Trần Mộng thực sự rất buồn bực.
Vốn cho rằng dùng vài chiêu tâm kế, liền có thể dễ dàng có một khoản tiền lớn tới tay, không ngờ giữa đường xuất hiện một tên Ngô Kiến Quốc đem mọi chuyện xáo trộn cả lên.
Tuy bề ngoài Trần Mộng có vẻ thô lỗ, nhưng bên trong vẫn có vài phần tinh xảo.
Nàng quan sát ánh mắt cùng thái độ của Trần Tiểu Uyển, liền ngầm hiểu việc hôm nay khó mà hoàn thành.
Hiện tại trong mắt Trần Tiểu Uyển chỉ có Ngô Kiến Quốc, đúng hơn là những thông tin mà Ngô Kiến Quốc mang đến, nào còn tâm trí đâu mà quan tâm tới những lời nàng nói nữa?
Nếu cứ cố ép Trần Tiểu Uyển có thể đem đến tác dụng ngược, vật cực tất phản chính là như vậy.
Nghĩ vậy Trần Mộng liền đứng lên nói:
- Nếu đã thực là bằng hữu của Bắc Phú, vậy chúng ta cũng không ngăn cản nữa.
Tiểu Uyển, bác và bác trai còn có việc cần làm, chúng ta cáo từ trước, ngày mai lại tới thăm cháu.
Nếu có việc gì gấp nhớ phải gọi ngay cho bác, số điện thoại chúng ta cháu đã lưu rồi, ngàn vạn lần đừng xấu hổ, chúng ta là người một nhà cả mà.
Nói đoạn Trần Mộng cùng chồng bước ra khỏi nhà, vài giây sau bên ngoài vang lên tiếng chốt cổng.
Ngô Kiến Quốc còn chưa nói gì, ngược lại Trần Tiểu Uyển đã gấp đến sắp phát điên rồi, nàng hỏi liên tục:
- Có thực cha tôi bị người ta sát hại không? Những người đó là ai, tại sao lại ra tay tàn độc như vậy, bọn họ rốt cuộc muốn gì? Anh nói đi, tại sao không nói, mau nói đi..!
- Được rồi, cô hỏi liên thanh như vậy, tôi có muốn xen mồm vào cũng không được.
Lại nói sự tình ngày hôm đó kỳ thực cũng không có gì bí mật, vốn tôi và cha cô quen biết nhau đã lâu.
Trùng hợp khi tôi đang ăn trưa với bằng hữu thì cha tôi chạy tới, trên người có nhiều vết thương.
Sự việc sau đó chắc cô cũng biết, chúng tôi gọi cấp cứu cho cha cô nhưng đã muộn, vết thương quá nặng…
Hắn chưa kịp nói hết câu thì Trần Tiểu Uyển đã ngắt lời:
- Anh nói dối ! Ngày hôm đó cảnh sát có gọi tôi lên nhận lại di vật của cha, trong đó có cả điện thoại di động cảnh sát cũng trả lại, bởi vì loại điện thoại của cha tôi không thể bẻ khóa, họ không biết mật mã nên không xem được có gì bên trong.
Nhưng tôi biết mật mã, đêm hôm đó tôi đã mở điện thoại, kiểm tra lịch sử vị trí thì thấy điện thoại dừng ở quán đồ ăn Tứ Xuyên đó hơn mười lăm phút.
- Anh nói cha tôi vừa tới liền gọi cấp cứu ngay, bệnh viện nhân dân Yến Kinh cách đó chỉ năm phút đi bộ, tại sao lại mất tới mười lăm phút xe cấp cứu mới tới? Cảnh sát cũng cho tôi xem băng ghi hình, cha tôi bị bốn người truy sát, vậy bốn kẻ đó đã đi đâu? Bọn chúng ngang nhiên đuổi bắt người trên đường, vậy mà lại không dám tiến vào một tiệm ăn nhỏ sao? Hay anh nghĩ mình là thần tiên, ác nhân gặp anh tự động chạy trốn?
Trần Tiểu Uyển hỏi dồn dập, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo tự bao giờ.
Nàng cố tỏ ra kiên cường, nhưng vẫn không thể che dấu mệt mỏi cùng đau đớn, có lẽ với một cô gái mới hai mươi tuổi như nàng sự việc lần này thực sự là cú sốc quá lớn khó có thể vượt qua.
