Mấy ngày nay Cốc Gia Thành không có một phút rảnh rỗi.
Hắn đã sắp xếp gặp riêng từng người trong hội đồng quản trị Vạn Phú, dùng hết sức lung lạc bọn họ để đại hội cổ đông sắp tới nhận được ủng hộ lớn hơn.
Tuy vậy Cốc phó tổng vẫn chưa thể yên tâm, dù cũng có mấy người trong số đó biểu hiện sẽ giúp đỡ hắn, nhưng so ra hắn vẫn chưa thể chiếm ưu thế tuyệt đối trước Doãn Thanh Thư.
Mục tiêu quan trọng nhất là quỹ đầu tư Hằng Phát, họ đang nắm giữ trên 10% cổ phần Vạn Phú, nếu có được sự ủng hộ của họ đồng nghĩa với việc Cốc Gia Thành đã nắm được một phần tư công ty.
Cộng thêm với những thân hữu cũ của hắn, thì lần này khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tất nhiên còn một nhân tố không xác định nữa, đó chính là Trần Tiểu Uyển.
Trên mặt lý thuyết mà nói nàng hiện tại đang là quyền chủ tịch của Vạn Phú thay thế Trần Bắc Phú, lượng cổ phần trong tay đủ cho nàng cường ngạnh phủ quyết tất cả.
Thế nhưng chỉ cần hắn thành công giành được quyền điều hành Vạn Phú, thì chỉ trong vài tháng có thể thay máu một loạt nhân sự bằng người của mình.
Tới lúc đó Trần Tiểu Uyển sẽ trở thành tư lệnh không quân, nói không ai nghe, bị bưng tai bịt mắt trong chính công ty của mình.
Nói như vậy không có nghĩa là Cốc Gia Thành không muốn tranh thủ Trần Tiểu Uyển, dù sao hắn chỉ đối phó với nàng trong tình huống xấu nhất, còn nếu được Trần Tiểu Uyển ủng hộ thì đơn giản hơn nhiều.
Do đó hôm nay khi biết Trần Tiểu Uyển tới Vạn Phú làm thủ tục nhận thừa kế, Cốc Gia Thành đã sắp xếp thân tín của mình là Matthew Văn – Văn Đức Giai tiếp đón.
Cốc Gia Thành đang ngồi nhàn nhã uống café thì có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
- Cốc phó tổng, tôi đã đưa Trần tiểu thư tới.
Văn Đức Giai từ ngoài cửa bước vào, mỉm cười nói.
Trần Tiểu Uyển nhìn Cốc Gia Thành có chút quen mắt, hình như trước đây hắn cũng từng tới nhà mình vài lần, có điều nàng luôn không quan tâm tới chuyện làm ăn kinh doanh của Trần Bắc Phú, cho nên chưa bao giờ hỏi tới.
Cốc Gia Thành bước lên bắt tay Trần Tiểu Uyển, cười ha hả:
- Tiểu Uyển à, ngươi tới tiếp quản sản nghiệp của Bắc Phú sao? Cốc bá phụ là cố ý ở đây chờ ngươi, những chuyện tiếp theo ta sẽ hỗ trợ để ngươi được thừa kế thuận lợi nhất.
Yên tâm, ta cùng Bắc Phú quen biết đã hơn mười năm, coi nhau như tri kỷ, con gái Bắc Phú cũng là con gái ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Matthew Văn vẫn giữ nụ cười giả tạo trên mặt, nói:
- Chuyện này Cốc phó tổng cứ yên tâm, trước khi Trần tiểu thư tới đây tôi đã bỏ ra một ngày sắp xếp lại các tài liệu pháp lý liên quan tới việc thừa kế di sản của Trần tổng.
Tuy rằng cơ cấu hơi có chút phức tạp, nhưng có thể nói là tương đối thuận lợi, sẽ không gặp cản trở gì lớn.
Cốc Gia Thành nhìn Matthew Văn gật đầu, sau đó quay sang Trần Tiểu Uyển nói:
- Được, nếu luật sư Văn đây đã nói như vậy, thì việc này xin nhờ anh giúp đỡ.
Nói ra cũng thật xấu hổ, Cốc Gia Thành tôi lăn lộn thương giới nhiều năm như vậy, đối với kinh doanh có thể vỗ ngực tự xưng là tinh thông, nhưng vấn đề luật lá này thì lại mù tịt.
