Siêu Năng Thời Đại

Chương 64: Ngô Kiến Quốc Quyết Định





Vài phút trước, ở bên trong khuôn viên tổ trạch Đường gia.


Đường Viễn cầm trong tay chiếc điện thoại, do dự không biết trước tiên nên gọi cho người nào mới phải.


Mặc dù những lời Ngô Kiến Quốc nói không phải không có lý, sự việc lần này còn quá nhiều biến số chưa thể nắm bắt được.


Nếu như cứ cố gắng đẩy nhanh quá trình mà vội vàng bỏ qua việc tính toán chu toàn, thì chỉ e không những Đường Yên gặp nguy hiểm, mà ngay cả mấy người Ngô Kiến Quốc cùng các đạo sĩ kia cũng khó lòng tự bảo vệ được bản thân.


Thế nhưng một ngày Đường Yên còn nằm trong tay của đám người kia, là một ngày Đường Viễn mất ăn mất ngủ, sự lo lắng cứ chồng chất ngày này qua ngày khác khiến cho tâm trạng của ông ta vừa rối bời lại vừa nóng nảy.


Không rõ Đường Yên bị bắt đi như vậy, có phải chịu nhiều khổ cực hay không? Đám người đó có làm ra những chuyện vô lại, có hành hạ nàng hay không? Hôm nay không thể đưa nàng ra ngoài, chẳng rõ ngày mai Đường Yên có còn mạng để chờ người ta tới giải cứu hay không...?

Những câu hỏi ấy đan xen dồn dập trong đầu Đường Viễn, khiến cho luồng suy nghĩ của ông ta giống như một mớ bòng bong, càng gỡ càng rối hơn.


Mặc dù Đường Viễn hiểu rằng bản thân cần phải bình tĩnh lại, càng nóng vội thì chỉ càng khiến cho cách nhìn nhận sự việc trở nên phức tạp, khó giải quyết hơn mà thôi.


Thế nhưng rốt cuộc con người vẫn là loài động vật có tình cảm, cho nên sẽ có những khi không thể tránh khỏi việc bị những cảm xúc đó ảnh hưởng tới lý trí.


Nhất là khi người đang nằm trong vòng hiểm nguy kia lại chính là người thân thương nhất của mình...


Đường Viễn còn đang miên man trôi nổi giữa những dòng suy nghĩ của bản thân, thì một tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo ông ta trở về với thực tại.


Liếc nhìn màn hình điện thoại, trong lòng Đường Viễn không khỏi giật mình, số máy đang liên lạc tới đây không ai khác chính là người được ông ta giao nhiệm vụ điều tra thông tin khi trước.


Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

Đường Viễn vội vàng bắt máy, hơi nóng vội hỏi:


"Có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có phần gấp gáp, pha lẫn một chút sợ hãi:

"Lãnh...
Lãnh đạo...
Người bên an ninh vừa báo lại, bọn họ đã tiến hành nghe trộm điện thoại của những người bên trong biệt thự kia...
Bọn họ nói..."

"Nói cái gì...? Cậu có thể trình bày hết trong một lần không, úp úp mở mở như vậy...?"

Người cấp dưới kia nuốt một ngụm nước bọt, hơi run rẩy nói:

"Họ tường thuật lại cuộc gọi của một trong số mấy tên dị nhân kia...
Nguyên văn như sau: Sáng sớm ngày mai nếu như bên phía Tống Viễn Sơn còn chưa có hồi âm, vậy thì hủy bỏ nhiệm vụ lần này, và giải quyết luôn con tin đi!..."

"Cái...
Cái gì...!?"

Trái tim của Đường Viễn bỗng chốc loạn đi một nhịp, sau đó lại đập dồn dập như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực vậy.
Ông ta nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lớn tiếng hét lên:

"Cậu nói cái quái gì? Chúng muốn làm hại Tiểu Yên !?"

"Rất...
Rất có thể là như vậy..."

Tút...
Tút...
Tút...


Lãnh đạo cúp máy rồi...


Đường Viễn chẳng kịp nói thêm bất kỳ lời nào với cấp dưới nữa, lúc này tâm trạng của ông ta giống như đã rơi xuống đáy biển vậy, vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng mất bình tĩnh.


