Siêu Năng Thời Đại

Chương 66: Lựa Chọn Sinh Tử 2





Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân đã đi khuất bóng, thế nhưng Đường Viễn vẫn còn đăm chiêu đứng đó, trong lòng ngổn ngang trăm bề.


Vốn dĩ Thứ trưởng Đường là một người không theo tôn giáo, không thờ phật thánh, có thể nói là vô thần hoàn toàn.


Thế nhưng ngay lúc này trong lòng ông ta bất giác nảy sinh cảm giác muốn cầu khẩn, mong mỏi có một thế lực siêu nhiêu nào đó hiện hữu, để giúp đỡ cho bốn người kia có thể bình an thuận lợi mà cứu con gái mình ra ngoài.


Lúc này sau lưng Đường Viễn xuất hiện một bóng người mặc quân phục, chầm chậm tiến lại gần ông ta.


Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Đại tá Chu - Chu Doãn Văn.


Mặc dù lần hành động này của quân đội gần như không hề có liên quan gì tới hắn, thế nhưng Chu Doãn Văn vẫn quyết định sẽ tới tận hiện trường để theo dõi tiến trình sự việc.


Không thể phủ nhận Chu Doãn Văn rất có hảo cảm với Ngô Kiến Quốc, hơn nữa lần này đã là lần thứ hai đối phương giúp ông ta thực hiện được một chuyện lớn.


Lúc trước ở Yến Kinh, nếu không phải nhờ vào thông tin tình báo vô cùng chính xác và kịp thời của Ngô Kiến Quốc, thì có lẽ Chu Doãn Văn sẽ chẳng bao giờ ngờ được việc người Nam Dương đang phát triển một mạng lưới tình báo khổng lồ ở ngay trong địa phận tỉnh Yến.


Phá vỡ mạng lưới tình báo ngoại quốc, đồng thời chặt đứt toàn bộ chân rết của chúng, để đối phương không thể tiếp tục hành động gián điệp.
Điều này không chỉ giúp cho an ninh đất nước thoát khỏi một nguy cơ, mà còn tặng cho Chu Doãn Văn một thành tích không thể phủ nhận.


Mà lần này, Ngô Kiến Quốc lại một lần nữa hỗ trợ cho quân đội tìm ra đầu đạn A bị đánh cắp một năm trước, và đương nhiên công lao này cũng sẽ được tính lên người Chu Doãn Văn.


Hai lần nhận ân tình, mới vài giờ trước thôi Chu Doãn Văn còn đang suy nghĩ làm thế nào để trả ơn Ngô Kiến Quốc, thì lúc này đã nhận được tin đối phương đang bắt tay vào thực hiện một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.


Xâm nhập vào trong khu biệt thự, giải thoát cho Đường Yên đồng thời khống chế đám siêu năng giả đang trấn thủ ở đó...

khỏi cần nói ra, thì bất kỳ người nào cũng biết tính chất của công việc này có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nguy hiểm.


Càng khiến cho người ta lo lắng hơn, đó là Quân Ủy đã quyết định sử dụng biện pháp quân sự mạnh tay với mấy tên dị nhân kia.


Cho nên nếu như hành động lần này xảy ra sai sót gì, thì chỉ e Ngô Kiến Quốc sẽ không thoát khỏi liên lụy, thậm chí nếu không thể thoát trở ra ngoài thì hắn sẽ phải táng thân chung với đám người ở trong đó.


Chu Doãn Văn cũng muốn trợ giúp gì đó cho Ngô Kiến Quốc, thế nhưng rất tiếc quyền hạn của hắn lại không đủ để lay động tới quyết định của các lãnh đạo Quân Ủy.


Hơn nữa, kể cả khi Chu Doãn Văn thực sự có thể tác động tới những sách lược được tập thể phê duyệt kia, thì hắn cũng tuyệt đối không dám để cho tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc, nhất là những vấn đề mang tính nguyên tắc như chuyện lần này.


Những gì Chu Doãn Văn có thể làm được, chỉ vỏn vẹn là tới hiện trường nơi này, cùng theo dõi bước chân của Ngô Kiến Quốc, cầu trời cho hắn có thể tai qua nạn khỏi, mã đáo thành công mà thôi.


Ngay lúc này đây quân đội đã bắt đầu nhanh chóng triển khai vành đai quân sự xung quanh khu biệt thự bán đảo Đông Hồ, những người không có phận sự đều không được phép tiếp cận khu vực này, nếu làm trái sẽ bị xử lý rất nặng.


Đương nhiên Chu Doãn Văn cùng Đường Viễn thì không phải chịu sự quản chế này, tuy rằng bọn họ vẫn không được phép bước vào bên trong khu vực cấm, thế nhưng đứng ở bên ngoài theo dõi vẫn là có thể.


