Siêu Năng Thời Đại

Chương 57: Tới Đường Gia





Bên trong một phòng tạm giam nằm giữa khu vực căn cứ quân sự Hồng Lĩnh.


Ngô Kiến Quốc ngồi im lặng hút thuốc một mình, thỉnh thoảng còn phun ra vài ngụm khói chữ O, trên mặt hoàn toàn không tỏ ra sốt ruột hay gấp gáp chút nào.


Mà nói đi nói lại, thì dù hắn có gấp cũng chẳng tác dụng gì, sự việc hiện tại đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Ngô Kiến Quốc, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi mà thôi.


Ném điếu thuốc đang hút dở xuống dưới chân, Ngô Kiến Quốc đứng dậy vươn vai, vặn mình vài cái sau đó lại ngồi xuống, trong đầu thầm suy nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian.


Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn nhớ ra rằng mình còn được hệ thống tặng cho một món đồ sau khi đánh với Thiết Sa - nói đúng hơn là bị Thiết Sa đánh - mà cho tới bây giờ vẫn còn chưa có thời gian xem qua.


Món đồ này hiện tại vẫn đang nằm một xó trong hòm đồ hệ thống, vừa hay lúc này không có việc gì làm, Ngô Kiến Quốc liền kiểm tra qua thông tin và đặc tính của nó.


【Vũ khí: Frostmourne】

Đẳng cấp: B

Loại hình: Vũ khí ma thuật

Độ bền: 100/100

Mô tả: Thanh gươm của Lich King tới từ thế giới Warcraft.
Vết thương gây ra bởi Frostmourne sẽ đi kèm hiệu ứng Ma hóa, liên tục thiêu đốt năng lượng và thần trí của nạn nhân.
Sử dụng Frostmourne trong thời gian dài sẽ khiến bản thân người dùng bị phản phệ, thần trí hỗn loạn.


...


Món đồ chơi này, thoạt nhìn thì có vẻ rất ngầu đấy.
Chỉ là...



Lão tử có năng lực Không Gian Vô Sắc, có thể hoàn toàn vô hiệu hóa siêu năng giả trong phạm vi năm mươi mét xung quanh mình.


Mà thanh gươm này lại chỉ có thể sử dụng cận chiến, tác dụng của nó là thiêu đốt năng lượng và thần trí.


Năng lượng...
Đứng trong Không Gian Vô Sắc, đối phương chẳng dùng được siêu năng lực, cần năng lượng làm cái rắm gì?

Thần trí...
Cái này thì khả quan hơn, nhưng cụ thể tổn thương ở mức độ nào thì phần mô tả lại rất mơ hồ.


Đối phương có thể sẽ bởi vì không làm chủ được bản thân mà mất đi năng lực chiến đấu, nếu là như vậy thì không còn gì bằng.


Nhưng nếu như hắn hóa thành một cuồng nhân, không sợ đau không sợ chết, giống như một cỗ máy không có lý trí, chỉ có chiến đấu cùng giết chóc, vậy không phải mình bị hố rồi sao?

Cuối cùng, sau một hồi nhìn ngắm thanh gươm đang tỏa ra ánh sáng lành lạnh trong hòm đồ hệ thống, Ngô Kiến Quốc chỉ có thể đau lòng đưa ra kết luận về món đồ này: Hoàn toàn vô dụng!

Tuy nhiên Ngô Kiến Quốc cũng không đến nỗi thất vọng, bởi lẽ hắn cũng hiểu được việc mình sở hữu hệ thống, có thể tiếp tục mạnh mẽ hơn nữa đã là một điều vô cùng kỳ diệu rồi.


Ngoài món đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở trên, khi hệ thống thăng lên cấp 2 còn mở khóa được một công năng mới, đó là 【Nhận diện thông tin】.


Đây là một chức năng đặc biệt, có thể hiển thị tất cả thông tin cơ bản về một người, miễn là người đó thỏa mãn hai điều kiện: Có tiếp xúc thân thể với Ngô Kiến Quốc, và có mức năng lượng thấp hơn hắn.


