Chiếc Land Cruiser dừng lại trước cổng căn cứ quân sự Hồng Lĩnh, nơi chỉ cách trung tâm thủ đô chưa đầy một trăm km về hướng Tây Bắc.
Căn cứ quân sự Hồng Lĩnh được thành lập từ đầu thời kỳ kháng chiến cứu quốc, khi đó vì nhiều lý do mà quy mô còn rất hạn chế.
Trải qua nhiều lần xây dựng mở rộng, hiện tại nơi đây đã trở thành một trong số những căn cứ quân sự lớn và hiện đại nhất đất nước, cho dù so sánh với các cường quốc trong khu vực cũng không hề thua kém.
Thời điểm ban đầu, bởi vì yếu tố địa hình địa thế hiểm yếu, cũng như tránh tai mắt của địch, bảo đảm sự bí mật của quân đội, căn cứ này được chọn xây dựng ở một thung lũng nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi, xung quanh là rừng cây.
Khi đó để tới được đây chỉ có duy nhất một con đường, và cho tới ngày hôm nay vẫn là như vậy, tuy nhiên con đường đất ngày ấy nay đã trở thành đường nhựa hai làn xe rộng rãi.
Một viên cảnh vệ tiến tới phía trước chiếc Land Cruiser, bắt đầu tiến hành kiểm tra giấy tờ.
Vài phút sau, khi đã hoàn thành công việc của mình, viên cảnh vệ này ra hiệu cho đồng đội mở cổng, sau đó không quên hướng về phía Chu Doãn Văn hành lễ.
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn cánh cổng thép từ từ mở ra, rồi lại nhìn sang dãy tường bao cao đến hơn ba mét cùng mớ dây thép gai chằng chịt.
Mặc dù cũng từng công tác trong quân ngũ, nhưng bởi vì chức năng và nhiệm vụ của hai đơn vị không hề liên quan tới nhau, cho nên Ngô Kiến Quốc cũng chưa từng tới đây lần nào.
Không ngờ Tống Viễn Sơn lại bị giam giữ ở đây.
Vốn Ngô Kiến Quốc còn tưởng rằng tên kia phải được giam tại một trong số các nhà tù quân đội, ví dụ như nhà tù ở sa mạc Tiguan phía cực Tây đất nước, hoặc là nhà lao Cảnh Vân Sơn tại tỉnh Hoàng Sơn - nơi đã từng giam giữ những tên tội phảm phản quốc khét tiếng nhất trong thời kỳ chiến tranh biên giới.
Thế nhưng có suy đoán thế nào cũng không thể nghĩ được địa điểm thực sự lại là nơi được mệnh danh là lá chắn thép của thủ đô này.
Thậm chí Ngô Kiến Quốc còn không biết rằng bên trong Hồng Lĩnh có nhà giam, mặc dù trước đây đã từng nghe kể về nơi này tương đối nhiều, cũng từng gặp một số người đã hoặc đang công tác ở đây, thế nhưng chưa từng nghe ai nói trong khu vực này lại có một nhà tù quân sự cả.
Ngô Kiến Quốc miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới chiếc Land Cruiser đã tiến sâu vào bên trong căn cứ.
Mãi cho tới khi xe dừng hẳn lại, Chu Doãn Văn không nói không rằng bước xuống khỏi xe, thì hắn mới định thần lại.
Trước mặt bọn họ lúc này là một núi đá trơ trọi, gần như không có mấy cây cối che phủ trên đó, khiến cho lớp đá vôi hoàn toàn lộ ra trước mắt Ngô Kiến Quốc.
Mà dưới chân núi, cách bọn họ chỉ vài chục mét, xuất hiện hai cánh cửa thép cực kỳ lớn.
Bề ngang hơn hai mươi mét, chiều cao hơn mười mét, kích thước của cánh cửa này đủ để cho cả một chiếc tàu thủy đi qua.
Một sĩ quan mang quân hàm trung úy bước ra từ bên trong bốt canh phía bên ngoài cánh cửa.
Anh ta hơi nheo mắt, sau đó mới từ từ tiến lại gần chiếc xe, nói vài câu gì đó với Chu Doãn Văn.