Chu Doãn Văn đưa tay ra bắt tay Đường Viễn, dùng giọng nghiêm túc mà nói:

"Thứ trưởng Đường đừng quá lo lắng, mặc dù con người Ngô Kiến Quốc này có đôi khi tỏ ra nhàn tản cùng lông bông, thế nhưng những việc hắn làm đều có sự nắm chắc tương đối, chứ không phải loại người chỉ biết cậy mạnh làm càn đâu.
Vả lại về phần năng lực của Ngô Kiến Quốc, có lẽ ngài cũng đã biết được một hai, rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào thì Chu mỗ không dám chắc, thế nhưng để đối phó với đám người kia có lẽ vẫn là rất khả quan."

Lúc này trong đầu Đường Viễn ngổn ngang trăm mối tơ vò, cho nên đối với những lời động viên an ủi của Chu Doãn Văn, ông ta cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ chậm rãi đáp lại:

"Đa tạ lời tốt lành của đại tá Chu, tôi cũng rất mong sự việc có thể được tiến hành thuận lợi, an ổn mà kết thúc."

Chu Doãn Văn nắm chặt tay Đường Viễn, lắc lắc vài cái như thể cổ vũ cho tinh thần của đối phương, sau đó lại nói:

"Thứ trưởng Đường, chúng ta đứng chờ ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, mà có khi lại làm nảy sinh những rắc rối không đáng có.
Chi bằng cùng tôi trở về lều tác chiến bên ngoài kia, ở đó có các máy móc thiết bị của quân đội sắp đặt để theo dõi những động tĩnh phía trong...
Tới đó quan sát, so với đứng tần ngần ở đây thì thỏa đáng hơn rất nhiều.
Ý ngài thế nào?"

Đường Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng như lời Chu Doãn Văn nói, dẫu sao lúc này Ngô Kiến Quốc đã đi vào trong khu biệt thự cùng với ba vị đạo nhân kia, ông ta có đứng chờ ở đây cũng là vô nghĩa, thậm chí có thể gây cản trở không chừng.


Chi bằng đứng ở đằng xa mà theo dõi, trong lúc đó còn có thể tiếp tục liên hệ với những lãnh đạo khác, xem xem có giúp được gì hay không.



Nghĩ vậy, Đường Viễn liền rảo bước đi theo Chu Doãn Văn, cả hai người cùng tiến về phía chiếc lều dã chiến đã được dựng lên trên một bãi đất trống ở cách đó vài trăm mét.


...


Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân đã bước vào phía bên trong khu biệt thự bán đảo Đông Hồ, lúc này vị trí của họ ở cách căn biệt thự EX-05 kia chỉ khoảng mười phút đi bộ mà thôi.


Vốn khu vực này được quy hoạch nhắm tới đối tượng là những đại nhân vật trong thương chính lưỡng giới, bởi vậy diện tích của nó vô cùng rộng lớn, mật độ xây dựng cũng rất thưa thớt.


Phải biết những người này yêu cầu về cảnh quan, độ rộng rãi của phòng ốc, cũng như sự riêng tư...
rất cao, cho nên sẽ không thể tìm được bất kỳ căn nhà nào nằm sát nhau trong toàn bộ hơn một trăm ngôi biệt thự ở đây.


Đường xá đi lại rộng rãi, được trải đá xanh rất sạch sẽ và thanh lịch.
Hệ thống hồ nước, vườn cây, sân cỏ...
Tất cả đều được xây dựng hoàn thiện, vô cùng thoáng đãng, tạo cho những người tới đây cảm giác vô cùng thư thái và sảng khoái.


Mà căn biệt thự EX-05 kia nằm cách cổng vào không xa lắm, cho nên chỉ cần đi thêm vài phút nữa là Ngô Kiến Quốc và ba vị đạo sĩ sẽ tới trước cửa nơi đó.


Ngô Kiến Quốc liếc nhìn ba người đang đi phía sau mình, ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng:

"Ba vị, kế hoạch chúng ta đã bàn bạc kỹ trên xe, tuy nhiên vãn bối vẫn phải nhắc lại một lần nữa.
Năng lực của tôi có chút đặc thù, không thể kiểm soát được phạm vi tùy ý, cho nên sau khi thi triển thì những người trong vòng bán kính năm mươi mét xung quanh sẽ hoàn toàn mất đi khả năng sử dụng năng lượng...
Hay như các vị gọi là nội lực vậy."

"Được, tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, ba lão già chúng ta sẽ có cách cầm chân hai tên song sinh kia.
Về phần Thiết Sa, phải nhờ tiểu huynh đệ để tâm giúp vậy."

