Ngô Kiến Quốc chỉ liếc nhìn cũng biết kẻ vừa mới tới đang gặp rắc rối lớn.
Hắn mặc một bộ suits nhãn hiệu Giorgio Armani, loại mặt hàng này tuy Ngô Kiến Quốc chưa từng mặc qua nhưng cũng đã thấy rất nhiều, giá phổ biến khoảng ba mươi tới năm mươi ngàn cho một bộ cắt may sẵn.
Còn nếu đó là hàng đặt may đặc biệt theo số đo bản thân, cùng với một vài chi tiết cá nhân đặc trưng, thì giá trị của nó có thể lên tới vài trăm ngàn đồng.
Trên tay trái hắn đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin.
Khỏi cần nói chắc ai cũng biết tới hãng đồng hồ xa xỉ này được mệnh danh là một trong tứ trụ đồng hồ Thụy Sỹ, người làm công ăn lương bình thường không biết phải tích góp bao lâu mới có thể sở hữu một chiếc.
Mặc một bộ đồ đắt tiền, đeo một chiếc đồng hồ đẳng cấp, thế nhưng bộ dáng chật vật của hắn đã làm những món đồ kia trông kém sang đi nhiều.
Hắn có một vết thương dài trên trán, cộng thêm với khuôn mặt dính đầy bụi bặm càng làm lộ ra vẻ nhếch nhác.
Hơn hết, hắn chỉ còn lại một bàn tay.
Đúng, bàn tay phải của hắn không biết đã bị ai chém đứt lìa, đang được băng bó tạm bợ bằng một mảnh vải rách.
Vết thương nặng chảy máu ròng ròng thấm đỏ mảnh vải, lan tỏa ra không gian xung quanh một mùi tanh nồng nặc.
Lão Cửu cùng Ngô Kiến Quốc nhìn nhau, lai giả bất thiện, kẻ này tới đây chắc hẳn không mang lại điều gì tốt lành.
Người kia xông tới bên cạnh bàn Ngô Kiến Quốc, bàn tay trái dính máu bám lên thành ghế, cố gắng hít thở sâu vài hơi để ổn định.
Rồi có lẽ do vết thương quá đau đớn, khuôn mặt hắn nhăm nhúm lại, cắn răng hừ hừ vài tiếng, sau đó mới hơi ổn định lại một chút nói:
- Ta là Trần Bắc Phú, giám đốc công ty Vạn Phú.
Lát nữa nếu có người tìm tới, xin hai vị đừng nói ta đã tới đây.
Sau này nhất định ta sẽ có hậu tạ, cảm ơn.
Có lẽ vì thời gian quá gấp gáp, Trần Bắc Phú chỉ nói được vài câu đơn giản sau đó vội vàng trốn ra nhà bếp phía sau quán.
Ngô Kiến Quốc quay sang lão Cửu, vừa muốn mở miệng nói vài câu thì phía ngoài cửa lại có bốn người xông vào.
Lão Cửu lắc lắc đầu, ý bảo Ngô Kiến Quốc không nên lo chuyện bao đồng, rước lấy phiền phức vào thân, dù sao bọn họ cùng tên Trần Bắc Phú kia không quen không biết, cần gì phải che giấu giúp hắn?
Lão Cửu không phải kẻ sợ phiền phức, nhưng cũng không thích làm những chuyện vô vị.
Nếu động chạm đến căn cơ của lão, thì dù kẻ địch mạnh tới đâu, lão cũng quyết phải chiến một trận sinh tử.
Đổi lại, nếu ngươi không đi gây sự với lão, lão cũng chẳng hơi đâu quan tâm ngươi sống hay chết.
Ngô Kiến Quốc cười nói:
- Không sao, ta vốn cũng không định giúp ai cả, để cho họ tự sinh tự diệt đi.
Bốn người kia nhìn xung quanh một chút, rất nhanh liền bước tới trước bàn của Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu.
Bốn tên này thoạt nhìn chẳng khác gì những công nhân viên chức bình thường, đều mặc áo vest, sơ mi trắng và quần tây, đi giày da đen bóng.
Nếu chỉ đánh giá qua vẻ ngoài thì mấy người này chẳng có vẻ gì khác thường, hoàn toàn không khiến người ta phải chú ý.
Tuy nhiên cả lão Cửu và Ngô Kiến Quốc đều biết những người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của họ, chí ít họ cũng không phải kẻ lương thiện.
Bởi lẽ Ngô Kiến Quốc đã thoáng thấy một trong số họ có súng ngắn giấu trong áo vest, những người còn lại đều cầm theo một thanh dao găm.