Ngô Kiến Quốc im lặng đứng khoanh tay phía sau Trần Tiểu Uyển, mắt nhìn hai người Cốc – Văn kẻ tung người hứng, miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.
Hắn biết hai người này còn chưa có gan thao tác trên di sản của Trần Bắc Phú, cũng không có năng lực này.
Việc Trần Tiểu Uyển nhận thừa kế là giấy trắng mực đen rành rành, Cốc Gia Thành đủ khôn ngoan để hiểu muốn ngăn chặn Trần Tiểu Uyển là không thể, tối đa chỉ có thể trì hoãn một vài ngày mà thôi.
Lúc này Cốc Gia Thành đã phát hiện ra Trần Tiểu Uyển không đến một mình, hắn nhìn Ngô Kiến Quốc cười hỏi:
- Vị này không biết là…?
Ngô Kiến Quốc phất tay:
- Tôi là bằng hữu của Trần tổng, cũng là bằng hữu của Trần tiểu thư, hôm nay tháp tùng cô ấy tới đây giải quyết vài rắc rối nhỏ.
Mí mắt Cốc Gia Thành giật giật, hắn biết rất rõ gia đình Trần Bắc Phú, ngoại trừ con gái là Trần Tiểu Uyển đang học đại học ra thì không có mấy người thân thích nữa.
Càng không nói tới bằng hữu, Trần Bắc Phú quan hệ đều là doanh nhân, chính trị gia hàng đầu Yến Kinh, ở đâu lại xuất hiện một tên thanh niên không rõ lai lịch như vậy?
Chắc chắn không đơn giản, mình cần phải cẩn trọng hơn nữa mới được.
Ngô Kiến Quốc biết những nghi ngờ trong lòng Cốc Gia Thành, cũng biết hắn rất có thể sẽ đề phòng mình.
Tuy nhiên Ngô Kiến Quốc cũng không bối rối, hắn hôm nay tới đây đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ vài ngày trước, cho nên đối với phản ứng của Cốc Gia Thành Ngô Kiến Quốc không quan tâm lắm.
Lúc này cửa phòng làm việc chợt mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy bước vào.
Hắn quan sát vài giây rồi tiến lại phía Trần Tiểu Uyển, đưa tay ra nói:
- Trần tiểu thư, tôi là Doãn Thanh Thư – phó tổng giám đốc Vạn Phú.
Hôm nay không biết cô tới đây, chậm trễ tiếp đón, mong được lượng thứ.
Doãn Thanh Thư rất sốt ruột mà tới, so với Cốc Gia Thành thì mức độ linh động về thông tin của hắn còn kém một bậc.
Ví dụ như việc hôm nay, cả Cốc Gia Thành và Doãn Thanh Thư đều muốn tiếp cận với Trần Tiểu Uyển để tranh thủ, nhưng Cốc Gia Thành vẫn là người nhanh chân hơn.
Ngô Kiến Quốc mỉm cười nhìn Doãn Thanh Thư vội vàng mà tới, tự nhủ trong lòng các ngươi giành giật đấu đá như vậy, có chắc nên cơm cháo gì không?
Tiếp đó Matthew Văn dẫn Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển tới phòng tư pháp công ty, hướng dẫn nàng ký xác nhận một số giấy tờ bàn giao.
Về phần thủ tục với chính quyền, Matthew Văn cũng ngỏ ý sẽ trợ giúp, tuy nhiên Trần Tiểu Uyển khéo léo từ chối.
Bởi vấn đề này Ngô Kiến Quốc đã đánh tiếng với Lý Văn Lượng, với năng lực của Lý gia thì chuyện giấy tờ thủ tục đã sớm được giải quyết rồi.
Lúc này đã gần trưa, Trần Tiểu Uyển vừa hoàn thành thủ tục cuối cùng thì Cốc Gia Thành cùng Doãn Thanh Thư bước vào.
Ngô Kiến Quốc liếc mắt nhìn hai người, cảm giác có gì đó không đúng, hai người này có vẻ đã đạt được thỏa thuận ngầm gì đó, cho nên quan hệ giữa bọn họ tạm thời dịu lại đôi chút.
Có vẻ sự có mặt bất ngờ của Ngô Kiến Quốc đã khiến hai con cáo già này đánh hơi được mùi nguy hiểm, cho nên bọn họ quyết định liên thủ đối phó Trần Tiểu Uyển trước chăng?