Vừa rồi chẳng phải còn nói đối phương là những kẻ hành động hết sức chuyên nghiệp, chắc chắn bọn chúng sẽ không làm ra những chuyện vô nghĩa như giết con tin để báo thù sao? Vậy cuộc gọi vừa rồi phải giải thích như thế nào đây?

Chết tiệt! Khốn kiếp thật!

...


Đường Viễn thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, khiến cho mọi người trong phòng lúc này không khỏi cả kinh.


Bọn chúng quả thực muốn làm hại Đường Yên sao?

Mặc dù Ngô Kiến Quốc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, việc bọn chúng từ bỏ một kế hoạch kéo dài quá lâu, có thể nảy sinh ra nhiều rắc rối khác, là điều hết sức bình thường, cũng hết sức hợp tình hợp lý.



Thế nhưng câu nói cuối cùng kia lại khiến cho người ta không thể không đặt một dấu chấm hỏi về nguyên nhân dẫn tới động thái này của đám siêu năng giả kia.


Về mặt cảm tính mà nói, bản thân Đường Yên, hoặc là người của Đường gia, tất cả đều chẳng liên quan gì tới việc bắt giữ, giam cầm hay cái chết của Tống Viễn Sơn cả, nói đúng ra bọn họ chỉ đơn thuần là người ngoài cuộc vô tình dính vào rắc rối này.


Nếu như bọn chúng muốn lấy mạng ai đó để trả thù cho cái chết của Tống Viễn Sơn, vậy thì người đó phải là Ngô Kiến Quốc hoặc Chu Doãn Văn, chứ không phải tiểu cô nương vô tội kia.


Càng huống hồ dựa vào những lời mà mấy kẻ đó nói với nhau, có thể khẳng định đối phương tạm thời vẫn chưa biết gì về cái chết của Tống Viễn Sơn, mà chỉ đơn thuần muốn từ bỏ một nhiệm vụ không khả quan, rút lui trước khi mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi.


Đổi lại nếu xét về lý, thì cái chỉ thị kia của đám siêu năng giả lại càng không thuyết phục hơn.


Một tổ chức chuyên nghiệp như bọn chúng, dẫu rằng có thể có người này người kia, thế nhưng về mặt tổng thể chắc chắn sẽ không làm ra những hành động vô nghĩa như vậy mới đúng.


Giết Đường Yên, bọn chúng được gì?

Tống Viễn Sơn sẽ nằm cả đời trong lao ngục, ấy là xét trong tình huống nếu như hắn còn sống qua khỏi cơn thịnh nộ của Đường gia.


Mà cả cái tổ chức sau lưng bọn chúng, đều sẽ phải nhân sự phản kích toàn diện của người nhà họ Đường.


Mặc dù bọn chúng không quá mức sợ hãi vấn đề này, thế nhưng bị một thế lực lớn như Đường gia ngắm vào, chắc chắn không tránh khỏi rất nhiều tổn thất không đáng có.


Trăm hại mà không có lợi, tại sao còn muốn làm?

Về tình về lý, hành động lần này của đám siêu năng giả kia đều khiến cho Ngô Kiến Quốc không khỏi nghi ngờ về mục đích của bọn chúng.


Thế nhưng nghi ngờ là một chuyện, còn hành động ra sao lại là một chuyện hoàn toàn khác.


Đã biết đám người này đang có ý định hãm hại Đường Yên, thì dù là thật hay là giả, cũng đều phải đánh liều một phen.


Tự mình hành động, cho dù có phần lỗ mãng, thì chung quy lại cục diện vẫn còn nằm trong tay mình khống chế.


Thế nhưng đổi lại, nếu như bị động chờ đợi sự suy xét thiệt hơn của đám người kia, vậy thì mọi chuyện đều ở ngoài tầm kiểm soát của bản thân rồi.


Lúc này trong đầu Ngô Kiến Quốc đã quyết định sẽ phải thay đổi kế hoạch, trực tiếp hành động ngay trong đêm nay.
Dù rằng làm như vậy sẽ có thể gặp nhiều điều bất trắc hơn, thế nhưng thời gian lúc này đã không cho phép hắn do dự nữa rồi.



Là thật hay là âm mưu, đánh một trận liền biết!