Thư ký của Chu Doãn Văn đang đứng bên cạnh hắn nhanh chóng lấy từ trong ca táp ra một tấm thẻ từ, đưa cho viên sĩ quan kia.
Viên sĩ quân nhận lấy tấm thẻ đó, lập tức quay gót trở lại vị trí cũ.
Két...
Két...
Từng đợt âm thanh của kim loại ma sát nặng nề vang lên, hai cánh cửa trước mặt bọn họ từ từ nhúc nhích, chầm chậm mở ra.
Mất gần một phút đồng hồ hai cánh cửa này mới hoàn toàn dừng lại.
Ngô Kiến Quốc quay sang nhìn Chu Doãn Văn, hiếu kỳ hỏi:
"Chu lão ca, tấm thẻ vừa rồi...?"
Chu Doãn Văn không đáp lời hắn, mà lầm lũi tiến qua cánh cửa thép dày tới gần hai mươi phân kia, đi thẳng vào bên trong.
Ngô Kiến Quốc lắc đầu, vội vàng bám theo sau lưng hắn.
Vừa vào tới bên trong thì những thứ được ẩn giấu sau lớp cửa thép dày cộp kia đã hiện ra trước mắt Ngô Kiến Quốc, khiến cho hắn không khỏi vô cùng choáng váng, thậm chí có thể nói là kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
Một hàng dài những chiếc xe chuyên dụng nhãn hiệu KamaZ, trên mỗi chiếc trong số đó đều chở theo những quả tên lửa xuyên lục địa dài đến hàng chục mét.
Bên cạnh mỗi chiếc xe lại có không ít sĩ quan quân đội đang làm việc, họ tiến hành kiểm tra, ghi chép cũng như lau chùi bảo dưỡng từng bộ phận trên chiếc xe kia, cẩn thận đến từng li từng tí như thể đang chăm sóc cho một con người, chứ không phải một cỗ máy lạnh như băng vậy.
Ngô Kiến Quốc nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên đây chính là loại tên lửa Techno-E3 của Ấn Độ.
Khoảng hai năm trước đây từng rộ lên một tin đồn, đó là chính phủ đã ký thành công một bản hợp đồng bí mật với phía quân đội Ấn Độ về việc chuyển giao công nghệ chế tạo tên lửa hành trình liên lục địa, cụ thể đó là loại tên lửa nào thì lại không thấy nhắc đến.
Tuy nhiên vào thời điểm đó, những người có hiểu biết ít nhiều về vấn đề chính trị quốc tế chỉ lắc đầu cười, không coi đó là sự thật.
Bởi lẽ những công nghệ mang tính chất cốt lõi có liên quan tới lĩnh vực quân sự luôn là một chủ đề rất nhạy cảm.
Từ trước tới nay, rất ít có quốc gia nào tiến hành giao dịch với nước khác bằng những công nghệ này, nếu có cũng chỉ rất hãn hữu, trong trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Ví dụ như khi Liên Xô sụp đổ, những một số quốc gia thành viên đã từng bán các công nghệ chế tạo tàu ngầm, tên lửa...
Cho các cường quốc phương Tây, để đổi lại sự viện trợ về nhiều mặt khác nhau, hoặc sự giúp đỡ trong quá trình tái cấu trúc nền kinh tế.
Ngay cả Ngô Kiến Quốc - khi đó đã rời khỏi đội Long Hổ, đang lang thang thất thểu ở thành phố Yến Kinh sống tạm bợ qua ngày, khi nghe thấy người ta đồn nhau về dây chuyền tên lửa mới này kia, cũng chỉ lắc đầu bĩu môi, cơ bản không tin có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống.
Thế nhưng những thứ đang hiện ra ngay trước mắt Ngô Kiến Quốc lúc này, lại khiến cho những lời đồn kia một lần nữa hiện ra trong đầu hắn.
Thật sự không ngờ, những thứ tin truyền miệng vỉa hè tưởng chừng như chuyện tầm phào ấy, lại là sự thật mười mươi!
Bằng chứng là những tổ hợp tên lửa liên lục địa Techno-E3 đang nằm im lìm cách hắn chỉ vài chục bước chân đây.
