Ngô Kiến Quốc chạy dọc theo hành lang, đồng thời ném vỡ toàn bộ camera mà hắn gặp trên đường.
Đối phương chắc chắn không chỉ có một người, hơn nữa nếu sự thực giống với suy đoán của Ngô Kiến Quốc thì khả năng cao đám người này chính là những người đang truy sát Trần Tiểu Uyển.
Rất có thể là bọn chúng đã bố trí bẫy rập để bắt hai người trên đường đi, nhưng việc Ngô Kiến Quốc không đi thẳng tới ngân hàng mà lại vòng qua bệnh viện trước khiến kế hoạch của chúng đổ bể.
Đối với bọn họ, Ngô Kiến Quốc là một biến số rất lớn không xuất hiện trong kết hoạch ban đầu.
Hắn có vũ khí, đã tiêu diệt cả hai đội được họ cử đi bắt Trần Bắc Phú và Trần Tiểu Uyển.
Bởi vậy dù là kế hoạch lâm thời nhưng việc bắt hai người Ngô Kiến Quốc trong ngân hàng lại dễ dàng hơn nhiều, bởi khi bước vào ngân hàng hắn đã tự tước vũ trang của bản thân rồi, việc của họ chỉ còn là bắt ba ba trong rọ mà thôi.
Chắc chắn bọn chúng sẽ cho người kiểm soát phòng an ninh, từ đó bao quát toàn bộ khu vực ngân hàng.
Việc của những người còn lại là lục soát thật nhanh để mau chóng bắt được Trần Tiểu Uyển cùng Ngô Kiến Quốc.
Mục đích của họ chắc chắn là tập tài liệu kia, nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn không nghĩ ra được tại sao người Nam Dương lại lưu luyến thứ đồ đó tới vậy, không tiếc hưng sư động chúng làm những việc gây kinh động như lúc này.
Ngô Kiến Quốc mở cửa một gian phòng, tạm thời ẩn nấp trong đó.
Từ nãy tới giờ hắn đã dọn sạch camera xung quanh, từ đó vô hiệu hóa khả năng quan sát của đối phương.
Việc còn lại bây giờ là chờ đợi, đối phương sẽ phải đi tìm hắn, mà hắn có thể nấp ở bất kỳ đâu trong khu vực không có camera.
Điều này sẽ đòi hỏi họ phải chia nhau ra tìm, nếu không thời gian sẽ không đủ, cảnh sát có thể tới bất cứ lúc nào.
Mà phân tán lực lượng của đối phương cũng là một bước trong kế hoạch của Ngô Kiến Quốc để đối phó đám người này.
Nếu bọn họ tập trung lại một chỗ, sử dụng hỏa lực áp chế thì Ngô Kiến Quốc sẽ không có cơ hội phản kháng.
Cho nên phải tách bọn họ ra, sau đó triệt hạ lần lượt, đó mới là cách làm sáng suốt.
Ngô Kiến Quốc không cần chờ lâu, chỉ vài phút sau đã có con mồi dẫn xác tới.
Đối phương có hai người, mặc đồ đen trùm kín mặt, bên ngoài còn mặc một lớp áo chống đạn.
Mắt Ngô Kiến Quốc hơi co lại, cả hai người đều có súng, hơn nữa còn có một khẩu AK-47, thứ này vừa hay có thể bắn xuyên qua tấm giáp của hắn.
Hai người vừa đi ngoài hành lang, vừa kiểm tra kỹ từng phòng.
Phong cách hành động cũng rất chuyên nghiệp, một người phá cửa còn người kia đứng phía sau yểm trợ, sẵn sàng nã đạn nếu có người trong phòng.
Ngô Kiến Quốc áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng của hai người bọn họ đi tới phòng sát bên cạnh.
Hắn nép sát vào bờ tường cạnh cửa, rút tấm Bùa Tê Liệt từ trong hòm đồ hệ thống ra nắm chắc trong tay.
Tấm bùa này chính là phần thưởng đầu tiên của Ngô Kiến Quốc, hắn vẫn giữ một mực không dùng đến, chính là để dành cho những tình huống nguy hiểm như bây giờ.
Ngô Kiến Quốc đứng áp sát vào tường bên cạnh cửa chờ đợi.
Chừng nửa phút sau, cánh cửa đột ngột bị đạp bay, một họng súng đen ngòm thò vào trong phòng.
Ngô Kiến Quốc chỉ chờ có vậy, hắn liền phóng tay giữ lấy súng, tay còn lại dùng tốc độ nhanh nhất đập tấm Bùa Tê Liệt lên người đối phương.
