Siêu Năng Thời Đại

Chương 34: Biến Cố Bất Ngờ





Một chiếc xe Toyota màu đen dừng ngay sau chiếc xe 7 chỗ tồi tàn.


Cửa xe bật mở, Lương Đức Hoa cùng hai người khác bước xuống.
Nếu để ý sẽ thấy, ngay sau khi rời xe ánh mắt của ba người họ luôn cẩn thận quan sát xung quanh, đề phòng những trường hợp bất ngờ xảy ra.


Đây cũng là một nghiệp vụ quan trọng đối với những người như Lương Đức Hoa, bởi muốn bảo vệ mục tiêu chu toàn trước tiên phải có khả năng nắm tình huống thật tốt, tiếp sau đó mới đến khả năng xử lý tình huống.


Nhìn mấy tên côn đồ cắc ké đang đứng trước mặt, ánh mắt của Lương Đức Hoa hơi có vẻ lạnh nhạt pha chút khinh thường.


Tuy nhiên bỏ qua mấy kẻ rác rưởi này thì người đi cùng với Đường Yên lại khiến cho Lương Đức Hoa hắn cảm thấy hơi bất ngờ.


Ánh mắt của người này hơi hờ hững, nhưng lại mang một vẻ phức tạp kỳ lạ, khiến cho người đối diện không thể nhìn thấu.
Cùng với đó là khí chất sát phạt quyết đoán vốn chỉ xuất hiện trên người những binh sĩ tinh nhuệ nhất, càng khiến cho Lương Đức Hoa không khỏi nghĩ thầm: Người này không đơn giản.


Ngô Kiến Quốc hơi nhếch miệng, không có ý muốn bắt chuyện với đám người Lương Đức Hoa.


Trên thực tế, ngay khi vừa rời khỏi sân bay Ngô Kiến Quốc đã cảm thấy có người đang theo dõi mình.


Phải biết rằng trước khi trở thành cận vệ của Đường lão gia tử, Lương Đức Hoa cũng từng tham gia quân ngũ, tuy rằng hắn chưa đủ khả năng để gia nhập những lực lượng tinh nhuệ nhất như đội Long Hổ, thế nhưng những kỹ năng của hắn bao gồm cả trinh sát lẫn phản trinh sát vẫn được coi là tương đối xuất sắc.


Thế nên nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn khó có khả năng nhận ra sự theo dõi của Lương Đức Hoa.


Nhưng trùng hợp thay, mục tiêu mà hắn bám đuổi lần này lại là Ngô Kiến Quốc - một người...
không bình thường.


Mà đám côn đồ kia nhìn thấy mấy người Lương Đức Hoa từ trên xe bước xuống, không khỏi sửng sốt.
Mặc dù khuôn mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng chính ánh mắt run rẩy của đã bán đứng bọn chúng.



Bọn chúng đang sợ hãi.


Thế nhưng lại không có vẻ gì là muốn bỏ chạy cả.


Điểm kỳ lạ này không thoát khỏi ánh mắt của Ngô Kiến Quốc.
Nếu quả thực bọn chúng chỉ là mấy tên bất lương bình thường, thì phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lương Đức Hoa sẽ là đánh bài chuồn càng nhanh càng tốt.


Bởi lẽ sau khi xuống xe Lương Đức Hoa cũng không tận lực che giấu bản thân nữa.


Cả hắn và hai người đi cùng đều mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, bên hông có giắt súng lục, trên ngực còn đeo một tấm thẻ công tác của Cục cảnh vệ Trung ương.


Đổi lại nếu chỉ là thành phần bất hảo thông thường, hay đến ngay cả những tên tội phạm cộm cán, lì lợm và nguy hiểm, nếu gặp người như Lương Đức Hoa thì chắc chắn cũng sẽ chọn cách bỏ chạy ngay lập tức.


Nếu như bọn chúng tỏ ra thực sự bình tĩnh, không hề lo sợ gì, thì còn có thể lý giải rằng chúng là những tay giang hồ có khí phách và gan dạ hơn người.