Loại tên lửa Techno-E3 này là thứ được phát triển trong nhiều năm qua bởi cơ quan quốc phòng Ấn Độ, bởi vậy nên nó cũng được coi như một trong những dự án trọng điểm của cả đất nước Ấn Độ trong thập niên này.
Bán kính hoạt động của dòng tên lửa này có thể lên đến gần 10.000 km, cũng có nghĩa là nếu đặt hệ thống bệ phóng tại một điểm bất kỳ trên mặt đất, thì gần nửa bán cầu xung quanh đều có thể là mục tiêu nằm trong tầm bắn của nó.
Ngoài ra tên lửa Techno-E3 có thể được phóng từ tàu ngầm, xe chuyên dụng hoặc bệ phóng cố định, và có khả năng mang theo một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ.
Bất kỳ quốc gia nào có thứ đồ chơi này trong tay, thì cũng đồng nghĩa với quốc gia đó đã bước một chân vào nhóm các cường quốc quân sự trên thế giới rồi.
Mà bước chân còn lại, chính là đầu đạn hạt nhân - thứ vũ khí tối thượng đủ sức đập tan bất kỳ mục tiêu nào.
Ngô Kiến Quốc trừng mắt nhìn hàng dài những cỗ xe chuyên dụng KamaZ đang được các sĩ quan duy tu bảo dưỡng, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm tự hào khó gọi tên.
Quân đội quốc gia, thực sự mạnh mẽ hơn thời điểm hắn còn tại ngũ rất nhiều.
Đúng vậy, khi hắn vẫn còn là Long Vương, mặc dù không đến mức bị các nước trong khu vực chèn ép, thế nhưng ở trên bàn đàm phán, trong tình huống phải đối diện với các siêu cường, chúng ta vẫn thường xuyên bị đặt ở vị trí bất lợi hơn.
Không thể phủ nhận các cường quốc kia đều có sức mạnh kinh tế vô cùng lớn, đủ sức ảnh hưởng thậm chí khống chế cục diện nền kinh tế thế giới.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn khiến họ có thể lấn lướt hoàn toàn các nước khác, lại nằm ở sức mạnh quân sự khủng khiếp kia.
Lấy ví dụ như cường quốc phía bên kia bán cầu chẳng hạn, bọn họ luôn có tiếng nói lớn nhất trên chính trường quốc tế, nguyên nhân là gì? Còn không phải vì tàu sân bay, tàu ngầm, căn cứ quân sự, silo tên lửa...
Của họ đang rải rác khắp nơi trên thế giới hay sao?
Một khi có quốc gia nào dám đứng lên chống lại vị thế độc tôn của siêu cường kia, thì đất nước đó ngay lập tức sẽ phải nhận những đòn trừng phạt kinh tế, cô lập và cấm vận.
Thế nhưng nếu như tính toán kỹ về các mặt lợi hại, và cảm thấy đủ lý do để ra tay, vậy thì siêu cường kia rất có khả năng sẽ phát động một cuộc chiến trên quy mô quốc gia.
Mà khi đó, dù đang ở cách xa hàng mấy ngàn cây số, nhưng chỉ cần một cú bấm nút khai hỏa, cũng đủ để quét sạch cả một đội quân.
Thời đại khoa học công nghệ chính là tàn khốc như vậy, ai có thể nắm giữ công nghệ tối tân sẽ luôn là kẻ làm chủ trên chiến trường, mặc kệ đối phương có bao nhiêu binh hùng tướng mạnh đi nữa.
Thấy Ngô Kiến Quốc đang trân trối nhìn xung quanh không chớp mắt, Chu Doãn Văn hừ lạnh một tiếng, không khỏi lên giọng châm biếm:
"Thế nào? Nghĩ rằng không có Long Vương cậu, thì quân đội liền trở nên yếu nhược hơn sao? Bất ngờ chứ?"
"Không phải như vậy, chỉ là..."
Ngô Kiến Quốc lắc đầu, nói:
"Thực sự không nghĩ tới, chỉ trong vòng vỏn vẹn mấy năm, mà quân đội đã có được thứ đồ chơi trấn quốc chi bảo này."
Chu Doãn Văn không bình luận gì thêm về vấn đề này, mà chỉ tay về phía trước, nói:
"Chính là chỗ này."
