Siêu Năng Thời Đại

Chương 42: Sự Tình Phức Tạp 1





Tổ trạch Đường gia nằm cách khu vực Quảng trường Trung Tâm vài con phố, nhưng không gian ở đây lại tuyệt đối yên tĩnh, không ồn ào xô bồ như phố thị bên ngoài.


Một tòa tứ hợp viện được bao quanh bởi vườn cây, hồ nước, thảm cỏ, bên hồ còn có một đình viện nho nhỏ để nghỉ ngơi ngắm cảnh.
Diện tích rộng lớn, lại được bố cục vô cùng hài hòa, khiến cho bất kỳ ai đứng trong khuôn viên này đều cảm thấy thư thái, dễ chịu.


Trừ những người già sống rất lâu năm ở Thủ Đô, hoặc là những người giàu sang quyền quý, còn thì ít ai có thể biết được ở phía sau những bức tường cũ kỹ như một di tích lịch sử kia lại là nơi sinh ra một trong những gia tộc lâu đời, có sức ảnh hưởng bậc nhất đất nước.


Tòa tổ trạch này gắn liền với sự phát tích của Đường gia, cho nên cũng có thể coi nó là một phần nhỏ trong lịch sử dài dằng dặc của vùng đất kinh kỳ này.


Mấy trăm năm trước, thời kỳ đất nước còn đang tồn tại chế độ phong kiến quân chủ, thủ đô ngày nay khi đó cũng chính là kinh đô của triều đại này.


Ông tổ của Đường gia xuất thân hàn môn, là con cả trong một gia đình nhà nho nghèo ở Phủ Thuận Thiên - ngày nay là thành phố Tân Cảng tỉnh Hồng Hải.


Năm hai mươi tuổi ông vào kinh ứng thí, thành công giành được ngôi vị Bảng Nhãn, không chỉ đề danh bảng vàng mà còn được giữ lại làm quan trong triều.


Cũng bắt đầu từ đây, Đường gia bước trên con đường trở thành một thế gia ở Kinh Đô, sản sinh ra không ít nhân tài, đạt quan hiển quý.
Có những người họ Đường đã từng làm quan tới nhất nhị phẩm, trở thành trụ cột của quốc gia.


Nhưng có thịnh ắt có suy, những năm đầu thế kỷ XIX, người phương Tây lần đầu tiên đặt chân tới vùng đất này.


Thoạt đầu, họ mang theo một cuốn sách mà đối với cả thường dân lẫn quan lại khi ấy đều cảm thấy rất xa lạ, nhưng ở một miền đất xa phía bên kia đại dương nó lại tượng trưng cho một thứ tín ngưỡng tối cao - Kinh Thánh.


Những nhà truyền giáo phương Tây ban đầu không gặp trở ngại gì, bọn họ được phép thu tín đồ, truyền thụ tôn giáo, thậm chí xây nhà thờ.
Nhưng trải qua một thời gian dài, triều đình nhận thấy bọn họ có thể là mối nguy tới trị an đất nước, cho nên liền tiến hành ngăn cấm, thậm chí sát hại những giáo sĩ kia.



Giống như Mahatma Gandhi - anh hùng dân tộc, người lãnh đạo cuộc kháng chiến chống ách thống trị của Đế quốc Anh ở Ấn Độ - đã từng nói: Những kẻ nói rằng tôn giáo và chính trị không hề liên quan gì tới nhau, thì không hiểu tôn giáo là gì.


Những nhà truyền giáo, những giáo sĩ Tây phương phần bị giết, phần chạy trốn theo đường biển trở về nước.
Thiên Chúa giáo, vào thời điểm đó bị coi như một tôn giáo không chính thống, cũng được tạm dẹp yên.


Thế nhưng chẳng bao lâu sau, người phương Tây đã trở lại, cùng với súng trường, thiết hạm, pháo thần công...


Đây cũng chính là bước ngoặt đánh dấu cho sự bắt đầu của thời kỳ đất nước bị đô hộ kéo dài hơn năm mươi năm.


Mà Đường gia khi ấy, vốn dĩ xuất thân từ những nhà nho yêu nước, đương nhiên không phục vụ cho những kẻ xâm lược kia.
Bọn họ chọn đường lối bảo hoàng, cố gắng giữ gìn hoàng quyền và triều đình phong kiến.