Nhưng đám côn đồ này thì khác, mặc dù bọn chúng cực kỳ sợ hãi mấy người mặc đồ đen kia, nhưng vẫn như cũ không chịu rời đi.


Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Ngô Kiến Quốc đưa ra kết luận: Sự việc không đơn giản như vẻ bề ngoài.


Mà nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Kiến Quốc không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, cái trò chặn đường trấn lột này chắc chỉ có thể xuất hiện trong mấy bộ truyện đô thị YY mà thôi.


Mô típ thì không gì khác ngoài việc mấy tên lưu manh có mắt như mù, giữa đường cướp bóc để làm nền để nhân vật chính thân là đặc chủng binh ra tay trừng trị, vừa vả mặt trang bức lại có thể lấy le trước mắt mỹ nhân, một mũi tên trúng hai con chim.


Thiếu chút nữa quên mất, chắc chắn trong số đó phải có một tên dâm dê đê tiện, mở miệng liền chọc ghẹo nữ chính một cách thô tục, khiến nàng tức muốn khóc mà không thể làm gì được.


Như vậy tới khi nam chính ra tay đánh mặt bọn chúng, sẽ càng được buff nhiều điểm cảm tình với nữ chính, không chừng nàng còn vì thế mà tự nguyện hiến thân ấy chứ.


Còn về phần đám người kia vì sao dám ăn cướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trên đường đông người qua lại mà không sợ người ta gọi cảnh sát, thì tuyệt nhiên không thấy nhắc tới.


Hơn nữa chiếc.Bentley của Đường Yên là loại xe cực kỳ xa hoa, kẻ sở hữu nó nếu không phải bậc cự phú thì cũng là người có máu mặt.


Dù có là kẻ thiếu hiểu biết đến đâu, nhìn thấy một chiếc xe như vậy cũng phải đoán được những người bước xuống từ đó đều không phải đối tượng mà chúng có thể dây dưa được.



Dám cả gan gây sự với bọn họ, nhẹ thì bị đánh cho nằm viện vài tháng, nếu đen đủi đụng tới những người trong giới xã hội đen như Lão Cửu hay siêu cấp quan nhị đại như Đường đại tiểu thư - Đường Yên đây, thì có thể đến tính mạng cũng không giữ nổi.


Cho nên ngay từ lúc mấy tên côn đồ xuất hiện, Ngô Kiến Quốc đã âm thầm đánh giá bọn chúng một lượt.
Thoạt nhìn có vẻ mấy tên này không có súng, cũng không phải là người đã từng luyện võ, khí chất giống như đám lưu manh đầu đường xó chợ bị tửu sắc bào mòn, thân thể không được khang kiện cho lắm.


Mục đích thực sự của bọn chúng là gì?

Nếu quả thực bọn chúng não tàn tới mức dám chặn đường xin đểu hai người Ngô Kiến Quốc và Đường Yên, vậy sự việc liền dễ giải quyết rồi, tùy tiện cho bọn chúng một trận liền xong.


Thế nhưng nếu đây không đơn giản chỉ là một vụ cướp đường, vậy vấn đề nằm ở đâu?

Mấy tên côn đồ cắc ké này Ngô Kiến Quốc có thể tùy tiện giải quyết trong chưa đầy một phút, cho nên chúng không phải là đối tượng có thể uy hiếp đến hai người bọn họ...


Lúc này Lương Đức Hoa cùng hai đồng đội đã đi tới gần Ngô Kiến Quốc, ánh mắt hắn dò xét trên người mấy tên côn đồ, bàn tay chủ động đặt lên khẩu súng bên hông.


Chỉ cần bất kỳ tên nào trong số đó dám manh động, thì hắn sẽ không do dự mà nổ súng trấn áp ngay lập tức.


Tuy nhiên sau khi quan sát thấy bọn chúng không có vũ khí, cũng không có hành động gì bất thường, cộng với ánh mắt run rẩy như thể sắp tè ra quần khiến cho Lương Đức Hoa cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.


Hắn bước qua mấy tên lưu manh kia, tiến tới trước mặt Đường Yên, nói:

‘‘Đường tiểu thư, cô không sao chứ?’’.