Ngô Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào tay của bốn người kia, lập tức đoán ra bọn họ không phải là lực lượng vũ trang trong nước, bởi dao găm của họ là món đồ rất đặc trưng của Nam Dương – dao Karambit.
Ngoài lính đặc nhiệm Nam Dương và hải tặc Chà Và, rất ít có ai sử dụng Karambit như vũ khí cận chiến, bởi nó khá khó dùng và không thực sự thuận tiện.
Một người trong nhóm bước lên gần sát với Ngô Kiến Quốc, mở miệng hỏi:
- Xin lỗi đã làm phiền hai vị dùng bữa.
Chúng tôi là người của cục an ninh nội bộ thành phố Yến Kinh, đang truy đuổi một tên tội phạm giết người.
Người này khoảng năm mươi tuổi, mặc vest, bàn tay bị thương nặng.
Không biết hai vị có thấy người nào giống như vậy vừa qua đây không?
Ngô Kiến Quốc chưa kịp mở lời, lão Cửu ở bên đã thong dong đáp:
- Hai người chúng tôi tới đây để ăn uống, không phải để lo chuyện bao đồng, cho nên cũng không có rảnh rỗi mà để ý tới những người khác.
Rất tiếc không thể giúp gì cho các vị đây, xin thứ lỗi.
Người vừa nói chuyện với Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu có vẻ như là kẻ cầm đầu, nghe thấy lão Cửu nói vậy liền liếc mắt ra hiệu cho mấy người còn lại lục soát.
Tức thì ba người kia liền chia nhau ra tìm kiếm bên trong nhà hàng.
Tên cầm đầu cũng không tiến hành lục soát cùng mấy người kia mà ngồi lại chiếc ghế đối diện với lão Cửu.
Hắn thong thả móc bao thuốc từ trong túi ra, rút ra một điếu rồi châm lửa hút.
Sau đó hắn lại đưa bao thuốc sang mời hai người, Ngô Kiến Quốc cũng không khách khí rút một điếu, lão Cửu thì cười từ chối, lão không hút thuốc lá đã hơn mười năm nay.
Ba người ngồi cùng một bàn, hai trong số đó im lặng nuốt mây nhả khói, một lão trọc ung dung nhấm nháp chén trà, thoạt nhìn có thể nghĩ rằng ba người này là bằng hữu.
Nhưng chỉ một lát sau, phía trong bếp vọng ra âm thanh của lão Lương:
- Mấy người các ngươi xông vào nhà kho của ta là có ý gì, muốn ăn cướp hay sao? Con mẹ nó lão Lương ta không ra chơi vài năm, các ngươi liền coi ta là thứ gì chứ? Hổ không phát uy các ngươi lại coi là mèo bệnh sao?
- Tiến tới thêm một bước, có tin hay không lão Lương ta chặt đứt cái đầu chó của các ngươi?
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn lão Cửu dò hỏi, nhưng hắn phát hiện ra lão Cửu cũng đang mơ hồ giống như mình.
Lão Lương rửa tay gác kiếm đã nhiều năm, thời gian trước lão hung dữ, hiếu chiến bao nhiêu thì sau này lại đơn thuần, hiền lành bấy nhiêu.
Có lẽ cái chết của cả gia đình đã ảnh hưởng nặng nề đến mức khiến cho tính tình của lão xoay chuyển một trăm tám mươi độ như vậy.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói của lão Lương “hiền lành” lại lạnh lẽo vô cùng, không giấu nổi một tia sát khí.
Như thể nếu những kẻ kia dám cả gan xâm phạm tới ranh giới lão đặt ra, thì không cần nghi ngờ gì chắc chắn lão sẽ đại khai sát giới ngay lập tức.
Lão Cửu nhìn với vào phía khu bếp, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, dù sao lão Lương đã nhiều năm không động tới đao thương, hơn nữa đám người kia chắc chắn không phải loại ăn chay.
Lấy một địch ba, nếu chỉ là mấy tên giang hồ cắc ké thì không sao, nhưng đổi lại là người có bản lĩnh thì e rằng lão Lương muốn thoát thân cũng khó chứ đừng nói đánh thắng được họ.
Ngô Kiến Quốc thấy lão Cửu có vẻ nôn nóng muốn đi xem mọi chuyện ra sao, liền đặt tay lên vai lão Cửu dằn xuống.
Lão Cửu quay lại nhìn Ngô Kiến Quốc, sau đó quay sang nhìn tên cầm đầu thì thấy hắn đã móc ra một khẩu súng lục đặt lên bàn.