Thế rồi chiến tranh vệ quốc nổ ra, khắp cả nước đều bùng lên ngọn lửa chiến đấu chống ngoại xâm.
Người đứng đầu Đường gia lúc này chính là Ông cụ Đường, đã chọn con đường đi theo tiếng gọi cách mạng, dùng cả tuổi thanh xuân để cống hiến cho độc lập dân tộc.


Tổ trạch Đường gia khi ấy cũng từng nhiều lần trở thành nơi hội họp kín đáo của ban lãnh đạo lâm thời, thậm chí nhiều văn kiện quan trọng trong thời kỳ kháng chiến cũng được soạn thảo ở đây.


Ba mươi năm kháng chiến ròng rã, trả bằng biết bao mồ hôi xương máu, cuối cùng đất nước lại sạch bóng quân thù.


Mà Đường gia xuyên suốt cả dòng chảy lịch sử này, vẫn như một cây đại thụ không ngừng phát triển, không ngừng đào sâu cắm rễ, vươn cành lá rợp trời.


Thẳng cho tới hôm nay, Đường gia đã trở thành một trong năm đại gia tộc lớn nhất Thủ Đô, cũng là lớn nhất cả đất nước.


...


Trong tứ hợp viện lúc này đông đúc dị thường, trái với vẻ vắng lặng thường ngày.


Vốn dĩ nơi đây rất ít khi tập trung nhiều người, mà thường chỉ có Ông cụ Đường cùng một vài nhân viên tạp vụ và bảo an mà thôi.


Đường lão gia tử - cũng chính là ông nội của Đường Yên, cùng với Nhị lão gia tử rất ít khi có mặt ở đây, bởi vì cả hai người đều sống trong khu cán bộ cấp cao Thủ Đô để tiện bề công tác.



Hơn nữa Đường lão gia tử và Ông cụ Đường thực sự không quá hòa hợp, thậm chí có thể nói là tư tưởng đối nghịch lẫn nhau cũng không quá.
Điều này xuất phát từ góc nhìn chính trị khác nhau, cũng như sự khác biệt về thế hệ và tam quan.


Tuy nhiên hôm nay cả hai vị lão gia tử lại cùng xuất hiện ở Tổ trạch Đường gia, việc này quả thực là hiếm thấy.


Đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ, mà cả những nhân vật nòng cốt của thế hệ thứ ba của Đường gia như Đường Viễn, Đường Minh, hay như con trai cả của Nhị lão gia tử - Đường Tất Vũ...
Tất cả đều có mặt đầy đủ trong phòng khách.


Nhưng mặc cho người trong phòng đã tới đông tới mức hơi có cảm giác chật chội, thì bầu không khí vẫn phi thường im lặng, một sự im lặng tới mức khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.


Ông cụ Đường ngồi ở vị trí chủ vị, trong tay nắm chặt thanh quải trượng mà ông vẫn thường dùng mỗi khi đi lại.


Cho dù sức khỏe của ông cụ vẫn còn khá tốt, thế nhưng ở độ tuổi đã ngoài một trăm, việc đi lại của ông cụ cơ bản đều cần có gậy chống.


Thời gian vô cùng công bằng nhưng cũng vô cùng tàn khốc, không khoan nhượng hay thương xót bất kỳ ai.
Mặc cho kẻ đó có quyền khuynh thiên hạ, hay giàu có phú khả địch quốc, hoặc là đại thiện nhân công đức vô lượng đi chăng nữa, thì tới khi thời gian đã hết, cũng đều giống nhau phải trở về với cát bụi.


Ánh mắt của Ông cụ Đường vô cùng sắc bén, một cái nhìn liếc ngang qua căn phòng đủ khiến những người trước mặt cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.


Nhìn thấy con cháu đã tới đông đủ, ông cụ hắng giọng, chậm rãi lên tiếng:

"Chuyện ngày hôm nay, về lý do tại sao ta gọi mọi người tới đây, có lẽ không ai không rõ, ta cũng sẽ không trình bày dài dòng nữa..."

Sau đó ánh mắt ông cụ nhìn thẳng vào cha của Đường Yên - Đường Viễn, lạnh lùng hỏi:

"Tiểu Viễn, ngươi nói trước đi, muốn giải quyết như thế nào?"

