Vu lão cùng Vu Vĩnh Khang bước lên chiếc xe mang biển số của ủy ban nhân dân tỉnh Yến, sau đó hạ kính nói:
- Không cần tiễn nữa, ngươi vào nhà đi.
Nhớ giữ gìn sức khỏe, có thời gian rảnh thì tới Bắc Kinh tìm ta.
Lý lão gia tử vội vàng nói:
- Nhất định như vậy, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới Bắc Kinh thăm lãnh đạo.
Chiếc xe chầm chậm xuất phát, để lại một làn khói nhạt.
Lý lão gia tử quay sang nhìn Lý Văn Dũng, thở dài một hơi nói:
- Chuyện hôm nay ngươi tốt nhất không nên nói với bất kỳ ai, nó là bí mật cấp quốc gia, nếu làm lộ ra thì e rằng ta cũng không thể bảo toàn cho ngươi.
Nhớ kỹ, thủ khẩu như bình phòng ý như thành.
Lý Văn Dũng gật đầu:
- Con hiểu rồi.
Cha, chúng ta vào nhà đi thôi.
…
Vu Vĩnh Khang nhìn qua sắc mặt Vu lão gia tử, nói:
- Cha, theo người việc này có nên báo cáo một tiếng với lãnh đạo số một trước không? Dù sao thứ đồ này quá nóng, con e rằng nếu không sớm thông báo thì không tránh khỏi có mùi vị giấu giếm lãnh đạo.
Vu lão trầm mặc vài giây, sau đó nói:
- Có thể, ngươi bây giờ lập tức báo cáo một chút tình hình chung với Bí thư, dù sao ông ấy cũng là người đứng đầu Quân Ủy, báo cáo trực tiếp với ông ấy cũng không coi là trái nguyên tắc.
Sau đó lại thông báo cho Bộ trưởng Cao, đừng quên hắn vẫn là lãnh đạo trực tiếp của ngươi.
Vu Vĩnh Khang chần chừ:
- Những tài liệu này tuy rằng quan trọng, nhưng vẫn chưa chính thức xác nhận được tính chân thực, ta có nên mang tới viện hàn lâm trước rồi mới tính tiếp hay không?
Vu lão hừ một tiếng:
- Vĩnh Khang à Vĩnh Khang, ngươi tốt xấu gì cũng là người kế nghiệp Vu gia, động một chút là sợ đầu sợ đuôi còn ra thể thống gì? Việc này ngươi cứ vung tay mà làm, nếu tài liệu kia xác thực có tác dụng lớn như thế, vậy thì coi như ngươi đã có cơ sở tiến thêm một bước nữa.
Ngược lại nếu nó là giả, vậy thì cũng chẳng sao, nhiều lúc lãnh đạo càng quan tâm tới thái độ của ngươi hơn là lập công.
Vu Vĩnh Khang nuốt nước bọt, hơi có chút do dự nhưng vẫn cầm điện thoại lên bấm số.
Vài giây sau đầu dây bên kia nhấc máy, Vu Vĩnh Khang trầm giọng nói:
- Nối máy cho ta tới văn phòng Trung Ương.
Vu lão âm thầm thở dài, trong thâm tâm ông ta càng hi vọng tài liệu kia là thực, không đơn giản chỉ vì đó sẽ là chiến tích không thể chối bỏ của Vu Vĩnh Khang, tạo tiền đề cho hắn bước thêm một bước trên con đường sự nghiệp.
Mà nếu có thể tạo ra những chiến binh như trong tài liệu kia, vậy thì sức mạnh quân sự lẫn vị thế của đất nước sẽ tăng mạnh.
Có thể nói sức mạnh nó mang lại không hề thua kém vũ khí A.
Nhất là trong thời đại đa phương như hiện nay, vũ khí A lộ ra quá nhiều nhược điểm, có thể nói nó là con bài cuối cùng để đồng quy vu tận với đối phương, còn trong chiến tranh quy ước nó không hề giúp ích gì.
Nhưng công nghệ “Gene tối cường” thì khác, nó có thể tạo ra những siêu chiến binh không hề thua kém “những người kia”.