Lão Cửu lạnh mặt, ngồi ngay ngắn lại sau đó gằn giọng nói:
- Huynh đệ, ta không quan tâm các ngươi là ai, cũng không để ý các ngươi tới đây với mục đích gì.
Nhưng có một việc ta không thể không quản.
Ông chủ ở đây là huynh đệ vào sinh ra tử với ta, các ngươi muốn bắt ai thì bắt, nhưng nếu dám động tới một cọng tóc của hắn, lão Cửu ta hứa danh dự, hôm nay chắc chắn các ngươi một người cũng đừng hòng toàn mạng mà bước khỏi đây.
Tên cầm đầu nở một nụ cười lạnh nhạt, không đáp lời lão Cửu mà quay sang hỏi Ngô Kiến Quốc:
- Anh bạn, cậu có quan hệ gì với Trần Bắc Phú?
Ngô Kiến Quốc không mặn không nhạt đáp:
- Trần Bắc Phú? Chưa từng nghe qua tên này.
Tiếp đó Ngô Kiến Quốc lại nhìn chằm chằm vào khẩu súng ngắn trên bàn, cười hỏi:
- Là Walther PPK sao? Vị huynh đệ đây hẳn là người của Komando (Lực lượng đặc nhiệm Nam Dương) rồi.
Không biết Yến Kinh này có gì hấp dẫn, để các ngươi phải cử cả đặc nhiệm tới bắt người vậy? Còn nữa, huynh đệ ngươi cũng máu đỏ da vàng, tại sao lại cam lòng làm chó săn cho người Nam Dương?
Sắc mặt tên cầm đầu lập tức biến đổi, nụ cười cũng biến mất, bàn tay hắn nắm chặt khẩu súng đầy cảnh giác, chỉ cần Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu chỉ cần nhấc tay động chân, hắn liền có thể tiêu diệt cả hai ngay tức khắc.
Ngô Kiến Quốc cũng không sợ hãi gì, bình tĩnh nói:
- Không cần khẩn trương, ta cũng chỉ là người vô công rỗi nghề, trong lúc không có việc gì làm thường xuyên tìm hiểu những thứ chuyện thượng vàng hạ cám.
Ví như loại súng Walther PPK này cả khu vực Đông Nam Á chỉ có Nam Dương sử dụng, cũng không phải chuyện bí mật gì.
Hơn nữa…
- Hơn nữa gì?
- Hơn nữa dù ngươi có khẩn trương cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Thứ đồ chơi này quả thực là lợi hại, nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực của người dùng nó.
Vừa dứt lời, không để đối phương kịp tiêu hóa lời nói của mình, Ngô Kiến Quốc đã vụt tới, hai bàn tay như hai chiếc kìm sắt bóp chặt cổ cùng bàn tay phải đối thủ, đồng thời ép sát vào người hắn.
Tên cầm đầu kia bị bất ngờ, bàn tay đau nhói theo vô thức buông súng ra, cùng lúc đó cổ họng hắn truyền tới một cơn đau khó có thể tưởng tượng nổi.
Hai chân vì bị Ngô Kiến Quốc áp sát cũng gần như không còn tác dụng gì, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, đạp đổ chiếc bàn trước mặt.
Tuy rằng chỉ trong phút chốc đã rơi vào thế hạ phong, nhưng bản năng của một người lính trong tình huống sinh tử ngay lập tức phát huy.
Bàn tay trái của hắn nhanh chóng rút ra một thanh dao găm từ sau lưng, ý đồ đâm vào ngang hông Ngô Kiến Quốc.
Đòn này nếu thành công sẽ đâm trúng thận, dù hắn có chết thì Ngô Kiến Quốc cũng khó sống tử tế.
Mặc dù từng cơn đau tê tâm liệt phế từ cổ họng truyền đến đại não đã báo hiệu cho hắn biết lần này e rằng phải bỏ mạng lại đây, nhưng máu chiến binh trong người thôi thúc hắn phải kéo theo kẻ địch của mình.
Tuy nhiên có điều hắn không ngờ tới, đó là tốc độ của Ngô Kiến Quốc nhanh hơn hắn tưởng tượng quá nhiều, hắn vừa đưa tay ra sau lưng thì bàn tay vừa bóp cổ đã lập tức phóng tới, ghìm chặt lấy cánh tay trái của hắn.
Cùng lúc đó Ngô Kiến Quốc nhanh nhẹn dùng đầu húc mạnh vào mặt đối thủ, làm cho tên kia choáng váng mặt mày, gần như mất khả năng nhận thức trong phút chốc.