Cốc Gia Thành hướng về phía Trần Tiểu Uyển mở lời:
- Trần tiểu thư, hôm nay ban lãnh đạo công ty đặc biệt mở tiệc rượu buổi trưa để tiếp đón cô, đồng thời cũng để giới thiệu Trần tiểu thư với đội ngũ cán bộ công nhân viên, cô nhất định không nên từ chối.
Trần Tiểu Uyển chần chờ, vốn từ nhỏ tới lớn nàng không mấy khi tham gia tiệc rượu đông người, hơn nữa nàng cũng cảm thấy bản thân mình càng phù hợp với những nơi vắng vẻ hơn là tụ tập đám đông.
Có điều tiệc rượu hôm nay lại không tiện từ chối, dù sao cũng là “thành ý” của ban lãnh đạo Vạn Phú, không thể không nể mặt họ được.
Thấy Trần Tiểu Uyển do dự không quyết, Ngô Kiến Quốc ghé tai nàng nói nhỏ:
- Cứ nhận lời đi, trước sau gì cô cũng phải tiếp xúc với tầng lớp quản lý Vạn Phú, vậy chi bằng sớm gặp mặt bọn họ.
Đồng thời nhân cơ hội này có thể xem xét một chút thái độ của những người kia, xem ai có thể tin tưởng sử dụng được.
Trần Tiểu Uyển gật gật đầu, bây giờ lời của Ngô Kiến Quốc đối với nàng tất cả đều đáng tin, có lẽ nếu Ngô Kiến Quốc bảo nàng đưa hết cổ phần cho hắn thì nàng cũng không do dự.
Suy cho cùng thì hắn từng cứu mạng nàng mấy lần, còn trả thù cho cha nàng, vậy thì kể cả hắn có thực sự muốn lấy tiền thì cũng có sao? Nàng là cam tâm tình nguyện trả ơn hắn.
Tiệc được tổ chức ở một khách sạn lớn ngay gần đó.
Những người tham gia bữa tiệc này đều là tầng lớp lãnh đạo cao nhất của Vạn Phú, tất cả chỉ có khoảng trên dưới hai mươi người bao quát cả Trần Tiểu Uyển, Ngô Kiến Quốc cùng hai vị phó tổng Cốc – Doãn.
Matthew Văn cũng tham gia buổi tiệc này, mặc dù xét về mặt lý thuyết hắn không phải là thành viên của Vạn Phú mà chỉ là luật sư được thuê cố vấn, tuy nhiên mọi người rất ăn ý không ai nhắc tới vấn đề này, bởi lẽ bất kỳ ai trong công ty cũng biết Matthew Văn là người của Cốc Gia Thành.
Mà Cốc Gia Thành lại rất có thể sẽ là người lãnh đạo tiếp theo của Vạn Phú, bởi suy cho cùng trong tình hình hiện tại chỉ có hắn và Doãn Thanh Thư tranh giành nhau vị trí đứng đầu.
Tất cả đều tự động loại Trần Tiểu Uyển ra dù nàng có thể tính là cổ đông lớn nhất của Vạn Phú, bởi vì trình độ, kinh nghiệm cùng uy vọng trước các cổ đông khác của Trần Tiểu Uyển gần như bằng không.
Trần Tiểu Uyển xuất hiện ở tiệc rượu trong ánh mắt ngờ vực, khinh thường, thất vọng của rất nhiều người.
Một số người đã chọn phe thì cảm thấy Trần Tiểu Uyển này ngoài việc được thừa kế kha khá tài sản ra thì chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, chẳng có tư cách gì đứng chung hàng ngũ với bọn họ.
Vài người trước đây ủng hộ Trần Bắc Phú giờ còn đang do dự thì cảm thấy tương đối thất vọng.
Họ biết Trần Bắc Phú có người kế nghiệp, mặc dù không trông mong gì nhiều nhưng trong họ vẫn có một chút hi vọng rằng con gái hắn sẽ đủ khả năng đảm đương, như vậy họ sẽ có thể ủng hộ cô ta.
Nhưng vẻ non nớt, rụt rè của Trần Tiểu Uyển làm cho họ hoàn toàn vô vọng, một người như vậy không có khả năng lãnh đạo Vạn Phú.