Cũng có nghĩa là, chỉ cần Ngô Kiến Quốc chạm tay vào một người nào đó, thì tất cả những thông tin cơ bản của người đó như tên, tuổi, siêu năng lực, mức năng lượng...
Sẽ đều phô bày ra trước mắt hắn.


Công năng mới này có phần hữu dụng hơn món vũ khí lúc nãy, thế nhưng nó cũng chẳng trợ giúp gì cho Ngô Kiến Quốc trong quá trình chiến đấu cả.


Vốn bản chất của kỹ năng mạnh nhất của Ngô Kiến Quốc lúc này là Không Gian Vô Sắc, chú định hắn phải đánh cận chiến với mục tiêu thì mới có thể phát huy được tối đa năng lực.


Với kẻ khác, việc nắm bắt được siêu năng lực của đối phương có thể giúp cho bản thân tìm ra phương pháp đối phó hoàn hảo nhất với những năng lực đó, từ đó vô hiệu hóa được đối thủ, hoặc chí ít không bị rơi vào tình huống bất lợi.


Thế nhưng Ngô Kiến Quốc thì khác, hắn có thể chủ động vô hiệu hóa mọi siêu năng lực ở tầm gần, vậy thì cần gì biết năng lực của địch thủ nữa?

Hừ, hệ thống này quả thực nghĩ ra nhiều trò đùa vui quá.


Ngô Kiến Quốc thầm mắng trong lòng, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong cửa hàng hệ thống.


Mới ban đầu khi vừa nhận được siêu năng lực cùng cường hóa cơ thể sau khi hệ thống thăng cấp, Ngô Kiến Quốc trong lòng đã tràn đầy tự tin có thể đối phó với Thiết Sa mà không tốn nhiều công sức.



Thế nhưng tĩnh tâm mà suy nghĩ lại, Ngô Kiến Quốc vẫn cảm thấy mình cần nhiều lá bài tẩy hơn nữa, bởi lẽ Thiết Sa chỉ là bề nổi, còn cả tổ chức sau lưng hắn như một tảng băng chìm khổng lồ mà Ngô Kiến Quốc vẫn chưa khám phá ra.


Ai dám chắc lần này Thiết Sa không có thêm một vài tên đồng bọn khác nữa? Mà những kẻ đó, có khả năng còn mạnh hơn cả Thiết Sa nữa.


Không được, quá tự phụ sẽ phải trả giá đắt, mình phải trở nên càng mạnh hơn nữa, mới có thể tránh cho bản thân rơi vào tình thế vô lực phản kháng như lần trước.


Trải qua không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc Ngô Kiến Quốc vẫn chẳng tìm thấy thứ gì thực sự khả dĩ có thể sử dụng.


Nói như thế không có nghĩa là trong cửa hàng hệ thống không có vật phẩm nào đáng giá, mà trái lại ở đó có không ít món đồ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là nghịch thiên.


Thế nhưng Ngô Kiến Quốc chỉ đành chậc lưỡi bỏ qua những thứ đó, bởi một nguyên nhân đơn giản là: Không đủ điểm để trao đổi.


Đúng vậy, ví dụ như chiếc【Bao Tay Sấm Sét】có bán trong cửa hàng chẳng hạn.


Nó có khả năng phóng ra một luồng điện, tiêu diệt đối thủ ở phạm vi cách xa hàng ngàn mét, biến mọi vật cản trước mặt thành tro tàn với một tia sét mạnh gấp mười lần năng lượng của sét thông thường trong tự nhiên.


Một món đồ như vậy, có thể coi là mạnh mẽ hay không? Có cảm giác vô địch thật tịch mịch hay không?

Thế nhưng giá của nó là mười ngàn điểm...
Mười ngàn điểm, chứ không phải mười điểm hay một trăm điểm đâu!

Ngô Kiến Quốc vào sinh ra tử, bị Thiết Sa đánh cho thừa sống thiếu chết, thế mà chỉ được ban thưởng có ba mươi điểm...