Mà quan trọng hơn là nó nằm trong quy mô quân sự thông thường, được các nước ngầm chấp nhận, sử dụng nó sẽ không tạo ra hậu quả chí mạng như vũ khí A.
Vả lại, nếu thực sự có thể có được sức mạnh như những người kia, vậy thì chính phủ có thể hoàn toàn hoạt động độc lập với họ, thậm chí có thể bài trừ họ mà không cần e dè như bây giờ.
Sau một phút đắn đo, cuối cùng Vu lão lấy ra điện thoại gọi đi, giọng không giấu được sự kích động:
- Lão Dương sao, ta là Vu Nghị, có chút chuyện muốn bàn với ngươi.
…
Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển đang ăn cơm trưa tại căng tin khu tập thể tỉnh ủy.
Trên bàn đã bày ra vài món ăn, đều là những thứ dân dã như thịt heo, rau cải, trứng… Tuy nơi này gọi là căng tin nhưng không gian ở đây khá đơn giản, sạch sẽ mà rộng rãi như một nhà hàng.
Những người tới đây ăn cơm cũng không nhiều, phần lớn là trợ lý, thư ký, lái xe của các lãnh đạo.
Lý Văn Lượng ngồi cùng bàn bọn họ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Kiến Quốc, cậu nói xem thứ đồ chơi cậu đưa cho bác cả là gì, tại sao thái độ của hắn lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
Ngô Kiến Quốc lắc đầu cười:
- Việc này ngươi không nên biết là hơn, biết rồi sẽ mang tới rất nhiều phiền phức không đáng có.
Ngươi chỉ cần biết thứ này đối với bác cả ngươi tuyệt đối là có lợi không hại, như vậy là đủ.
Lúc đầu khi Ngô Kiến Quốc mang tài liệu biến đổi gene đến cho Lý Văn Dũng, ông ta còn nghi ngờ tính xác thực của thứ này.
Cũng không trách Lý Văn Dũng được, dù sao thứ này đặt ở bất kỳ quốc gia nào đều có thể xếp vào hạng thông tin tuyệt mật, một người trẻ tuổi như Ngô Kiến Quốc có thể có thứ tài liệu này trong tay không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Tuy nhiên trải qua vài phút thương lượng, cuối cùng Lý Văn Dũng vẫn đồng ý mang tài liệu tới cho Vu Vĩnh Khang.
Không chỉ bởi hắn nhận thấy sự tự tin trong mắt Ngô Kiến Quốc.
Không có nhiều người dám đứng trước mặt một vị tướng như hắn mà buông lời dối trá, mà Ngô Kiến Quốc lại rất tự tin vào lời nói của mình.
Nhưng lý do lớn hơn, đó là bởi bản thân Lý Văn Dũng muốn tin vào tập tài liệu trong tay mình.
Lý Văn Dũng năm nay đã 60 tuổi, nếu tiếp tục đảm nhiệm cương vị hiện tại thêm hai năm nữa thì hắn sẽ phải dừng lại tại vị trí phó Tư lệnh Quân khu Kiến Nam.
Nhưng nếu hắn có thể bước thêm một bước nữa, hoặc điều lên trung ương đảm nhiệm Chủ nhiệm của một Tổng Cục nào đó, vậy thì con đường thăng tiến của Lý Văn Dũng vẫn còn có thể đi tiếp.
Điều Lý Văn Dũng cần lúc này là một chiến tích giúp hắn bật lên so với người khác.
Mà tập tài liệu này không nghi ngờ gì chính là bệ phóng của hắn, nếu thứ này là thật thì hắn đã lập đại công, đồng thời trong mắt lãnh đạo hắn thể hiện được khả năng của mình.
Huống hồ cha hắn lại có quan hệ không cạn với Vu gia, bản thân hắn là cấp dưới của Vu Vĩnh Khang, chỉ cần một chút ngoại lực tác dụng thì hắn có thể thuận lợi tiến lên.
…
Vài ngày tiếp theo Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển tạm thời ở lại Lý gia, Lý Văn Lượng cũng rất tận tình sắp xếp phòng cho họ, còn thường xuyên tới hỏi han xem hai người có cần gì không.
Lý lão gia tử cũng nói chuyện với Ngô Kiến Quốc vài lần, đồng thời cũng nhận thức Trần Tiểu Uyển.