Ngô Kiến Quốc nhìn theo hướng Chu Doãn Văn nói tới, ở đó có tổng cộng năm chiếc thang máy đang hoạt động.
Trong số đó, có một chiếc thang máy trông đặt biệt hơn phần còn lại, nó được sơn màu vàng sọc đen chéo, phía bên trên có một bóng đèn màu đỏ, và chỉ có một nút bấm duy nhất, đó là nút đi xuống.
Bên trên nút bấm đó là một thiết bị nhận dạng mống mắt (Iris Recognition), cùng một máy quét vân tay.
Chu Doãn Văn đi tới trước thang máy đó, đặt bàn tay lên trên máy quét, sau đó hướng mắt phải vào thiết bị nhận dạng.
Chỉ mất vài giây, bóng đèn màu đỏ phía trên thang máy đã chuyển sang màu xanh, cánh cửa thang máy cũng mở ra.
Chu Doãn Văn hướng Ngô Kiến Quốc ra hiệu đi theo hắn, sau đó bước vào trong thang máy.
Năm phút sau, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, mà lúc này trước mắt Ngô Kiến Quốc đã không còn là một không gian rộng lớn và có phần hơi tối tăm giống phía bên trên mặt đất nữa.
Hắn lẩm nhẩm tính trong đầu, với tốc độ thang máy chuyên dụng rơi vào khoảng năm trăm mét một phút, đồng nghĩa với việc hiện tại bọn họ đang đứng ở dưới độ sâu hai ngàn năm trăm mét.
Không ngờ sâu bên dưới lòng đất, ngay trong khu vực căn cứ quân sự Hồng Lĩnh, lại có một nơi như vậy tồn tại.
Hai người bước đi trên một hành lang dài hơi hẹp, rất sáng sủa.
Ngô Kiến Quốc quan sát những bức tường của hành lang này, phát hiện ra chúng được cấu tạo chủ yếu bằng chì.
Mà tác dụng chủ yếu của thứ vật liệu này chỉ có một, đó là để cản trở bức xạ hạt nhân, khiến cho các tia phóng xạ không thể thoát ra ngoài.
Đây cũng là lý do vì sao các phòng X - quang, phòng chụp cộng hưởng từ (MRI) trong bệnh viện đều sử dụng cửa ra vào có lõi chì, điều này không chỉ giúp bảo vệ sức khỏe cho bác sĩ, người bệnh mà còn tránh cho môi trường xung quanh bị ô nhiễm phóng xạ.
Một đường hầm ở độ sâu như vậy, ngay bên trong căn cứ quân sự Hồng Lĩnh, lại được bọc bằng chì nguyên khối...?
Ngô Kiến Quốc lờ mờ đoán được điều gì đó, mặc dù không thể chắc chắn, nhưng với những dữ kiện đã có, thì việc suy đoán ra chút thông tin khác cũng không phải là bất khả thi.
Hai người tiếp tục tiến vào sâu bên trong, lúc này trên hành lang đã xuất hiện rất nhiều cánh cửa đang đóng im lìm, mà ẩn chứa trong đó rất có thể là những thứ được coi là tối mật của quốc gia.
Chu Doãn Văn bước đến trước căn phòng có đánh số 55, rút từ trong người ra một tấm thẻ từ, quét lên trên máy đọc thẻ bên trên cánh cửa.
Cánh cửa lầm lũi mở ra, không gian phía trong lập tức hiện ra trước mắt hai người.
Bên trong phòng không được rộng lắm, lại bị ngăn đôi bởi song sắt ở chính giữa, khiến cho khu vực giam giữ tù nhân càng chật hẹp hơn, chỉ để vừa một chiếc giường đơn, toilet, bồn rửa mặt và một giá sách nhỏ mà thôi.
Mà ở phía đằng sau song sắt lúc này có một người đang ngồi bất động, trên tay cầm một cuốn sách có thể xếp vào hàng kinh điển: Luật Im Lặng của Mario Puzo.
Người này không ai khác chính là Tống Viễn Sơn - mục tiêu của đám người Thiết Sa, và cũng là nhân tố chính gây ra những sóng gió trong mấy ngày nay.
.