Người vừa đáp lời hắn là vị đạo sĩ tự xưng là Trường Chân tử - người đứng đầu trong Thiên Nhân Tam Tử.
Về phần năng lực của ông ta, Ngô Kiến Quốc cũng đã được biết qua đôi chút.


Trường Chân tử đạo nhân tu luyện một loại tiên pháp có tên là Bạch Hồng Quán Nhật, đây là pháp thuật thiên về mặt tinh thần, có tác dụng công kích vào linh hồn, cực kỳ mạnh mẽ.


Người bị trúng tiên pháp này, ban đầu sẽ nhìn thấy một vầng hào quang chói lóa xẹt qua mắt mình, sau đó sẽ bị rơi vào thế giới tưởng tượng, cảm thấy toàn thân mất đi hết sức lực, tới mức không thể nhúc nhích nổi tay chân.


Thậm chí nếu dùng hết sức mà thi triển đến mức độ cao nhất, thì đối phương sẽ bởi vì tâm trí đã chết trong tưởng tượng, mà cũng ngưng thở, ngưng tim luôn trong thực tại.


Ngô Kiến Quốc không hiểu rõ lắm về phương thức tu luyện của các môn phái cổ xưa, giống như Thiên Nhân Tam Tử của Thiên Nhân phái này chẳng hạn.



Mỗi người trong số bọn họ đều tu luyện những tiên pháp khác nhau, và bản thân từng người chỉ có thể luyện thành một loại pháp thuật mà thôi.


Đại khái theo như Trường Chân tử đạo nhân nói, thì năng lượng thiên sinh của mỗi người đều không giống nhau, cho nên sau khi luyện ra thành nội lực cũng khác biệt một trời một vực.


Bởi vậy nên những người tu tập trong Thiên Nhân phái nói riêng, và đại đa số các môn phái trên giang hồ nói chung, đều chỉ có thể chọn một loại tiên pháp phù hợp với bản thân mình mà thôi, không thể hai tay sử xuất hai tiên pháp khác nhau được.


Tuy nhiên cũng không phải là không có ngoại lệ.


Có những thiên tài từ khi sinh ra đã sở hữu năng lượng thuần khiết hơn những người khác.
Bởi vì tính chất năng lượng vô cùng đặc biệt này, cho nên họ có thể tu tập bất kỳ loại tiên pháp nào.


Nguồn năng lượng trời sinh trong người họ sẽ mà biến đổi theo ý muốn của bản thân, sao cho phù hợp với từng loại thuật pháp riêng, chứ không bị cố định chỉ có một đặc tính duy nhất.


Những người này, nếu như không phải là thiên tài tu luyện đệ nhất của môn phái, thì cũng là cường nhân vang danh giang hồ, không ai không nể sợ.


Thế nhưng rất tiếc trong số ba người Thiên Nhân Tam Tử lại không có ai có được trình độ tới mức đó.


Trường Chân tử tuy rằng cũng được tính là nhân tài khó gặp, bản thân ông ta tu luyện tiên pháp công kích linh hồn cũng là một trong số những loại pháp thuật cực kỳ khó làm chủ.
Thế nhưng để so sánh với những thiên tài đỉnh cấp kia, còn xa xa chưa đủ.


Mà nhị vị đạo nhân Trường Sinh tử, Trường Xuân tử so sánh về đạo hạnh lại không bằng Trường Chân tử, cho nên cả hai người này cũng chỉ có thể tu tập được một môn tiên pháp mà thôi.


Sở dĩ vị Trường Chân tử đạo nhân này không muốn trực tiếp đối phó với Thiết Sa, là bởi trước đây Thiên Nhân Tam Tử bọn họ đã từng đối đầu với Thiết Sa một lần, kết quả mặc dù không đến mức rơi vào thế hạ phong, thế nhưng lại không thể cản nổi bước chân của hắn, để cho đối phương có cơ hội chạy thoát.


Đây cũng là lý do vì sao lúc trước khi nghe thấy tên của Thiết Sa, cả ba vị đạo nhân lại tỏ ra thái độ lạnh lùng như vậy.


Vốn dĩ ba người bọn họ phối hợp với nhau, cho dù là cao thủ hàng đầu trong giang hồ cũng không dám khinh thường, càng không nói tới hạng vô danh tiểu tốt như Thiết Sa.


Phải biết rằng hầu hết các môn phái lớn trên thiên hạ đều rất bài xích siêu năng giả, bởi lẽ bọn họ sinh ra đã có những năng lực siêu nhiên, hoàn toàn không cần phải trải qua quá trình tu luyện gian khổ như những người khác.