Điều Ngô Kiến Quốc không ngờ là Lý lão gia tử còn biết chuyện hắn cùng Lý Văn Lượng thường tới chỗ lão Cửu đánh bạc.
Tuy nói trước giờ Lý lão gia tử không quản chuyện đời tư của con cháu, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết gì, ngược con cháu trực hệ Lý gia đi đâu, làm gì, quan hệ với những ai đều được báo cáo lại với ông ta.
Lão Cửu mấy ngày nay gọi điện hỏi thăm Ngô Kiến Quốc hai lượt, biết hắn bình an vô sự mới yên tâm.
Dù sao lão cũng là người lăn lộn giang hồ nhiều năm, có những nguồn thông tin riêng.
Sóng ngầm Yến Kinh đang cuộn trào, cùng với việc lực lượng an ninh quốc gia đang truy quét gián điệp Nam Dương, tất cả đều không thoát khỏi tầm mắt lão Cửu.
Tuy không thực sự rõ ràng, nhưng lão cũng đoán được sự việc lần này không tránh khỏi có liên quan tới Ngô Kiến Quốc.
Sau vụ lùm xùm với Đường Yên ở quán bar ngày đó, lão Cửu cũng thu liễm lại không ít, việc kinh doanh cũng tạm thời ngưng trệ đôi chút.
Điều này vừa vặn giúp lão tránh khỏi đợt điều tra gián điệp lần này, bởi dù lão không có liên quan tới người Nam Dương, nhưng trong quá trình điều tra các cơ sở hoạt động ngầm của giới giang hồ cũng bị xới tung, kéo theo không ít tay anh chị máu mặt phải tra tay vào còng.
Có thể nói sự kiện lần này đã châm ngòi cho một cuộc đại thanh trừng ở Yến Kinh nói riêng và tỉnh Yến nói chung.
Một loạt tụ điểm ăn chơi phi pháp bị quét sạch, khiến cho giang hồ Yến Kinh dậy sóng, đồng thời cũng tạo ra một khoảng trống quyền lực trong thế giới ngầm thành phố này.
Tuy nhiên nếu là kẻ thức thời, thì việc cần làm bây giờ không phải là mạnh bạo thâu tóm địa bàn làm ăn, mà là nằm im nín thở chờ sóng gió qua đi.
Bởi vì đây không còn là việc nội bộ của Yến Kinh, mà lực lượng từ trung ương cũng đã được điều động, bọn họ sẽ không nể mặt bất cứ ai ở Yến Kinh.
Ngày thứ tư Ngô Kiến Quốc ở tại khu tập thể tỉnh ủy, hắn nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
- Alô?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó nói:
- Ta là Chu Doãn Văn.
Ngô Kiến Quốc cười nói:
- Haha Thượng tá Chu là ngài sao, mấy ngày nay Yến Kinh gà bay chó chạy, ồn ào không ngớt, có vẻ tác phong làm việc của ngài vẫn không mấy thay đổi, vẫn luôn là trực tiếp mà mạnh mẽ như vậy.
- Ngươi có thể gọi ta là Đại tá Chu.
Nói ra không thể không cảm ơn ngươi, nhờ thông tin của ngươi mà chúng ta đã quét sạch hoàn toàn gián điệp Nam Dương, thu được nhiều thông tin cơ mật.
Lãnh đạo cũng rất hài lòng với hành động lần này, ta hiện tại được điều chuyển tới vị trí Phó chủ nhiệm Cục Chính Trị.
Nói đến đây Chu Doãn Văn ngừng lại một chút, sau đó tiếp lời:
- Mấy ngày nay có rất nhiều người hỏi thăm ngươi, ngươi có biết lý do không?
Ngô Kiến Quốc hỏi:
- Có phải là phía Bộ Tổng Tham Mưu không?
- Thì ra ngươi đã biết việc này.
Không sai, ngày hôm qua Tổng tham mưu trưởng Vu gọi điện cho ta, hỏi về đội trưởng tiền nhiệm của đội Long Hổ…
Ngô Kiến Quốc cười nhạt, tính ra hắn có thể coi như cấp dưới cũ của Vu Vĩnh Khang, tuy nhiên địa vị của hắn so với Tổng tham mưu trưởng quá cách biệt, nếu không có sự việc lần này thì Vu Vĩnh Khang cũng không rảnh mà quan tâm tới hắn.