Mặc dù đã qua rất nhiều năm, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, nhưng Ông cụ Đường vẫn còn giữ nguyên vẹn tác phong thời còn trẻ.


Lớn lên trong gia đình quan lại thế gia, bị ảnh hưởng rất nhiều bởi văn hóa Nho học, cho nên cách đối nhân xử thế cũng như lời ăn tiếng nói của ông cụ luôn mang đậm chất quân tử cổ điển - đề cao nhân nghĩa lễ trí tín, xa rời những thứ dơ bẩn.


Có lẽ cũng vì như vậy mà mối quan hệ giữa ông cụ và con cháu không được gần gũi cho lắm.


Một mặt, ông cụ rất ít khi vừa ý với lớp người trẻ tuổi, những người đã quá quen với lối sống hiện đại, hối hả bon chen.
Mặt khác, những tiểu bối kia luôn cảm thấy sức ép mà ông cụ mang lại cho họ quá lớn, nhiều người đứng trước mặt ông ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chớ nói chi tới việc trò chuyện thân mật.



Chỉ có duy nhất Đường Yên là ngoại lệ, nàng như viên minh châu của Đường gia, cũng là đứa cháu được ông cụ nuông chiều và yêu thương nhất.
Từ bé tới lớn, mỗi một năm nàng đều trở về tổ trạch Đường gia mấy lần, bầu bạn cùng ông cụ trong những dịp lễ tết.


Cũng không ít lần nàng làm chuyện tày trời, nhưng vẫn được ông cụ một mực che chở, cho nên trong giới con ông cháu cha thủ đô Đường Yên có thể xem như hoành hành ngang dọc, không nể mặt ai.


Từ đó mới sinh ra câu nói được các quan nhị đại, phú nhị đại thủ đô lưu truyền như sau: Thà làm mất lòng cha mẹ, chớ làm mất lòng bà cô Đường.


Bà cô Đường ở đây đương nhiên chính là Đường Yên.
Với những tên nha nội kia, ở nhà làm phật ý cha mẹ, tối đa cũng chỉ bị rầy la một hồi, cấm túc vài ngày mà thôi.
Nhưng đổi lại là Đường Yên, vậy thì không dễ chịu rồi, nhẹ thì bị đánh một trận, nặng thì nằm viện vài ba tháng.


Mà thảm nhất là nếu dám đem chuyện về kể với phụ huynh, chẳng những sẽ không được đòi lại công đạo, mà còn bị ăn thêm một trận đòn nữa.
Đùa sao, gây với ai không gây, lại gây với bảo bối của Ông cụ Đường, ngại cha mẹ các ngươi sống quá thuận lợi chăng?

Đường Viễn lúc này đang rất phiền muộn, nhưng bị ông cụ điểm danh, hắn cũng không thể không đáp:

"Ông nội, cháu đã liên hệ với các đồng chí ở Tổng Cục An Ninh.
Ngoài ra bên phía tình báo cũng đã vào cuộc rồi, có lẽ rất nhanh sẽ giải quyết được vấn đề..."

Đường Viễn còn chưa kịp nói hết lời, Đường lão gia tử đã lạnh lùng cắt ngang:

"Đã thông báo với Quân Ủy chưa?"

Đường Viễn hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời:

"Điều này thì...
Vẫn chưa..."

Rầm một tiếng, Đường lão gia tử đập tay xuống bàn, nói lớn:

"Ngu xuẩn, đám người kia là thứ quái quỷ gì, có thể đơn giản mà đối phó như vậy à? Ngươi có biết cả trung ương đang phải đau đầu vì bọn chúng hay không?"

Đoạn ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía con trai của Nhị lão gia tử - Đường Tất Vũ, nói:

"Tất Vũ, ngươi không phải qua lại rất thân thiết với Tổng tham mưu trưởng Vu sao? Gọi điện báo cho hắn một tiếng, để hắn trực tiếp báo cáo lại với đồng chí lãnh đạo số một.
Hừ, một chuyện động trời như vậy ngang nhiên xảy ra ngay giữa thủ đô, trách nhiệm của hắn cũng không nhỏ đâu."