Mà không phải mỗi lần chịu đấm ăn xôi đều được phần thưởng, có thể lần sau nếu còn bị ngược như vậy nữa, thì kết cục của Ngô Kiến Quốc không phải là hệ thống thăng cấp, cường hóa thân thể gì đó, mà chính là nằm sâu dưới ba tấc đất.


Trong đầu Ngô Kiến Quốc thầm toan tính, cố gắng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để cứu Đường Yên mà không khiến cả hai cùng gặp nguy hiểm.


Đúng lúc này cánh cửa phòng giam mở ra, một viên cảnh vệ bước vào, hướng về phía Ngô Kiến Quốc thông báo:

"Anh Ngô Kiến Quốc, có người tới gặp."

Ngô Kiến Quốc còn chưa kịp đáp lời, thì viên cảnh vệ kia đã đi tới, trong tay cầm theo chìa khóa, lách cách mở ra chiếc còng đang khóa chặt trên tay hắn.


Ngay sau đó một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước vào phòng giam.
Khuôn mặt của hắn mang theo một vẻ tri thức cùng nhạy bén, trên tay còn xách một chiếc ca táp da màu đen nhỏ.


"Anh Ngô, tôi là thư ký của Thứ trưởng Đường, được ông ấy phái tới đây để đón anh.

Mời anh đi theo tôi một chuyến."

Ngô Kiến Quốc nhếch mép cười, Đường Viễn này quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mình, ra tay cũng thật nhanh.


Cần nói thêm một chút, phòng tạm giam này của Ngô Kiến Quốc không giống như buồng giam của Tống Viễn Sơn, nó chỉ là một căn phòng nhỏ nằm trong khuôn viên căn cứ Hồng Lĩnh mà thôi.


Bởi vậy nên thư ký của Đường Viễn mới có thể trực tiếp vào đây đón Ngô Kiến Quốc.


Phải biết rằng khu vực giam giữ đặc biệt dưới lòng đất kia là một nơi vô cùng bí mật, không phải ai cũng có thể ra vào, cũng không có nhiều người đủ tiêu chuẩn để bị giam tại đó.


Ví dụ như Tống Viễn Sơn chẳng hạn, hắn là một siêu năng giả, hay là dị nhân theo cách gọi của phía quân đội.


Hắn có những năng lực vượt xa người bình thường, cùng với siêu năng lực ẩn thân vô cùng bá đạo, cho nên những nhà tù thông thường chắc chắn không thể cản bước chân hắn được.


Chỉ có nhà tù ngầm nằm sâu gần ba ngàn mét dưới mặt đất kia, mới đủ kiên cố để có thể khiến cho những kẻ như Tống Viễn Sơn phải thúc thủ vô sách.


Chưa nói đến buồng giam được cấu tạo đặc biệt, cực kỳ vững chắc, mà ngay cả khi thoát ra khỏi phòng, thì đối tượng giam giữ cũng không có cách nào để đi lên mặt đất.


Trừ phi hắn là một con chuột chũi, mà phải là chuột chũi siêu cấp, có thể đào xuyên ba ngàn mét đất, đó là chưa kể lớp bê tông cốt thép cứng rắn bao phủ xung quanh nữa.


Một công trình tầm cỡ như vậy, thực sự là hiếm có, chí ít với hiểu biết hiện tại của Ngô Kiến Quốc, thì hắn chưa từng gặp nơi nào giống như vậy.


Thư ký của Đường Viễn nhanh chóng dẫn Ngô Kiến Quốc tới chiếc xe đã dừng sẵn phía bên ngoài, sau khi cả hai người đã lên xe, viên thư ký kia liền ra hiệu cho lái xe rời đi ngay lập tức.


...


Trải qua gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng chiếc xe chở Ngô Kiến Quốc cùng thư ký của Đường Viễn đã dừng lại trước một cánh cổng cũ kỹ với những đường nét nhuốm màu thời gian.


Nơi này không phải đâu khác, mà chính là tổ trạch của Đường gia.


Thư ký của Đường Viễn vội vã xuống xe, sau đó mở cửa cho Ngô Kiến Quốc, nói:

"Anh Ngô, mời đi lối này."