Ngô Kiến Quốc liếc mắc nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang trầm ngâm không nói.


Ba vị đạo nhân vẫn như cũ nhắm mắt im lặng, như thể dù trời có sập ngay trước mặt cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ vậy.


Mà mấy người Đường Viễn cùng Đường lão gia tử mặc dù không nói ra miệng, tuy nhiên vẻ mặt của họ đã thể hiện rõ sự căng thẳng cùng gấp gáp của cả hai người.


Cũng phải thôi, dù không tận mắt thấy được tình trạng của Đường Yên lúc này, thế nhưng họ đều biết được có một bản án tử đang treo lơ lửng trên đầu con gái, cháu gái mình, mà thời gian chỉ còn đếm bằng giờ, thì đổi lại là bất cứ ai cũng không thể giữ được bình thản nữa.


Ngay cả đến chính Ông cụ Đường là một người luôn trấn tĩnh trước mọi chuyện, thì lúc này hai hàng lông mày của lão nhân gia cũng đã nhíu chặt lại, khó mà đưa ra quyết định.


Mắt thấy mọi người đều do dự không biết làm sao cho phải, Ngô Kiến Quốc đành tự mình nêu ra ý kiến trước:

"Mọi người, tình thế lúc này đã không còn giống khi nãy nữa, đám người kia sẽ không để cho chúng ta có thời gian suy nghĩ.
Nếu cứ dây dưa không quyết, thì chỉ e sẽ tới lúc đó sẽ không kịp trở tay ứng phó nữa..."

Nói đoạn, Ngô Kiến Quốc hít một hơi dài, đưa ra quyết định của bản thân mình:

"Từ giờ tới nửa đêm còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, cũng đủ để chúng ta chuẩn bị một chút.
Đúng mười hai giờ đêm nay, tôi sẽ tiến hành đột nhập vào căn biệt thự kia, giải cứu Đường cô nương."

Tất cả mọi người trong phòng, bao quát cả ba vị đạo nhân kia, lúc này đều hướng ánh mắt về phía Ngô Kiến Quốc.


Ông cụ Đường là người đầu tiên lên tiếng, nhưng những lời lão nhân gia nói lại nằm ngoài dự đoán của Ngô Kiến Quốc:

"Không được, đối phương không chỉ có một người, thực lực ra sao còn chưa rõ, không thể vội vàng mà làm ra hành động..."

Đường Viễn thấy Ngô Kiến Quốc quyết tâm như vậy, vừa lóe lên một chút hi vọng trong lòng, thì những lời tiếp theo của ông cụ lại dập tắt hi vọng nhỏ nhoi đó.


Điều này khiến cho ông ta không khỏi nóng vội, ngay lập tức phản đối, tông giọng cũng cao hơn hẳn lúc bình thường:

"Ông nội, thời gian lúc này đã không còn nữa, làm sao có thể do dự nhiều như vậy? Càng huống hồ Kiến Quốc đây là tự mình lựa chọn, khẳng định bản thân hắn đã có phần nắm chắc...!"

Thế nhưng Ông cụ Đường lập tức gạt đi, trầm giọng trách cứ:

"Các ngươi đều không phải trực tiếp dấn thân vào chốn hiểm nguy, đương nhiên có thể không cần quan tâm tới cục diện ra sao rồi! An nguy của Tiểu Yên quan trọng, thế còn Kiến Quốc cùng mấy vị đạo trưởng thì sao? Mạng của họ không tính là mạng người!? Sao có thể vì con cháu Đường gia mà ép người ngoài chết thay được? Vô tri!"

Đường Viễn bị những lời của ông cụ khiến cho á khẩu, không thể chối cãi được.


Đúng vậy, Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân kia cũng là con người, bọn họ cũng có sinh mệnh vô cùng trân quý, càng huống hồ bốn người họ đều chỉ là người dưng nước lã, hoàn toàn không nợ nần gì Đường gia.



Để cho bọn họ bán mạng thay cho con cháu họ Đường, không khỏi quá oan uổng đi? Đường Viễn muốn phản đối lại Ông cụ Đường lần nữa, thế nhưng nói sao cũng không phải.