Mặc dù Đường Yên không giống như Ngô Kiến Quốc có thể phát hiện ra hành tung của mấy người Lương Đức Hoa, nhưng khi họ xuất hiện trước mặt nàng, Đường Yên vẫn không hề bất ngờ, thậm chí còn có chút khó chịu cùng bất đắc dĩ.


‘‘Chú Lương, cha tôi lại để cho chú theo dõi tôi à? Hừ, ông ấy thân là lãnh đạo cấp cao, chẳng lẽ không biết làm như thế này là lạm quyền hay sao? Cứ chờ đó, mấy ngày nữa tôi sẽ về nói chuyện với ông cụ, để ông cụ đích thân xử lý, cho ông ấy một bài học.’’

‘‘Đường tiểu thư, thứ trưởng Đường là lo lắng cô xảy ra chuyện, cho nên mới cử chúng tôi đi theo để bảo vệ, chứ không phải để theo dõi hành tung của cô.’’

Đường Yên hừ lạnh một tiếng, nói:

‘‘Chú không cần bao che cho ông ấy, việc như vậy ông ấy làm không phải là lần đầu, tôi đã quá quen rồi.’’

Lương Đức Hoa cũng không đáp lời cô nàng, mà quay lại phía sau, nói với hai người đi cùng:

‘‘Hai cậu lục soát người mấy tên này, nếu không có vấn đề gì thì cho bọn chúng đi đi, tránh gây phiền toái không đáng có.’’

‘‘Đã rõ.’’

Lương Đức Hoa không giống như những vệ sĩ thông thường, hắn có nguyên tắc riêng của mình, mà một trong số đó là chỉ tập trung bảo vệ cho thân chủ.


Có thể hiểu là ngoài việc đảm bảo về tính mạng và thân thể cho đối tượng phục vụ, Lương Đức Hoa hoàn toàn không có nghĩa vụ phải làm theo các yêu cầu của họ, trừ phi yêu cầu đó có liên quan đến vấn đề an ninh an toàn.



Ví dụ như lúc này, mặc dù nhìn thái độ của Đường Yên có thể thấy cô nàng này đang cực kỳ tức giận với mấy tên côn đồ kia, nhưng Lương Đức Hoa hoàn toàn không hề quan tâm tới điều đó.


Bởi vì mục tiêu bảo vệ của hắn - Đường Yên - không gặp bất kì mối nguy hiểm nào, vậy nên cho dù nàng có tức nổ phổi đi chăng nữa Lương Đức Hoa cũng sẽ không giúp nàng trút giận.


Nếu muốn xử lý mấy tên lưu manh đó, nàng có thể tự động thủ, hoặc gọi người khác tới lo liệu, điều đó nằm ngoài phạm vi quản lý của hắn.


Thế nhưng đám người kia lại không biết điều đó...


Và quả thực Đường Yên cũng không có ý định buông tha cho bọn chúng, nàng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cản hai người cận vệ kia, nói:

“Khoan đã, bọn chúng chặn đường cướp bóc giữa thanh thiên bạch,nhật, sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy được? Làm thế không phải là dung dưỡng tội phạm, tổn hại tới pháp luật và nhân dân hay sao?”

Tên đầu trọc có vẻ như là người có vai vế lớn nhất trong số mấy tên lưu manh kia, hắn nhìn Đường Yên cười gượng, nói:

“Tiểu...
Tiểu thư tha tội, chúng tôi là kẻ ngu muội, có mắt mà không thấy thái sơn, mong cô rộng lượng từ bi tha cho chúng tôi một con đường sống...”

Đường Yên dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn bọn chúng, nói:

“Được, ta cũng không làm khó lũ người cặn bã các ngươi.
Mỗi người tự vả vào mặt mình mười lần, chuyện cướp bóc lần này coi như cho qua.
Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một, cố gắng làm cho tốt, nếu không thấy máu các ngươi liền xong rồi.”

Cả đám côn đồ im bặt, lặng lẽ nhìn nhau không nói gì, cũng không dám oán trách nửa lời.


