Nhờ tình cảm gia đình, niềm yêu thương của bố mẹ mà bản thân có thể vượt qua được hoàn cảnh khắc nghiệt của cuộc sống. Dẫu cho mắc sai lầm, vấp ngã, chúng ta vẫn có điểm dựa vững chắc để từ từ đứng lên, làm lại từ đầu hoặc bước tiếp con đường đã chọn.
Nhờ tình yêu đôi lứa, nam nữ chẳng ngại gian khổ, kết duyên vợ chồng và đơm hoa kết trái thành đứa con bé bỏng, yêu quý.
Nhờ niềm say mê, yêu thích công việc, những phát minh vĩ đại của nhân loại đã ra đời như điện năng, tia X.... hay trong lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật là các tác phẩm bất hủ của nhiều nhà soạn nhạc vĩ đại: Mozart, Beethoven...
Rồi tình cảm cao cả với quê hương, đất nước, sẵn sàng chiến đấu hi sinh vì Tổ Quốc của những người lính dũng cảm, can trường...
Thế đấy, tình yêu khiến những điều kể trên mang theo giá trị nhân văn lớn lao, làm chúng ta sống thật sự có ý nghĩa cho tới khi bản thân về với tổ tiên.
Nhưng tình yêu là gì? Ai tự tin mình “định nghĩa đầy đủ” tình yêu? Mấy lời “chém gió” của các chuyên gia, giáo sư tâm lý đầu ngành chỉ đáng một phần cực nhỏ như muối bỏ bể mà thôi. Đó đơn thuần là ý kiến đánh giá chủ quan dựa trên những tư liệu khách quan được chắt lóc khá tinh tế, tỉ mỉ và cẩn thận giống... nước uống đóng bình.
Lí do ư? Muôn vàn sinh linh trong vũ trụ, làm sao có thể gom hết lại và mặc định cho rằng tình yêu là thế này, thế kia, “thế lọ thế chai”...
Hắn là một trong bao anh hùng như thế. Hiện tại, hắn đang dùng hết thảy sức mạnh cộng sinh lực trong người, bất chấp trả giá, hi sinh cả tính mệnh nhằm hóa giải vụ nổ mà rất có thể sẽ phá hủy Trái Đất thành tro bụi.
***
[“Theo wikipedia”]…
Himalaya là tên gọi một hệ thống núi hùng vĩ ở châu Á, phân chia tiểu lục địa Ấn Độ khỏi cao nguyên Tây Tạng. Đó là dãy núi cao nhất thế giới, bao gồm hơn 100 ngọn núi có chiều cao trên 7200m, trong đó có 14 đỉnh núi hơn 8000m, kể cả đỉnh Everest (cao 8848m).
Theo tiếng Phạn, Himalaya mang nghĩa “nơi ở của tuyết”, ngụ ý núi rất cao, chỉ có tuyết mới tồn tại được ở đây.
Dãy Himalaya trải dài từ Tây sang Đông, từ thung lũng sông Indus đến các thung lũng sông Brahmaputra, tạo thành một vòng cung dài 2400 cây số. Chiều rộng kéo dài từ phía Tây khu vực Kashmir - Tân Cương đến phía Đông khu vực Tây Tạng - Arunachal Pradesh.
“Chót vót” ở độ cao 8848m, Everest được xem là “nóc nhà của thế giới” (đỉnh núi cao nhất). Chính điều này đã thôi thúc con người quyết tâm chinh phục.
Vào ngày 29/5/1953, nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế kỷ 20, Edmund Hillary là người đầu tiên chinh phục được nó. Từ đó đến nay, rất nhiều nhân vật đã tiếp bước ông đặt chân lên, bao gồm cả phụ nữ và người khuyết tật.
Dọc theo chiếc hố vĩ đại ban đầu để xuống dưới đáy, tại độ sâu gần hai ngàn mét là một vùng không gian có dạng nửa hình cầu, bán kính cả trăm mét. Tại đây, lôi điện trắng xóa, bao trùm toàn bộ thể tích, chẳng thể thấy nổi cái gì.
Chúng cuộn xoáy kịch liệt, hung dữ, bạo ngược tới điên cuồng. Cảm tưởng không sinh vật nào thể tồn tại trước sức mạnh này. Cảnh tượng kinh hồn bạt vía, xem ra thập phần khủng khiếp hơn so với phía trên.
Và hình như... bên trong trung tâm vùng xoáy, nếu khiến cho thời gian trôi chậm đi cả chục chiệu lần thì phải “rất khó khăn” mới “tạm thời” quan sát nổi một thân ảnh đang di chuyển...
Hơn 30 giây trước...
Nơi nào đó cách xa dãy Himalaya...
