thể để chúng làm loạn được.
Cúp điện thoại, Lâm Lam tìm kiếm đoạn video trên xe gây chấn động của Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi. Tuy vẫn còn không ít người đang tìm kiếm nhưng do xuát phát từ vấn đề đảm môi trường mạng trong sạch nên không thấy nội dung gốc nữa. Đợi qua mấy ngày nữa, sức nóng hạ xuống triệt để, Trần Lâm Kiệt lại đi tìm một số công ty để quan hệ thì vết nhơ này đại khái cũng sẽ qua đi.
Nhưng chỉ e Trần Lâm Kiệt không chỉ dừng ở việc muốn chuyện xấu này qua đi mà còn muốn nắm chắc tiền đồ của Lâm Lam trong tay.
“Nếu em chọn cách hủy hợp đồng, anh có thể...”
“Không, em không muốn cho không anh ta một đống tiền như thế.” Lâm Lam lập tức ngắt lời Diêm Quan Lệnh, thực ra còn nguyện nhân khác đó là Lâm Lam muốn xem rốt cuộc Trần Lâm Kiệt độc ác với cô đến mức độ nào.
Hơn nữa cô cũng đã nợ Diêm Quân Lệnh quá nhiều rồi, không muốn nợ thêm nữa. Từ lúc bắt đầu tình cảm giữa hai người đã ở trong trạng thái mất cân bằng, Lâm Lam hi vọng bản thân một này nào đó có thể đường đường chính chính sánh vai cùng người đàn ông đối diện, mà không phải chịu bất kì lời chỉ trích nào của người khác.
Cô muốn nói với Diêm Quân Lệnh là bản thân rung động là bởi con người của anh, chỉ có vậy thôi.
Con người một khi động lòng trước một người khác, khó có thể tránh việc để ý hình ảnh của bản thân ở trong lòng đối phương, và tình yêu này có đủ thuần túy hay không.
Hơi sai một chút, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng vậy sao?
“Thực ra cũng không nhiều.” Diêm Quân Lệnh khẽ bổ sung thêm một câu.
Lâm Lam nhìn người người đàn ông với một anh mắt thâm trầm, sau đó bày ra bộ mặt ghét bỏ rồi xoay người đi ra khỏi phòng sách, ba nghìn vạn đối với Diêm Quân Lệnh mà nói có thể là không nhiều, nhưng đối với những tầng lớp lương phô thông thì đó là khoản tiền họ cả đời không ăn không uống không nghỉ cũng không làm ra nổi.
Sự khác biệt giữa người với người từ trước đến nay đều đã được định trước.
Diêm Quân Lệnh biết rằng câu nói của mình có thể đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của tiểu nha đầu, có chút phiền muộn mà vò lấy tai, anh đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
Lâm Lam xuống tầng đi ra sân vừa trêu chọc Vượng Tài vừa học cách cắt tỉa vườn hoa hồng của chú Trương. Thời tiết giờ đang là giữa hè, trong vườn hoa hồng nở bạt ngàn, hương thơm ngát tỏa khắp nơi.
“Cô chủ, bên ngoài nắng nóng, hay là cô vào trong đi.” Chú Trương thấy Lâm Lam ngẩng đầu mắt híp lại, cười nói.
Lâm Lam lắc đầu, “Hôm nay có gió thổi mát mẻ quá. Chú Trương a, sau này chú đừng gọi cháu là cô chủ nữa, nghe kỳ cục lắm, chú cứ gọi cháu là tiểu Lam như thím Vương là được rồi,”
“Vậy đâu có được.” Chú Vương xua tay, ông đã làm việc cả đời cho Diêm gia nên đã quen với việc xưng hô một cách cung kính như vậy rồi.
Kết quả là Lâm Lam không đồng ý, lại còn đe dọa chú Trương khiến ông cảm thấy quẫn bách nên dứt khoát cúi đầu không quan tâm đến Lâm Lam nữa. Lâm Lam không ngờ rằng chú Trương còn ngoan cố hơn mình, uể oải chạy đi dùng một chiếc xẻng nhỏ để đào một cái hố nhỏ khác ở bên cạnh vườn hoa hồng.
Diêm Quân Lệnh đi ra thấy Lâm Lam khoa múa chiếc xẻng nhỏ, đang gắng sức đào đất, liền tò mò đi vòng qua Vượng Tài đứng cách nó hai mét, nhìn Lâm Lam với từ trên xuống dưới, “Em định hóa thân thành cô nông dân nhỏ trồng hoa?”
“Không, là trồng rau.” Lâm Lam thở hổn hển đáp một cách khô khốc, mơ hồ nói trong miệng.
“Ha, em định trồng rau?” Diêm Quân Lệnh lần đầu nghe nói có người trồng rau ở bên cạnh vườn hoa hồng.
“Uhm.” Lâm Lam uhm một cách nặng nề.
Diêm Quân Lệnh nhếch mày, “Trồng ra gì?”
“Cải ngọt, sau đó để nó mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân thân phận của mình.” Lâm Lam nói với giọng có chút tức giận.
“Ha, để nhắc nhở bản thân số mệnh mình đã định là sẽ bị ăn sao?” Rõ ràng là câu nói giận dỗi, nhưng lại bị Diêm Quân Lệnh xuyên tạc sang một nghĩa khác.
Lâm Lam đơ người, “Em đang nghiêm túc.”
“Anh cũng nghiêm túc, trồng nhiều một chút, sau này anh sẽ ăn nó mỗi ngày.” Câu nói ăn nó mỗi ngày được Diêm Quân Lệnh nói ra một cách đầy ái muội.
Lâm Lam đang khổ cực làm việc nghe thấy vậy tai cô lập tức đỏ lên, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn về phía chú Trương, may là chú Trương đang đứng ở nơi cách họ hơn ba mét, chăm chú cắt cắt tỉa tỉa cành cây.
“Chẳng thèm anh.” Ném lại một câu, Lâm lam không quan tâm đến Diêm Quân Lệnh nữa mà chăm chú làm vườn rau của mình.
Trong khi đó ở bên này Tăng Tuyết đã nghe ngóng được tin tức đó là Trần Lâm Kiệt định “đóng băng” Lâm Lam, cô cũng đã hack được số của Trần Lâm Kiệt, sau đó copy tất cả những email mà anh ta từ chối lời mời hợp tác với Lâm Lam.
Đồng thời Tăng Tuyết cũng đã xác nhận được sự việc công ty định tổ chức thi tuyển, Trần Lâm Kiệt muốn từ đó chọn ra những người mới ưu tú để bồi dưỡng.
Việc này giống như một đòn chí mạng đối với người vừa nổi lên và có chút nổi tiếng như Lâm Lam. Làng người mẫu cũng như làng giải trí, tốc độ thay thế, làm mới quá nhanh, nếu không được xuất hiện nhiều và có các mối quan hệ thì việc bị khán giả lãng quên chỉ là trong tích tắc.
Cộng với hoạt động Trần Lâm Kiệt mà Trần Lâm Kiệt nhận cho Lâm Lam, không xuất hiện còn đỡ, chỉ cần xuất hiện một cái là coi như Lâm Lam bị hủy diệt ngay.
Tăng Tuyết gửi tất cả chứng cứ cho Lâm Lam, sốt ruột hỏi, “Bây giờ phải xử lý thế nào?”