Ông cụ Đường nghe vậy không khỏi bất mãn, gắt giọng:

"Chăm lo con cháu không chu toàn, còn đi đổ lỗi cho người ngoài, làm trưởng bối như vậy không thấy mất mặt hay sao?"


Đường lão gia tử giận quá hóa cười, liền dùng ngay một chiêu "Đẩu Chuyển Tinh Di":

"Haha, còn không phải vì lão nhân gia người nuông chiều cho nó quá trớn, để nó tự tung tự tác? Bây giờ lại đổ tội lên đầu đám hậu bối, làm trưởng bối như vậy không thấy mất mặt hay sao?"

Thấy Đường lão gia tử không những không đếm xỉa tới lời mình nói, ngược lại còn dùng thái độ mỉa mai đáp lại, Ông cụ Đường không khỏi tức giận tới rung rung bộ râu.
Ông cụ vung quải trượng trên tay, nện xuống nền gạch đánh "coong" một tiếng, lớn giọng:

"Ta đây hai mươi tuổi đi theo các bậc tiền nhân cứu quốc, bốn mươi tuổi vẫn trực tiếp xông pha chiến trường, đánh một trận long trời lở đất khiến cho đế quốc phải thu liễm mà ngồi vào bàn đàm phán! Mỗi tấc đất, mỗi cành cây ngọn cỏ, đều là dùng thép và máu mà đánh ra!"

Nói đến đây Ông cụ Đường đã hơi có chút khó chịu trong lồng ngực.
Ông cụ ngừng lại, hít vài hơi thật sâu, sau đó mới tiếp lời:

"Thế nhưng đám người các ngươi lại đang làm gì? Để cho một lũ khốn kiếp ngang ngược càn rỡ, bắt cóc giết người ngay giữa thủ đô, vậy mà từ trên xuống dưới đều thúc thủ vô sách! Các ngươi xứng đáng lãnh đạo đất nước, lãnh đạo người dân sao?"

"Hay là các ngươi hưởng thái bình quá lâu, đã sớm trở nên hèn yếu vô dụng, mặc cho thù trong giặc ngoài càn quấy rồi?"

Ông cụ Đường nói xong, liền quét mắt nhìn khắp cả căn phòng.
Tất cả mọi người, chỉ trừ Lão gia tử và Nhị lão gia tử, đều cúi thấp đầu không dám nói câu nào.


Đường lão gia tử hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục tranh khí với ông cụ.
Hơn ai hết ông ta hiểu với tính khí của ông cụ, những lúc như thế này cách đối phó tốt nhất là không tiếp lời, để mặc cho ông cụ xả giận trong lòng.


Quay sang nhìn Đường Tất Vũ, Đường lão gia tử nghiêm giọng:

"Dẫu sao chuyện này cũng liên lụy tới đám người kia, cần trực tiếp báo cáo lại với Quân Ủy, tuyệt đối không thể coi thường."

Sau đó ông ta lại hướng về phía Đường Viễn:

"Người đang nằm trong bệnh viện kia là gì của Tiểu Yên?"

Đường Viễn vội vàng đáp lời:

"Cũng không có quan hệ gì, hắn vốn là đội trưởng tiền nhiệm của đội Long Hổ, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Uy Vũ..."

"Đội Long Hổ..."

Đường lão gia tử nghe thấy vậy liền gõ nhẹ lên bàn mấy cái, gương mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ.
Vài phút sau, rốt cuộc ông ta cũng mở lời:

"Lát nữa ta sẽ tới gặp lãnh đạo số một, nhờ tới sự can thiệp của đội Long Hổ.
Trước mắt ngươi cứ tạm thời trở về nhà, nếu đối phương có liên hệ gì thì lập tức báo lại với ta.
Đám người này dày công bố trí một vụ bắt cóc như vậy, chắc chắn sẽ còn liên lạc lại.
Chờ xem bọn chúng đưa ra yêu sách gì, sau đó lại tiếp tục bàn bạc thêm."


Ông cụ Đường cũng im lặng không nói thêm gì, xua tay ra hiệu cho đám tiểu bối giải tán.
Cả đám người như trút được gánh nặng, vội vàng bước ra khỏi phòng khách của trạch viện.


Lúc này trong phòng chỉ còn lại Ông cụ Đường cùng hai vị lão gia tử - con trai của ông cụ.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.