Mây trời u ám, gió lạnh bốn bề, từng cơn rít gào, lạnh lẽ khôn cùng, cắt da cắt thịt. Cảnh tượng tang tóc càng tăng thêm tâm trạng não nề, sầu buồn, thương cảm. Tận thế tiến tới, còn đâu nữa những niềm vui, tiếng cười khi xưa?
Và gã nhìn về phương trời xa, vốn đang bị bao phủ bởi mây mù u ám, khẽ ngâm một bài thơ:
SẦU
Bao nhiêu lâu giữ trọn thống khổ,
Hỏi nam tử: “Lệ đổ vì ai?”,
Oán hờn những tháng ngày dài,
Đớn đau, buồn tủi, đắng cay đủ đường,
Hận trời cao, yêu thương chia cắt,
Để nỗi niềm phẫn uất trong tim,
Tại sao lại mãi lặng im?
Bỏ mặc nhân thế để chìm mộng sâu?
Phải làm chi? Tìm đâu hạnh phúc?
Nhớ kỉ niệm, kí ức lúc xưa,
Thời gian thấm thoắt thoi đưa,
Chữ SẦU vẫn nhuộm gió mưa kiếp người...
Lời thơ buồn thảm, tái tê thâm tâm cứ mãi bay theo những cơn gió rét thấu xương tủy, khiến quang cảnh càng đau thương hơn vạn lần. Thế rồi, sấm sét kinh khủng nổi lên như hòa cùng tiếng hét cuồng si:
- AAAAA... Cho dù hi sinh hết thảy, lật tung toàn bộ vũ trụ, ta cũng phải tìm ra nó để hồi sinh mọi người...
Âm thanh tê tâm liệt phế như điên như dại, như dã thú gầm thét, như biển động sóng trào vang vọng suốt vùng thiên địa này. Bi thống, thê lương, tang thương, sầu khổ...
Nghe những câu ấy, phải chăng gã chính là tên Chúa Tể Bóng Tối tàn độc, có biết bao hành vi khủng bố cực đoan tới táng tận lương tâm?
Điều nào đã tạo thành con quái vật, kẻ chẳng màng sống chết của nhân loại, mất hết tính người, gây nên tội ác tày trời như thế? Nhưng hắn làm vậy là vì ai? Nên đau buồn hay căm phẫn đây?
Mặc dù đang đối đầu với sức mạnh tối cường, lực lượng hủy diệt khủng bố nhất trong vũ trụ nhưng dường như nam nhân này vẫn khá lạc quan! Không biết nguyên nhân gì đã trở thành nguồn động lực vô hạn cho điều đấy?
- Thiêu đốt toàn bộ sinh lực... Tất cả sức mạnh của ta bùng cháy lên đi…
- PHÁ DIỆT!
Sau tiếng gầm nhẹ, một luồng lực lượng kinh khủng từ cơ thể kia bạo phát và bùng nổ như siêu núi lửa phun trào. Có vẻ hắn đã sử dụng tới chiêu thức hoặc kĩ năng cuối cùng của mình…
Tít trên cao, hàng vạn tia sét sáng rực bỗng tập trung lại như bị quyền năng vô hình nào đó tóm gọn, hợp thành cột sáng chói lòa duy nhất, rồi bất ngờ đánh thẳng xuống phía dưới này…
Luồng sét kinh khủng ấy vừa vặn truyền vào người, kết hợp với sức mạnh đang kích hoạt, khiến cho tốc độ bản thân trong chớp nhoáng được bạo phát lên gấp mấy chục lần.
Bây giờ, trông gã như được cấu tạo bởi điện năng do cả người hoàn toàn bị bao bọc trong đó. Tuy nhiên, màu sắc của lớp năng lượng này không còn trắng nữa mà dần chuyển sang màu xanh lục rực rỡ hơn rất nhiều.
Thời gian khẽ trôi...
Mái tóc đen của hắn dần hóa thành bạc trắng, từng sợi như cước “kéo nhau” rụng xuống rồi “bốc hơi”. Thân hình cứ gầy đi, teo lại theo mỗi tích tắc. Làn da trẻ trung trở nên nhăn nheo giống cụ già trên 80 tuổi và còn như nứt ra...
Thất khiếu bắt đầu chảy máu, mở màn là miệng rồi đến mũi... càng lúc càng nhiều. Máu huyết bay khỏi cơ thể rồi lại tan biến cực mau vào không gian...
Đây là các dấu hiệu cho thấy sinh mệnh lực đang mất đi nhanh chóng. Thế nhưng, đôi mắt vẫn ánh lên ý chí kiến cường, dũng cảm, quyết tử cho sự sống còn của nhân loại.