Matthew Văn rất tận tình đưa Trần Tiểu Uyển đi giới thiệu với mọi người.
Ngô Kiến Quốc nhìn hắn cười khinh thường, tên này vốn không có quan hệ gì với cha con họ Trần, lại là người của Cốc Gia Thành, tại sao lại nhiệt tình đối đãi với Trần Tiểu Uyển như vậy, không phải là nhìn trúng sắc đẹp của nàng đấy chứ?
Thực tế thì Ngô Kiến Quốc đã đoán trúng một nửa ý đồ của Matthew Văn.
Lúc đầu Cốc Gia Thành cử Matthew Văn tiếp đón Trần Tiểu Uyển là để hắn giải quyết một vài vấn đề luật pháp trong khâu thừa kế, hơn nữa còn là để lung lạc Trần Tiểu Uyển, khiến nàng quay sang ủng hộ Cốc Gia Thành lên làm giám đốc.
Nhưng sau khi gặp Trần Tiểu Uyển, Matthew Văn hoàn toàn bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn.
Có thể nói hắn cũng là một kẻ thành công, mới gần ba mươi tuổi đã trở thành người có danh tiếng trong giới luật sư Yến Kinh, đảm nhiệm vị trí ở nhiều công ty lớn.
Những cô gái từng tiếp xúc với hắn cũng có rất nhiều người xinh đẹp, thế nhưng Trần Tiểu Uyển thực sự vượt trội hoàn toàn so với số đông.
Nét đẹp tinh tế, nhẹ nhàng pha lẫn chút yếu ớt của nàng đủ khiến mọi người đàn ông phải mở vòng tay, muốn bao bọc lấy cô gái này.
Hơn nữa Trần Tiểu Uyển lúc này còn được coi là một tiểu phú bà, bởi khối tài sản nàng được thừa kế sau khi Trần Bắc Phú mất quả thực rất lớn.
Mấy chục phần trăm cổ phần của Vạn Phú, dù bán gấp cũng có thể thu về trên dưới nửa tỷ.
Chưa kể những tài sản riêng của Trần Bắc Phú như bất động sản, tiền mặt, vàng…
Nói chung không phải ngẫu nhiên mà Trần Bắc Phú có thể xưng là một tay cự phú ở Yến Kinh, khối tài sản của ông ta đủ khiến bất kỳ ai phải thèm thuồng.
Mà số tiền vạn người mơ ước kia lại đang nằm trong tay cô gái nhỏ bé này, kẻ nào có thể nắm được trái tim nàng đồng nghĩa với việc nắm được hàng trăm triệu trong tay.
Mặc dù Matthew Văn là một người tài giỏi, nhưng hắn cũng chưa từng mơ sẽ có được chừng đó tiền.
Chính những thứ đó khiến cho Matthew Văn hạ quyết tâm sẽ theo đuổi Trần Tiểu Uyển.
Với vẻ ngoài lịch lãm, học thức rộng, biết ăn nói, Matthew Văn tự tin mình có thể cưa đổ bất kỳ cô nàng nào.
Mà chỉ nhìn qua cũng thấy Trần Tiểu Uyển là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, nàng còn non nớt và mềm yếu, mà đối tượng như vậy là dễ chinh phục hơn rất nhiều so với những cô gái đã trải qua phong ba bão táp xã hội.
Matthew Văn giới thiệu Trần Tiểu Uyển với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi:
- Trần tiểu thư, đây là quản lý Đường, là đại diện của quỹ đầu tư Hằng Phát.
Quản lý Đường, vị này là con gái của Trần tổng Trần tiểu thư.
Ngô Kiến Quốc nhìn thoáng qua quản lý Đường, người phụ nữ này dáng người không cao, cũng không có đặc biệt đẹp hay xấu, nói chung là rất bình thường.
Nhưng cặp mắt của cô ta khiến người khác có cảm giác rất sâu sắc, như thể cô ta có thể nhìn thấu tâm can kẻ đối diện vậy.
Quản lý Đường đưa tay ra bắt tay Trần Tiểu Uyển, cười nhẹ nói:
- Trần tiểu thư, rất vui được gặp cô.
Sau đó cô ta quay sang Ngô Kiến Quốc, mỉm cười hỏi:
- Còn vị này… chắc hẳn là Ngô công tử?
Ngô Kiến Quốc nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, quả nhiên là như vậy.
.