Một phút trôi qua, tên đầu trọc rốt cuộc cắn răng đi đầu, đôi bàn tay thô to của hắn tự tát lên mặt mình từng cái như trời giáng.


Bốp...
Bốp...


Trải qua đủ mười cái tát, gương mặt thô bỉ của hắn đã sưng lên như bị cả đàn ong đốt, khóe miệng cùng mũi trào máu cũng không dám lau, chỉ đứng cúi gằm mặt nhìn xuống đất.


Mấy tên còn lại cũng không dám chậm trễ, liền nối gót đại ca tự vả mình thật nhiệt tình...


Kết cục là cả đám người mới trước đó không lâu còn cười đùa hihi haha, bây giờ đã nhất loạt trở thành mấy cái đầu heo.


Tên đầu trọc cố nén đau đớn, hướng tới Đường Yên cúi đầu, nói:

“Chúng tôi đã nhận lỗi rồi, cảm tạ tiểu thư rộng lượng tha thứ.

Sau này mấy người chúng tôi chắc chắn không dám xuất hiện trước mặt hai vị nữa.
Cáo từ...”

Nói đoạn, hắn không dám tiếp tục đối mặt với Đường Yên, vội vàng quay người thúc giục đàn em rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.


Nhưng tên đầu trọc chỉ vừa kịp quay lưng đi, Đường Yên lại lạnh lùng lên tiếng:

“Ai nói là các ngươi được phép đi?.”

Đám côn đồ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, xong rồi, người ta rõ ràng không có ý định bỏ qua cho mình, chỉ là đang chơi trò mèo vờn chuột thôi, lần này e rằng không chết cũng phải lột mất một lớp da.


Tên đầu trọc cứng ngắc, chầm chậm quay người lại, mặt cố nặn một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Tiểu thư...
Cô đây là...”

Đường Yên không quan tâm tới hắn, nàng nhìn chằm chằm vào tên thanh niên tóc vàng vừa lúc nãy đã buông lời khinh nhờn, nói:

“Ta nói, bỏ qua việc các ngươi cướp của, chứ không nói tha thứ cho tội xúc phạm ta.”

Tên thanh niên kia hoảng hồn, lắp bắp nói:

“Cô...
Cô muốn gì...”

“Đơn giản thôi, các ngươi...”

Đường Yên hơi nhếch miệng cười nhạt, phun ra mấy chữ:

“Tự - cắt - lưỡi - đi.”

Ngô Kiến Quốc hơi giật mình nhìn nàng, không khỏi thay đổi một chút cái nhìn đối với Đường Yên.


Cô nàng này, vốn nghĩ rằng chỉ là đứa trẻ sinh ra trong danh gia vọng tộc, có chút kiêu căng tự mãn không coi ai ra gì mà thôi.
Ai ngờ nàng ta còn có một mặt độc địa như vậy, nói đánh là đánh nói giết là giết.


Quả nhiên cổ nhân nói không sai, nhân gian tối độc phụ nhân tâm, xem chừng sau này nên ít qua lại với cô nàng này là hơn, tránh cho mình lỡ lời trêu ghẹo liền bị bắt tự cung...
À không, là tự cắt lưỡi, như vậy thì thảm rồi.
Ngô Kiến Quốc trong lòng không khỏi cảm khái, tự nhủ như vậy.


Tên thanh niên tóc vàng lúc này đã sợ đến mức không làm chủ nổi bản thân, mồ hôi trên mặt hắn vã ra như tắm, dưới đũng quần cũng có cảm giác hơi ươn ướt rồi.
Hắn quay sang phía tên đầu trọc, giọng run run nói:

“Đại...
Đại ca...
Cứu em...”


Tên đầu trọc vội vàng hướng Đường Yên phân bua:

“Tiểu thư, sự viêc không như cô nghĩ đâu, chúng tôi làm như vậy cũng chỉ là do bị ép buộc thôi, tất cả là tại...”

Đúng lúc này chiếc xe bảy chỗ của đám côn đồ kia bật mở cốp, đồng thời một tiếng súng chát chúa khô khốc vang lên.


Đoàng!


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.