Mà với các đại môn phái, thời gian tu hành này cũng chính là một bài học lớn, mặc dù có không ít khắc nghiệt, thế nhưng bù lại tâm tính cùng tư tưởng của đệ tử sẽ được trui rèn kỹ lưỡng, tránh khỏi sinh ra tâm ma.



Thế nhưng những kẻ có siêu năng lực kia thì khác, bọn họ không phải bỏ ra chút công sức nào để đạt được sức mạnh, mà chỉ đơn thuần dựa vào khả năng thiên phú mà thôi.


Bởi vậy nên không ít người trong số đó, nếu không muốn nói là phần lớn, đều nảy sinh ra tâm lý bản thân là một cái gì đó đứng trên toàn bộ nhân loại, ưu việt hơn, siêu phàm hơn tất thảy những phàm nhân kia, từ đó rất dễ dẫn tới khinh rẻ sinh mạng, tính tình ác độc hoặc ích kỷ.


Ngay từ đầu, giữa Thiên Nhân phái và Thiết Sa hoàn toàn không có hiềm khích gì, tuy nhiên sau khi hắn ra tay đánh tàn phế một đệ tử của Trường Chân tử đạo trưởng, thì đích thân ba vị Thiên Nhân Tam Tử đã ra tay, đấu với hắn một trận.


Thế nhưng sự việc lại không được thuận lợi, bởi lẽ năng lực của Thiết Sa vừa vặn khắc chế Trường Xuân tử đạo nhân.


Trường Xuân tử có năng lượng thiên phú thua kém hơn so với sư huynh đệ đồng môn, tuy rằng bản thân rất nỗ lực tu tập, thế nhưng vẫn không thể luyện thành được bất kỳ tiên pháp nào của Thiên Nhân phái.


Cho nên đích thân Linh Huyền đạo trưởng đã lựa chọn cho ông ta một bộ châm pháp có tên là Bế Nguyệt Phong Châm, để Trường Xuân tử dựa vào đó mà tu tập, thì năng lực của ông ta mới được dần dần đề thăng.


Bộ châm pháp này sử dụng một ngàn lẻ một cây ngân trâm làm vũ khí, sắc bén vô bì.
Mặc dù không có uy lực bài sơn đảo hải như những tiên pháp khác, thế nhưng lại thắng ở chỗ tiêu hao cực kỳ ít năng lượng, có thể thi triển liên miên bất tuyệt.


Một khi vừa xuất chiêu, hơn ngàn cây ngân trâm kia sẽ giống như một đám mây che kín cả mặt trăng, phóng xuất tùy ý.
Nơi mà những ngân châm này đi qua, đều để lại trăm ngàn lỗ thủng li ti, mỗi lỗ thủng đó đều có lưu lại một chút năng lượng ăn mòn.


Bằng vào bộ châm pháp này, Trường Xuân tử đạo nhân có thể đứng vào một trong Thiên Nhân Tam Tử, đủ để hiểu rằng nếu xét về phương diện thực lực ông ta hoàn toàn không thua kém gì ai.


Thế nhưng năng lực của Thiết Sa chính là phân rã kim loại, mà Trường Xuân tử lại hoàn toàn dựa vào ngân châm để sử xuất võ công, cho nên đối mặt với Thiết Sa ông ta gần như bị phế hoàn toàn, có nội lực nhưng không có chỗ dùng...


Vốn dĩ nếu như không có Trường Xuân tử đạo nhân, thì với năng lực của hai người còn lại, vẫn có thể áp chế được rất nhiều cao thủ đỉnh cấp giang hồ.


Càng không nói tới hạng tiểu bối vô danh như Thiết Sa.
Với trình độ năng lực không quá mạnh của hắn, thì chỉ cần hai người bọn họ phối hợp một chút là đã dư sức bắt sống đối phương.


Vậy mà không ngờ ngay cả Trường Chân tử đạo nhân cũng không thể làm gì được Thiết Sa, bởi lẽ không hiểu vì lý do gì mà sức mạnh tinh thần của Thiết Sa lại vô cùng lớn, lớn hơn người bình thường rất nhiều lần.


Mặc dù Trường Chân tử đã dùng hết sức thi triển Bạch Hồng Quán Nhật, thế nhưng Thiết Sa lại không giống người khác bị mê man ngay lập tức, mà hắn vẫn có thể gắng gượng chiến đấu tiếp, chỉ là tốc độ cùng sức mạnh bị áp chế đôi chút mà thôi.



Bởi vậy nên lần đó, ba vị đạo nhân đã không thể giữ chân được Thiết Sa, để hắn tẩu thoát khỏi Cửu Đỉnh Sơn.


Mà lần này, họ cũng không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa, cho nên đã quyết định sẽ cầm chân hai tên sinh đôi kia, để Ngô Kiến Quốc trực tiếp đối đầu với Thiết Sa.





.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.