Tên cướp bất ngờ bị người ta giữ súng, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn bóp cò, nhưng bỗng nhiên toàn thân tê liệt không cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương giật súng từ trong tay mình.
Đồng đội của tên kia cũng không chậm chạp, hắn vội vàng lách người sang một bên để lấy góc bắn, sau đó bóp cò liên tục về phía Ngô Kiến Quốc.
Nhưng điều hắn không thể ngờ là Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không mảy may suy chuyển, mà đạn từ súng của hắn tất cả đều như bắn vào tấm thép, rơi leng keng trên mặt đất.
Nói ra thì dài dòng, nhưng hành động kỳ thực chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Lúc này Ngô Kiến Quốc đã giật được súng từ tay tên cướp, hắn thầm cảm thấy may mắn vì đã có tấm giáp, nếu không chắc hẳn trên người mình đã có bốn lỗ đạn rồi.
Và tất nhiên hắn sẽ không cho đối phương cơ hội làm lại, Ngô Kiến Quốc nhanh như cắt giương súng xạ kích thẳng về phía tên yểm trợ, một viên duy nhất bắn nát sọ hắn.
Khi tên cướp còn lại có thể cử động được thì Ngô Kiến Quốc đã chĩa súng thẳng vào đầu hắn, cười gằn mà bóp cò.
Hắn cũng muốn tra khảo một chút thông tin, nhưng thời gian không cho phép, đối phương nghe thấy tiếng súng chắc chắn sẽ tới đây trong một vài phút.
Ngô Kiến Quốc nhặt khẩu súng lục rơi trên mặt đất giắt vào lưng quần, đồng thời lấy luôn chiếc bộ đàm gắn trên vai tên cướp, sau đó di chuyển sang phòng khác.
Khi những tên còn lại tới nơi thì hiện trường chỉ còn lại hai cái xác với phần đầu không hoàn chỉnh.
Uy lực của AK-47 thuộc loại mạnh trong dòng súng trường, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, cho nên một viên đạn xuyên qua đầu để lại một lỗ nhỏ như đầu ngón tay trước trán, và một lỗ to như miệng bát phía sau.
(Ở đây giản lược mấy ngàn chữ giải thích tác động cơ học của viên đạn…).
Có khoảng tám tên tham gia phi vụ lần này, trừ đi hai người đã bị Ngô Kiến Quốc tiêu diệt, một tên trực ở phòng camera, một tên trông giữ con tin, còn lại bốn người đều có mặt ở đây.
Ngô Kiến Quốc đang ẩn nấp ở một căn phòng gần đó, hắn len lén nhìn qua khe cửa, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng khuôn mặt, rồi dừng lại ở tên cầm đầu đám người kia.
Ngô Kiến Quốc nhận ra hắn, đúng hơn là nhận ra hình xăm trên mặt hắn - một chiếc mỏ neo nhỏ ở trên má phải.
Đây là biểu tượng đặc trưng của thủy quân lục chiến, cũng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất Nam Dương.
Bởi vì đặc thù địa lý Nam Dương hầu hết là đảo, diện tích đất liền không nhiều và nằm rải rác nên thủy quân lục chiến ở đây được ưu tiên đầu tư hơn hẳn so với các binh chủng khác.
Xem ra người Nam Dương thực sự chơi lớn rồi, không tiếc mọi giá điều động của thủy quân lục chiến trà trộn vào Yến Kinh để giành lại túi tài liệu nho nhỏ này.
Hơn nữa lần này còn không chỉ là một vài người, mà là tám người, tất cả đều được trang bị tới tận răng.
Tuy nhiên bọn họ không lường trước được đối thủ lại khó nhằn như vậy, trong tình huống không có vũ khí vẫn có thể phản công tiêu diệt hai người đang cầm súng.
Một tên trong đám gằn giọng nói:
- Phải mau tìm ra tên tiểu tử này, ta muốn chém hắn ra thành tám mảnh mới hả giận.
Thế nhưng tên đội trưởng thì ngược lại, mặt hắn lạnh như băng không có một chút cảm xúc, lắc đầu nói:
- Không được, thời gian quá gấp gáp, hơn nữa yếu tố bất ngờ đã mất, giờ nếu tiếp tục chỉ gây ra tổn thất càng lớn.
Chúng ta rút lui.
- Thế nhưng còn nhiệm vụ kia…?
- Đó vốn không phải nhiệm vụ của chúng ta, là do lực lượng tình báo thất bại, không thể trách chúng ta được.