Rốt cuộc nàng không còn chịu đựng nổi nữa, bao nhiêu áp lực, uất ức mấy ngày nay đều hóa thành nước mắt.
Nàng úp mặt xuống bàn, bờ vai rung rung, tiếng nấc nghẹn ngào khiến Ngô Kiến Quốc không thể không thầm thở dài.
Con mẹ nó thật là rắc rối, vốn dĩ ta đây chỉ muốn âm thầm thao tác trong bóng tối, giúp nàng an ổn tiếp quản công ty.
Giờ đây phải lộ mặt không nói, nhưng cô bé này lúc cần thông minh lại quá ngốc nghếch, bây giờ ta cần nàng ngốc nàng lại bỗng nhiên thông minh như vậy.
Ngô Kiến Quốc chờ cho Trần Tiểu Uyển khóc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Những khúc chiết trong chuyện này, thứ lỗi cho ta không thể nói chi tiết toàn bộ, bởi nó còn liên lụy tới những người khác.
Cô chỉ cần biết rằng kẻ ra tay làm hại cha cô đã phải trả cái giá đắt nhất, như vậy là đủ rồi.
Còn việc ta hứa với lão Trần sẽ giúp đỡ cô, ta tuyệt đối không nuốt lời.
Trần Tiểu Uyển vẫn còn chưa ngừng khóc, Ngô Kiến Quốc cũng không tiện nói thêm gì, thành thử bầu không khí trong phòng trở nên khá lúng túng.
…
- Việc làm ăn của cha tôi kỳ thực tôi không hiểu hết, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là hoạt động xuất nhập khẩu vật tư xây dựng như bề ngoài… Cha tôi vốn không học hành nhiều, khi ở quê cũng chỉ là nông dân như các bác, các chú.
Không biết vì lý do gì, bỗng nhiên hơn mười năm trước cha tôi mang về rất nhiều tiền, nói rằng chúng tôi đổi đời rồi.
Sau đó gia đình tôi chuyển tới Yến Kinh, cha tôi thành lập Vạn Phú, chỉ trong vài năm đã lọt vào top những người giàu nhất Yến Kinh…
Lúc này đã là bảy giờ tối, Ngô Kiến Quốc yên lặng ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp nước trà đã lạnh, vừa nghe Trần Tiểu Uyển dông dài về chuyện cũ của gia đình nàng.
Hắn cố gắng kiên nhẫn nghe hết từng chuyện một, lòng thầm nghĩ Trần Tiểu Uyển này hình như không có bạn bè gì, đám tang Trần Bắc Phú cũng không thấy bạn của nàng tới viếng, thành thử nàng không có ai để giãi bày tâm sự.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một Ngô Kiến Quốc, giống như cọng rơm mà nàng bấu víu vào, có thể trút hết những gánh nặng trong thâm tâm, cho nên nàng mới kể cho hắn những chuyện riêng tư của gia đình mình trước kia.
- Cha tôi vốn không có mơ mộng tranh quyền vị gì, chỉ muốn cho tôi và mẹ tôi được sống một cuộc sống đàng hoàng hơn, không phải làm lụng vất vả, không cần chịu sự khinh rẻ của người khác.
Vậy mà…
Ngô Kiến Quốc thầm nghĩ đã ra xã hội thì mấy ai có thể giữ được bản tâm của mình, hơn nữa kẻ lương thiện chỉ có thể bị người ta dẫm đạp mà thôi, tới được độ cao như Trần Bắc Phú không biết đã phải đạp lên bao nhiêu người mà tiến tới.
Hơn nữa nếu lão thực sự đơn thuần, vậy tại sao lại có dây dưa với quân đội Nam Dương?
Nên biết một sự kiện như vừa rồi có thể to cũng có thể nhỏ, xử lý khéo léo thì chỉ là án hình sự bình thường.
Nhưng một khi sự việc vỡ lở ra, làm không tốt có thể dẫn đến đụng độ ngoại giao giữa hai nước, thậm chí là trở mặt cũng không chừng.
Dù sao ngay trên đất nước mình, người dân của mình lại bị lực lượng quân đội nước khác sát hại, cái này chính là khiêu khích quân sự, có thể dẫn tới chiến tranh.