Ngô Kiến Quốc gật gật đầu, bước theo sau lưng vị thư ký kia.
Đương nhiên hắn biết đây là chỗ nào, chỉ là không rõ vì sao vị đại lão kia lại muốn đích thân gặp mình mà thôi.



Những kiến trúc xưa cũ dần dần xuất hiện trước mắt Ngô Kiến Quốc, khiến hắn không khỏi trầm trồ, quả nhiên không hổ là đại thế gia lâu đời nhất thủ đô, ngay cả trạch viện cũng giống như một công trình mang đậm chất sử thi vậy.


Từng mái ngói, bức tường, giả sơn, đình viện...
Tất cả đều gợi cho người ta một cảm giác hoài cổ, giống như trong những bộ phim lấy đề tài liên quan tới các danh gia vọng tộc ngày xưa vậy.


Chẳng bao lâu, thư ký của Đường Viễn cùng Ngô Kiến Quốc đã đi tới phía trước đại môn của một tòa trạch viện.


Cánh cửa lớn trước mặt họ lúc này đã được mở sẵn, mà đằng sau cánh cửa đó có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang đứng chờ.


Viên thư ký quay sang Ngô Kiến Quốc, mỉm cười nói:

"Anh Ngô, mời vào, Thứ trưởng Đường đang đợi anh ở bên trong."

Sau đó hắn quay về phía hai người đàn ông, gật gật đầu.
Một trong hai người lập tức quay lưng bước đi, người còn lại hướng về phía Ngô Kiến Quốc làm tư thế mời, ý nói hắn hãy đi theo người kia.


Lúc này trong phòng khách của trạch viện, không chỉ Đường Viễn đã có mặt tại đây từ lâu, mà ngay cả Đường lão gia tử cùng Ông cụ Đường cũng đang ngồi chờ đợi ở đó.


Từ sau chuyến đi Cửu Đỉnh Sơn, sức khỏe của Ông cụ Đường đã giảm sút rõ rệt, hiện tại cứ một lát ông cụ lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi thiếu sức sống, khác hẳn với mấy ngày trước.


Bác sĩ chuyên trách của ông cụ được Trung Ương trực tiếp bố trí, đã không dưới hai lần yêu cầu lão nhân gia phải nhập viện để tiến hành theo dõi tổng thể, tuy nhiên lần nào cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu.


Đường lão gia tử hiểu tính cách của cha mình, cho nên cũng không đứng ra khuyên ngăn gì, bởi vì ông ta biết có nói gì đi nữa cũng chỉ vô ích, chẳng thể thay đổi được quyết định của ông cụ.


Thân phụ của ông ta có thể nói là vô cùng kiên định, nhiều khi tới mức cứng đầu.


Nếu không phải như vậy, thì ông ấy đã không từ bỏ việc sống vinh hoa phú quý an nhàn bằng gia sản tổ tiên tích lũy, trốn khỏi Thiên Nhân Đạo Quán để đi theo con đường cứu nước trải đầy mồ hôi và máu.


Đường Viễn thấy ông nội liên tục ho khan thì không khỏi lo lắng, liền lựa giọng khuyên giải:

"Ông nội...
Hay là người cứ về phòng nghỉ ngơi trước, chuyện ở đây cứ để cho cháu lo liệu."

Ông cụ Đường lại ho thêm vài tiếng, dùng tay vuốt vuốt ngực một chút mới cảm thấy dễ chịu hơn.


Sau đó ông cụ không khỏi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói:

"Lo liệu, ta còn không biết các anh lo liệu ra sao chắc? Nếu đám người các anh có tài như vậy, thì cháu gái của ta đã không phải chịu khổ tới tận bây giờ.
Hừ, một lũ người vô dụng, suốt ngày chỉ biết ngươi tranh ta đấu, liên lụy tới cả đứa nhỏ đáng thương."


Đường Viễn mặc dù trong lòng không phục, thế nhưng cũng không dám phản bác lại, chỉ đành giữ im lặng.


Không khí trong phòng một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh tới ngột ngạt.





.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.