Đi thôi.
Ngô Kiến Quốc không có ý định truy đuổi bọn chúng, hắn chẳng có lý do gì để làm vậy.
Hai bên không hề có thâm cừu đại hận gì, chỉ đơn giản là đất nước mà họ phục vụ khác nhau mà thôi.
Hơn nữa Ngô Kiến Quốc cũng không phải ba đầu sáu tay, hắn chưa điên đến mức một mình truy đuổi cả đám người có súng chẳng vì lý do gì.
Chưa tới một phút sau đám người Nam Dương đã rời đi mất hút.
Những người bị khống chế trong ngân hàng ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, Ngô Kiến Quốc cũng vội vàng kéo tay Trần Tiểu Uyển hòa lẫn vào dòng người.
Hắn không dám chắc người Nam Dương còn có hậu chiêu nào không, cho nên cố tình lẩn trốn trong đám đông, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Mãi cho tới khi ngồi vào trong xe, Ngô Kiến Quốc mới thở phào một hơi vội vã nổ máy đạp ga, chiếc Porsche gầm lên như một con quái thú, lao vút đi để lại làn khói trắng mờ.
Lúc này Ngô Kiến Quốc mới để ý Trần Tiểu Uyển, nàng đang nhìn hắn chằm chằm không rời mắt.
Vài phút sau, rốt cuộc Ngô Kiến Quốc không chịu nổi liền mở miệng hỏi:
- Mặt ta nở hoa rồi hay sao, nếu không tại sao ngươi nhìn chăm chú như vậy?
Trần Tiểu Uyển lúc này mới nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi không sao chứ? Lúc đó ta nghe có tiếng súng từ xa, vốn còn muốn chạy tới xem ngươi có ổn không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đi.
Ta biết ta là gánh nặng của ngươi, không thể lại làm ngươi vướng tay vướng chân được…
Ngô Kiến Quốc ngay lập tức cắt lời:
- Dừng, ta nói Trần Tiểu Uyển ngươi nghe đây, thứ nhất đối với ta mà nói, chỉ có việc ta làm và việc ta không làm, không có cái gì gọi là gánh nặng cả, chút việc nhỏ này chưa làm khó được ta.
Thứ hai, haha, nếu đổi cho kẻ khác được vào sinh ra tử với mỹ nữ như ngươi, ta nghĩ người ta hẳn sẽ xếp hàng chờ đổi đó.
Vào sinh ra tử ư, Trần Tiểu Uyển nghĩ ngợi đôi chút, quả thực mình và hắn chỉ trong vòng hai ngày nay đã gặp hiểm cảnh hai lần, mà lần nào cũng là hắn một mình giải quyết.
Nếu ngày hôm qua nàng còn chưa thực sự ý thức được sự nguy hiểm, thì hành động ngông cuồng hôm nay đã làm cho nàng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Họ không tiếc xông vào ngân hàng, còn sử dụng vũ trang hạng nặng, chỉ để cướp lấy thứ đang nằm gọn trong túi xách này thôi sao?
Nghĩ đến đây Trần Tiểu Uyển không nhịn được mở tập tài liệu trong túi ra bắt đầu đọc.
Ngô Kiến Quốc một tay lái xe, tay kia rút điện thoại gọi cho Lý Văn Lượng, thời điểm nhạy cảm này đến chỗ Lý Văn Lượng an toàn hơn về nhà hay tới phố Đông.
Điện thoại vang lên vài tiếng tút dài, sau đó đã có người bắt máy:
- Kiến Quốc cậu đang ở đâu vậy? Lão Lý ta hôm nay phục cậu sát đất, đúng là đệ nhất phúc tinh của ta.
Lão gia tử đã tỉnh từ lâu, cố tình nằm nghe chúng ta đối thoại, bác hai bị lão gia tử mắng té tát, đuổi khỏi Lý thị.
Hơn nữa lão gia tử còn giao chức tổng giám đốc Lý thị cho ta đảm nhiệm, đồng thời trước mặt mọi người tuyên bố chọn ta làm người thừa kế Lý gia.
Haha, cậu không thấy nét mặt Lý Văn Cương lúc đó đâu, vô cùng đặc sắc.
Hừ, dám lợi dụng sức khỏe của lão gia tử để chơi ta, uổng cho ta trước nay luôn tôn trọng hắn.
Ngô Kiến Quốc cười nói:
- Ta cùng Tiểu Uyển tới ngân hàng một chuyến, hiện đang trở về bệnh viện, Lý ca có còn ở đó hay không?