Đúng lúc này hệ thống thông báo cho hắn: “Hoàn thành nhiệm vụ trợ giúp Trần Tiểu Uyển, phần thưởng kinh nghiệm 10 điểm đã nhận, phần thưởng ngẫu nhiên sẽ rút sau 60…59…58..”.
Ngô Kiến Quốc vội vã đứng dậy nói:
- Được rồi, trước tiên nghỉ một chút, uống chút nước cho đỡ khô họng rồi lại nói tiếp.
Ta phải đi vệ sinh…
Sau đó liền đi vào phía trong, bỏ lại Trần Tiểu Uyển ngơ ngác tại chỗ.
Bước vào nhà vệ sinh khóa trái cửa, Ngô Kiến Quốc mới yên tâm quan sát hệt thống: thời gian rút thưởng 3…2…1… Bắt đầu rút thưởng.
Một vòng quay to lớn xuất hiện trước mắt Ngô Kiến Quốc, trên đó có rất nhiều ô màu sắc khác nhau.
Vòng quay bắt đầu xoay tít…
- Ting ting… Chúc mừng chủ nhân nhận được giải thưởng “Bùa Tê Liệt cấp 1”, năm điểm quy đổi Cửa Hàng.
Ngô Kiến Quốc liền mở ra rương chứa đồ, trong đó đã có một tấm giấy vàng nhỏ, bên trên có vẽ những đồ án kỳ quái.
Chú thích của hệ thống: “Bùa Tê Liệt cấp 1” - loại vật phẩm tiêu hao.
Số lần sử dụng: 1.
Sau khi sử dụng sẽ làm một mục tiêu bị tê liệt không thể nhúc nhích trong 10 giây, nhưng nếu mục tiêu quá mạnh sẽ không có tác dụng.
Giới hạn hiệu quả: Người thường, Siêu Năng Giả cấp 1.
Quả nhiên không phải thứ tầm thường, Ngô Kiến Quốc thầm nghĩ, hắn cũng có thể coi là người từng trải, nhưng cũng chưa gặp qua công nghệ hiện đại đến mức có thể chế tác ra món đồ chơi có tác dụng giống như vậy.
10 giây nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, thế nhưng trong tình huống sinh tử 10 giây này có thể thay đổi hoàn toàn cục diện.
Cao thủ chiến đấu chỉ cần một giây cũng quyết định thành bại, cho nên lá bùa này thực sự có thể coi là món đồ bảo mệnh tuyệt hảo.
Ngô Kiến Quốc đang trầm tư suy tính thì bỗng nhiên hệ thống vang lên tiếng cảnh báo:
- “Phát sinh nhiệm vụ lâm thời: Một nhóm ba bộ đội đặc chủng Nam Dương đang tiếp cận biệt thự.
Yêu cầu bảo vệ Trần Tiểu Uyển an toàn, nhiệm vụ thất bại hệ thống liền bị hủy.
Phần thưởng: 20 điểm kinh nghiệm, 1 lần rút thưởng ngẫu nhiên.
Tăng thêm tiền mặt một trăm ngàn cho mỗi kẻ địch bị tiêu diệt.”
Con mẹ nó…
Ngô Kiến Quốc chửi thầm trong lòng, chỉ một thành phố Yến Kinh nho nhỏ, từ đâu tới nhiều đặc chủng binh Komando như vậy chứ? Tiếp nữa, sự việc lần này ngoài mình cũng chỉ có lão Cửu, lão Lương biết tường tận chân tướng, cho dù là cảnh sát cũng không rõ ràng tung tích của bốn người kia.
Về lý mà nói, nếu như Trần Bắc Phú đã chết, mà bốn đặc chủng binh kia cũng mất tích, thì trước tiên cấp trên của họ phải thăm dò thông tin mất một thời gian mới có thể xác định tình trạng của những người kia, nhiệm vụ hoàn thành hay thất bại, mức độ ra sao.
Trước khi biết được những điều đó, chắc chắn họ sẽ không hành động lỗ mãng, bứt dây động rừng.
Không được, phải mau chóng giải quyết chuyện ở đây, sau đó đi tìm lão Cửu xem mọi việc ra sao.
Trước giờ chỉ có vài người được hắn coi là bằng hữu, lão Cửu có thể tính là một trong số đó.