Mà ngay cả Đường lão gia tử, ngày thường luôn luôn khắc khẩu với ông cụ, thì lúc này đây cũng chỉ có thể hoàn toàn im lặng, không hề nói một câu nào.


Bất ngờ là những lời mà cả Đường lão gia tử cùng Đường Viễn đều không thể thốt khỏi miệng, lại được chính Ngô Kiến Quốc nói ra:

"Lão nhân gia ngài nói không sai, Ngô Kiến Quốc tôi không hề mắc nợ gì Đường gia, cũng chẳng có ai có thể bắt tôi thí mạng cho Đường Yên cả.
Thế nhưng...!"

"Thế nhưng những việc tôi làm từ trước tới giờ, đều không phải vì muốn trả nợ, càng không phải muốn Đường gia phải chịu ân tình của mình.
Lúc trước ở ngoại thành, đối đầu trực tiếp với Thiết Sa là như vậy, mà ngay cả bây giờ, khi quyết định tới cứu Đường Yên khỏi tay bọn chúng, cũng là như thế!"

Ngô Kiến Quốc nhếch miệng cười, sau đó nói với giọng khẳng định không thể lay chuyển:

"Ngô Kiến Quốc tôi làm những việc này, chỉ đơn giản là đi theo bản tâm của mình.
Là việc tôi muốn làm, càng là việc tôi phải làm, không cần bất cứ lý do gì, chỉ cầu không thẹn với lòng là đủ."

Sau đó hắn liên hướng về phía ba vị đạo nhân, chắp tay:

"Ba vị đạo trưởng, nếu như có thể trong lúc nguy nan mà giúp đỡ một hai, như vậy quả thực không còn gì bằng.
Thế nhưng hành động lần này quả thực chứa đầy rủi ro, cho nên kể cả ba vị có muốn rút lui, Ngô Kiến Quốc tôi cũng không một lời oán trách.
Tự bản thân tôi, vẫn như cũ sẽ đương đầu với cục diện trước mặt này, tuyệt không lùi bước."

Cả Ông cụ Đường lẫn hai cha con Đường lão gia tử cùng Đường Viễn đều không khỏi kinh ngạc nhìn Ngô Kiến Quốc, thực không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy.


Trong đầu mọi người đều nghĩ Ngô Kiến Quốc hoặc là vì muốn trả nợ cho Đường Uy Vũ, hoặc là vì ưa thích Đường Yên, càng có thể là để Đường gia nợ ân tình của hắn.


Thế nhưng...


Vô dục vô cầu, chỉ một lòng làm theo bản tâm, không hề quan tâm tới những thứ kia có bao nhiêu nguy hiểm.


Cậu thanh niên này...
Là người như vậy sao?

Lúc này cả ba vị đạo nhân kia đã không còn mang trên mặt vẻ nhàn tản cùng không quan tâm nữa, trái lại trong ánh mắt của họ như đang bùng lên chiến ý sâu đậm.


Vị đạo sĩ tự xưng Trường Chân tử, là người đứng đầu trong Thiên Nhân Tam Tử kia, đã không còn giữ im lặng nữa.


"Chúng ta đã tới đây, đương nhiên sẽ dốc hết sức lực mà tương trợ.
Vị tiểu hữu đây đã có thể xả thân vì nghĩa, vậy thì những lão nhân chúng ta há có thể run sợ mà lùi bước được? Đã quyết tâm làm, vậy thì làm cho tới cùng đi, Thiên Nhân Tam Tử chúng ta chỉ cần còn một hơi thở, cũng quyết không để cho vị tiểu cô nương kia gặp bất trắc gì."

Hai người Trường Xuân tử, Trường Sinh tử cũng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn nhất quán với sư huynh.



Bọn họ đường đường là những bậc hào kiệt của Thiên Nhân phái, mặc dù không dám tự nhận nghĩa bạc vân thiên, thế nhưng cũng sẽ không thấy nguy mà lui bước hèn mọn như vậy.


Ngô Kiến Quốc mỉm cười nhìn ba vị đạo nhân, nói:

"Được, có ba vị tiên trưởng đây trợ giúp, còn phải sợ hãi đám người phàm phu tục tử kia sao? Mười hai giờ đêm nay, chúng ta cùng lên đường, tới xem quỷ môn quan có gì đáng sợ!"




.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.