Trên cương vị của Vu Vĩnh Khang, chỉ cần quản lý ở tầm vĩ mô là đủ, còn những sự vụ cụ thể sẽ có cấp dưới thay ông ta lo liệu.
- Chắc ngươi không thay ta giấu giếm thông tin chứ?
Chu Doãn Văn thở dài một hơi, nói:
- Không, nhưng ta không nói cho ông ấy biết là ta và ngươi vẫn đang giữ liên lạc.
Long Vương, ngươi là đội trưởng xuất sắc nhất từ trước tới nay của đội Long Hổ, bây giờ lưu lạc như vậy quả thực quá phí hoài tài năng.
Nếu không ngươi tới thủ đô một chuyến, ta sẽ bố trí cho ngươi trở lại, cam đoan dành cho ngươi đãi ngộ tốt nhất.
Ngô Kiến Quốc trầm mặc không đáp, bây giờ hắn có hệ thống trong tay, những việc trước đây hắn lực bất tòng tâm thì bây giờ đã có hi vọng thực hiện được.
Thế nhưng quay lại đội Long Hổ? Quả thực hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Những đội hữu ngã xuống ngay trước mắt hắn, mà hắn thì không thể bảo vệ họ, hắn tự hỏi bản thân có xứng đáng với hai chữ Long Vương nữa hay không.
Câu trả lời chỉ mình Ngô Kiến Quốc biết, thế nhưng trong thâm tâm hắn không có chút ý định quay về.
Điều hắn có thể làm bây giờ là khiến bản thân mạnh hơn nữa, để có thể trở lại nơi đó, tự tay bẻ cổ kẻ đã giết hại đồng đội hắn, dùng máu của kẻ đó để giải đi sự ân hận trong lòng.
Chu Doãn Văn thấy Ngô Kiến Quốc không nói gì thì cũng hiểu Ngô Kiến Quốc sẽ không trở lại đội Long Hổ.
Hắn liền chuyển đề tài:
- Còn nữa, không chỉ có mình Vu Vĩnh Khang hỏi tới ngươi, mà vài người khác cũng đang tìm kiếm thông tin về ngươi nữa.
Ngô Kiến Quốc nhíu mày hỏi:
- Ta rời đi đã mấy năm, đội Long Hổ cũng được người khác tiếp nhận rồi, tại sao bỗng nhiên lại có nhiều người quan tâm tới ta như vậy?
- Vấn đề này thì có lẽ chính ngươi phải rõ hơn ta chứ? Đầu tiên là Hổ Tướng, sau khi ngươi rời đội hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích ngươi, có điều lần này không biết hắn nghe ngóng ở đâu mà biết được ngươi vừa liên lạc với ta, cho nên tới tận cửa văn phòng ta đòi người.
Thì ra là Hổ Tướng, Ngô Kiến Quốc không khỏi mỉm cười, tên khốn này là một kẻ cuồng chiến, trước đây khi mới gia nhập đội thường xuyên khiêu chiến Ngô Kiến Quốc, bị Ngô Kiến Quốc đánh cho thê thảm mấy lần vẫn không từ bỏ.
Tuy ngoài mặt hai người thường xuyên va chạm với nhau, nhưng vẫn luôn coi nhau là bằng hữu, cho nên việc Hổ Tướng tìm kiếm hắn cũng không có gì khó hiểu.
- Người còn lại… Không biết ngươi có quan hệ gì với Đường gia thủ đô không?
- Người của Đường gia tìm ta?
Chu Doãn Văn ngâp ngừng:
- Là người đứng đầu thế hệ thứ ba của Đường gia - Đường Viễn.
Hai ngày trước thư ký của hắn gọi điện tới hỏi về ngươi, ta cũng tạm đối phó qua loa.
Nhưng sau đó đích thân Đường Viễn gọi cho ta, nói rằng đây là yêu cầu của Đường lão gia tử, cho nên ta cũng hết cách, đành phải để ngươi chịu thiệt thòi vậy…
.