Tính cách của Ngô Kiến Quốc vốn khá lạnh nhạt, nhưng một khi đã là được hắn coi là bạn, vậy thì dù núi đao biển lửa hắn cũng không từ nan.
Nghĩ vậy Ngô Kiến Quốc liền lập tức quay lại phòng khách, Trần Tiểu Uyển vẫn ngồi đó, đương nhiên nàng không hề biết chuyện gì đang phát sinh.
Ngô Kiến Quốc không nói lời nào, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ quan sát bên ngoài.
Nếu đổi lại là người khác, trong tình trạng ánh sáng có hạn như bây giờ khẳng định không thể nhìn thấy gì.
Nhưng Ngô Kiến Quốc thì khác, hắn đã phát hiện có ba bóng người bên ngoài hàng rào.
Có thể bọn họ đang quan sát địa thế căn nhà, để có thể đưa ra đối sách phù hợp nhất.
Trần Tiểu Uyển nhìn Ngô Kiến Quốc một cách kỳ lạ, không biết tên này sau khi đi WC xong bị sao nữa, bỗng nhiên không nói lời nào, lại tới cửa sổ ngó nghiêng.
Nàng hỏi:
- Anh Kiến Quốc, tại sao…
Nàng còn chưa nói hết lời, Ngô Kiến Quốc đã đặt một ngón tay lên môi suỵt một tiếng, ra hiệu cho Trần Tiểu Uyển đừng lên tiếng, sau đó đi tới ghé vào tai nàng nói nhỏ:
- Yên lặng, nghe cho kỹ, bây giờ ở bên ngoài có mấy kẻ rất nguy hiểm, cô trước tiên lên trên lầu, khóa kín cửa phòng lại.
Khi nào tôi gọi mới được mở, nhớ kỹ trừ tôi ra bất kỳ ai khác gọi đều không mở, hiểu chưa?
Trần Tiểu Uyển gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi, thấy vậy Ngô Kiến Quốc liền nói:
- Muốn nói gì thì nói đi, chắc hẳn còn một chút thời gian nữa bọn chúng mới xông vào.
- Có… có muốn gọi cảnh sát hay không?
- Cũng được, nếu cô muốn gọi cảnh sát tới nhặt xác hai ta, nhưng coi chừng họ lại nghĩ chúng ta là đôi tình nhân bạc mệnh, nguyện chết cùng ngày cùng chốn, vậy thì thật uất ức cho tôi.
Đương nhiên Ngô Kiến Quốc sẽ không gọi cảnh sát, hắn phải xử lý cả ba kẻ kia thật gọn gàng, tránh đêm dài lắm mộng.
Nếu cảnh sát tìm tới thì sự việc sẽ rất phức tạp, dù sao xã hội ngày nay là pháp trị, không phải muốn đánh là đánh muốn giết là giết.
Trần Tiểu Uyển cắn cắn môi, vốn nghĩ Ngô Kiến Quốc là người lãnh đạm, không ngờ hắn cũng biết ba hoa như vậy.
Nàng nói nhỏ:
- Những người kia là…?
- Trước tiên cứ trốn đi đã, sau đó xong việc ta liền giải thích cho cô.
Trần Tiểu Uyển thấy Ngô Kiến Quốc nghiêm túc như vậy, cũng không dám tiếp tục dông dài, nhanh chân chạy lên tầng trên.
Không hiểu sao trải qua một hồi chuyện trò, nàng bất tri bất giác đã có sự tín nhiệm khá lớn với Ngô Kiến Quốc, dù sao đây cũng là người cha nàng tin tưởng giao phó tới giúp đỡ.
Chỉ e bây giờ nếu Ngô Kiến Quốc cũng giống như Trần Mộng muốn giấy tờ nhà của Trần Tiểu Uyển, nàng cũng lập tức hai tay dâng lên, còn vui vẻ giúp hắn đếm tiền không chừng.
Lúc này trong phòng khách trống trải chỉ còn Ngô Kiến Quốc, hắn cũng không vội vã hay lo lắng gì, điềm nhiên ngồi xuống châm một điếu thuốc, rít vài hơi khói nồng.
Ban nãy có Trần Tiểu Uyển ở đây, muốn hút điếu thuốc cũng không được, thật là nhịn chết ta rồi.
Thuốc vừa tàn, ngoài cửa liền có ba người bước vào.
.