Sự việc diễn ra chỉ trong vài giây, nhưng đối với Đổng Hoàng dường như kéo dài vô tận.
Hắn cảm nhận mạng sống của mình đang chầm chậm trôi qua, mặc cho mắt hắn đang mờ dần, từng luồng ký ức đan xen lẫn nhau cuồn cuộn trong đầu hắn.
Hắn nhớ ngày hắn còn nhỏ, cha mẹ hắn lúc đó hãy còn tại thế, hắn sống ở một căn nhà nhỏ trong hẻm Giới Kiều thuộc Tây Thành – Yến Kinh.
Ký ức của hắn về thời gian đó rất trong sáng, rất tươi đẹp.
Cho dù hẻm Giới Kiều có bẩn thỉu nhếch nhác, căn nhà hắn ở có nhỏ xíu, xập xệ, thì nơi đó vẫn có đầy tình yêu thương của cha mẹ hắn dành cho con trai.
Hắn nhớ ngày định mệnh ấy, khi hắn bước chân vào nhà sau cả một ngày dài ở trường.
Cha mẹ hắn nằm trong vũng máu, trong tay mẹ hắn là cây chày cán bột, xung quanh vết máu hòa quyện với bột mì vương vãi tạo ra một mùi tanh nồng khó tả.
Đổng Hoàng lúc đó mới tám tuổi, hắn còn quá nhỏ để hiểu những biến cố ấy, chỉ biết cái mùi máu ấy luôn ám ảnh hắn tới mãi sau này, trong từng giấc mơ…
Hắn nhớ tới doanh trại ẩn sâu trong một khu rừng ở Tây Chà Và.
Giáo quan nói với hắn, cha hắn là gián điệp của Nam Vang ở Yến Kinh, hắn may mắn được những gián điệp khác cứu sống trước khi rơi vào tay lực lượng an ninh phản gián quốc gia.
Nếu không chỉ e kết quả của hắn cũng không khác cha mẹ hắn là bao.
Hắn nhớ ngày đặt chân xuống sân bay, một tấm visa với cái tên xa lạ, hắn như một kẻ tha hương lâu năm trở về cố quốc.
Trong lòng hắn không có thù hận, không đau thương, một chút cảm xúc cũng không có, chỉ có nhiệm vụ được cấp trên giao phó.
Nhiệm vụ đơn giản: Bắt sống Trần Bắc Phú – giống đốc công ty Vạn Phú Yến Kinh.
Rồi dường như không cam lòng, hắn trút một hơi thở nặng nề, mắt hắn tối sầm lại, tri giác đã hoàn toàn biến mất.
Đổng Hoàng – trung úy lực lượng đặc biệt Komando – đã chết.
…
Lão Cửu mắt mở trừng trừng, chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra khiến cho lão vừa choáng váng lại xen lẫn ngờ vực, hiếu kỳ.
Lão quen biết Ngô Kiến Quốc tới nay đã hơn ba năm, bình thường tác phong của tên này đều rất chậm chạp, lề mề.
Ngoại trừ những lúc ngồi đánh bạc và những khi ăn uống chè chén, lão chưa từng thấy hắn thực sự hứng thú với bất kỳ thứ gì.
Vậy mà hôm nay, lão đã nhìn thấy một Ngô Kiến Quốc khác hoàn toàn.
Nhanh – Chuẩn – Độc, hoàn toàn không có một chút tác phong thường thấy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có chết lão cũng không tin Ngô Kiến Quốc mà lão từng biết lại có thể giết người không chớp mắt như vậy.
Và cách mà hắn làm điều đó cũng khiến lão Cửu sởn gai ốc, hoàn toàn không một động tác thừa, giống như một cỗ máy sinh ra đã dành cho việc giết chóc.
Ngô Kiến Quốc quay lại, thấy lão Cửu vẫn đang nhìn mình trân trối, hắn mỉm cười nói:
- Không có gì, mau tới xem lão Lương sao rồi.
Lão Cửu thở hắt một hơi, nói:
- Không nghĩ tới Ngô Kiến Quốc cậu cũng là người trong nghề, lão Cửu ta trước nay tự tin về quyền cước bản thân cũng phải tự thẹn không bằng.
Có điều ta hơi hiếu kỳ, trước đây cậu lăn lộn ở nơi nào? Cũng là người trong giang hồ sao?
Ngô Kiến Quốc xua tay, cười nói:
- Không phải, ta đơn giản là kẻ nhiều chuyện mà thôi.
.