Lý Văn Lượng há hốc mồm:
- Ngươi… ngươi mới từ ngân hàng Yến Kinh đi ra? Lúc nãy ta có nghe tin bên đó bị cướp thì phải..?
- Quả thực có vụ cướp, nhưng bọn chúng cũng không làm hại con tin, chỉ hơn mười phút đã rời đi rồi, bọn ta vẫn an toàn.
- Nếu vậy ngươi cũng đừng qua bệnh viện, lão gia tử nói sức khỏe đã hồi phục, hiện giờ chúng ta đã trở về khu tập thể tỉnh ủy.
Ngươi nếu tiện thì qua đây một chuyến, lão gia tử cũng nói muốn gặp ngươi.
Ngô Kiến Quốc gật đầu đáp ứng:
- Được, vậy bây giờ ta liền qua làm phiền Lý ca một hồi.
Ngô Kiến Quốc cúp điện thoại, quay sang nhìn Trần Tiểu Uyển, thấy nàng đang lật giở những trang tài liệu trong tay, vẻ mặt đầy nét hoài nghi, liền hỏi:
- Sao vậy, có gì không ổn à?
Trần Tiểu Uyển lắc đầu, nói:
- Ta… ta cũng không dám chắc… nhưng cái này hẳn là một báo cáo khoa học gì đó, ghi hoàn toàn bằng tiếng Anh, có một số từ ngữ ta không hiểu rõ.
Nhưng tổng thể thì nội dung của nó là về biến đổi gene, phần sau còn nhắc tới phòng thí nghiệm quân đội…
Mắt Ngô Kiến Quốc giật giật, hắn có một dự cảm bất thường về nội dung của tập tài liệu này.
Biến đổi gene vốn là một thứ rất mông lung, đơn giản như trong ngành nông nghiệp, công nghiệp thực phẩm cũng ứng dụng rất nhiều.
Nhưng biến đổi gene trong y học hay chính trị, quân sự lại rất khác, gần như chưa từng được nhắc tới, dù cho ý tưởng này đã được triển khai bởi Đức Quốc Xã từ thế kỷ trước.
Ngô Kiến Quốc quay sang hỏi Trần Tiểu Uyển:
- Ngươi biết lái xe đúng không?
Trần Tiểu Uyển gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Biết, nhưng không giỏi lắm, ta chỉ tính là có bằng mà thôi, trước giờ đều là đi phương tiện công cộng, rất hiếm khi tự lái xe.
- Cũng được, ngươi qua đây, thay ta lái xe tới khu tập thể tỉnh ủy.
Ta muốn xem qua tập tài liệu kia một chút.
Ngô Kiến Quốc dừng xe bên vỉa hè, hai người đổi vị trí cho nhau rồi tiếp tục hành trình.
Hắn lật từng trang tài liệu, xem rất kỹ từng chi tiết, cuối cùng hiểu ra vấn đề.
Tài liệu này không phải nghiên cứu biến đổi gene thông thường, mà là nghiên cứu mật của quân đội để tổng hợp một thứ gọi là “Gene tối cường”, tạo ra những “Siêu Năng Giả” với toàn bộ năng lực thể chất, tinh thần vượt trội so với con người thông thường.
Ngô Kiến Quốc chợt liên tưởng tới người áo đen ở Kosovo, hắn thấy được sự tương đồng của người kia và những nghiên cứu này.
Cơ bắp siêu cường, tốc độ vượt trội, thậm chí có những năng lực phi nhân loại như biến một bộ phận cơ thể thành sắt thép, hoặc trong máu chứa chất kịch độc có thể sử dụng như vũ khí sinh học… tất cả đều được nghiên cứu ở đây.
Càng xem về sau, Ngô Kiến Quốc càng ngạc nhiên, bởi bọn họ không chỉ nghiên cứu, mà còn có cả báo cáo thí nghiệm, hơn nữa đã có trường hợp thành công.
Tuy nhiên tài liệu cũng có ghi lại: Cơ bắp và xương có biến chuyển lớn, có thể nhảy cao hơn mười mét, lực mỗi đầu ngón tay ước lượng trên một trăm hai mươi kilogram.
Mất thần trí hoàn toàn, không thể tự chủ điều khiển, có xu hướng tấn công tất cả động vật sống xung quanh.
Có nghĩa là dù “Gene tối cường” kia có thực sự tác dụng lên cơ thể người, nhưng cũng đồng thời làm người đó hóa thành một quái vật khát máu, không còn khả năng tư duy mà chỉ đơn thuần có khát vọng giết chóc.
.