Nhìn lưỡi gươm đang lao vun vút hướng tới đầu mình mà bổ xuống, Thiết Sa không khỏi nhếch miệng cười nhạt, chụm hai tay lại mà đón đỡ.
Mặc dù hắn có thể đơn giản dùng siêu năng lực khiến cho thanh kiếm vốn được cấu tạo từ kim loại đó nhanh chóng tan biến trong giây lát, thế nhưng lúc này sự tự tin trong người Thiết Sa lại đang dâng trào, cho nên hắn sẽ không tránh khỏi có phần chủ quan khinh địch.
Để cho đối phương giãy giụa đôi chút, mới càng có hứng thú mà đánh.
Chứ nếu nghiền ép quá nhanh gọn, mặc dù có thể tránh được việc dây dưa phiền phức, nhưng cũng đồng dạng làm mất đi sự hứng thú trong chiến đấu.
Đúng vậy, kẻ khác tranh giành đấu đá, phần lớn đều là hưởng thụ thành quả nó mang lại.
Mà Thiết Sa thì khác, so với việc giết chết Ngô Kiến Quốc, hắn càng có ý muốn tận hưởng quá trình tranh đấu giữa hai người hơn.
Dẫu sao thì cũng rất hiếm có người nào có thể ép được hắn đến mức như bây giờ, đồng thời lại có thể khơi gợi sự hưng phấn cùng huyết tinh trong người Thiết Sa giống như Ngô Kiến Quốc đã làm.
Đương nhiên kèm theo những cuộc đấu đá ấy luôn có một điều kiện tiên quyết, đó là Thiết Sa hắn phải là kẻ nắm thế thượng phong, có như vậy thì chơi mới thực sự vui.
Còn khi mà đối phương mạnh vượt trội hơn hắn, đến độ khó có thể đối phó được, vậy thì xin lỗi, lão tử chỉ có thể dùng đủ loại mưu hèn kế bẩn mà tiếp đón ngươi thôi.
Dẫu sao không chơi lúc này, thì còn có thể có cơ hội khác, chứ mạng sống thì chỉ có một, cược thua rồi liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng lần này Thiết Sa lại thực sự tính toán sai rồi!
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng kia vừa chạm vào đôi câu liêm trên tay hắn, Thiết Sa liền lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Keng..! Kétttt...!
Kiếm của Ngô Kiến Quốc vừa hạ xuống, trên hai chiếc câu liêm được cấu tạo từ một phần cơ thể Thiết Sa kia lập tức bắn ra từng tia lửa sáng chói.
Dưới áp lực của một cú chém này, đôi câu liêm vốn cứng rắn, sắc bén vô bì lập tức xuất hiện một vết sứt mẻ, rõ ràng tới mức có thể quan sát từ xa bằng mắt thường.
Thiết Sa hoảng hồn, ngay lập tức dùng sức hất thanh gươm đang ép trên đôi tay mình ra, đồng thời lui lại phía sau tránh né, không dám tiếp tục ngạnh kháng với nó nữa.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc đâu để cho hắn có thời gian khôi phục?
Một kiếm nữa xuất ra, lần này Ngô Kiến Quốc không cần thiết phải nhắm vào đầu của Thiết Sa nữa, hắn đã có được nhiều lựa chọn hơn.
Tất cả đều là nhờ thanh Frostmourne trong tay hắn.
Mặc dù Ngô Kiến Quốc không hề đặt quá nhiều hi vọng vào nó, nhưng những gì vừa xảy ra trước mắt khiến cho hắn không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Không nghĩ tới, một kiếm này thế mà thực sự có thể khiến cho thân thể tưởng chừng như kim cương bất hoại của Thiết Sa phải chịu thương tổn.
Mặc dù không thể trực tiếp chặt đứt hai tay hắn xuống, nhưng có thể khiến cho đối phương không dám ngang ngược mà ngạnh kháng, đối với Ngô Kiến Quốc như vậy cũng là rất tốt rồi.
Mà trò vui, vẫn còn ở phía sau.
Một kiếm đâm ra, Thiết Sa lúc này đã không dám tùy tiện mà đón đỡ nữa, hắn buộc lòng phải dùng hết sức tránh né sang một bên, cố gắng kéo dãn khoảng cách với đối thủ.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc lại giống như một con mãnh thú đang săn mồi, cắn chặt không chịu buông tha.
Dù Thiết Sa có cố gắng cách mấy đi chăng nữa, thì vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh bị Ngô Kiến Quốc liên tục tấn công tới mức khó lòng hoàn thủ.
Tiếng leng keng vang lên không dứt, tia lửa liên tục bắn ra sáng rực cả một góc hành lang.
Chỉ không đầy mười chiêu, đôi câu liêm trên tay Thiết Sa đã bị sứt mẻ tới mức không ra hình dạng gì nữa, lủng lẳng như thể sắp rơi rụng tới nơi vậy.
Mà trên người hắn, cũng không tránh khỏi hàng chục vết chém, sâu có nông có, mặc dù không tới mức nguy hiểm trí mạng, thế nhưng rất rõ ràng tình huống bây giờ đối với Thiết Sa hoàn toàn không có chút khả quan nào.
Đương nhiên Thiết Sa cũng không phải chỉ có thúc thủ chịu đòn, hắn liên tục cố gắng tìm cách phản công lại Ngô Kiến Quốc, thế nhưng tốc độ cũng như sức mạnh của đối phương so với hắn lại vượt trội hơn hẳn, khiến cho Thiết Sa thực sự khó lòng mà đối phó.
Lúc trước, nếu như không phải hắn sử dụng viên thuốc màu xanh kia, kích phát triệt để siêu năng lực trong cơ thể, thì e rằng Ngô Kiến Quốc chỉ cần dùng quyền cước cũng có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.
Không được, còn chơi như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ mất mạng!
Thiết Sa đỡ được một chiêu, ngay lập tức dồn sức mà lui lại, sau đó trong chớp mắt sử xuất ra siêu năng lực đặc trưng của bản thân - ăn mòn kim loại.
Ý nghĩ của Thiết Sa vừa động, một luồng từ tính vô hình đột ngột từ trên người hắn phát ra, bắn thẳng về phía Ngô Kiến Quốc đang đứng cách đó chỉ vài bước.
Két!
Ngô Kiến Quốc giật mình, đột nhiên cảm thấy phần thân dưới của mình có chút hơi man mát.
Hắn nắm chặt thanh Frostmourne trong tay, dùng ánh mắt đề phòng liếc nhìn về phía Thiết Sa, sau đó mới chậm rãi quan sát bên dưới.
Khóa quần...!Mất rồi...?
Chiếc quần jeans cùng áo phông mà Ngô Kiến Quốc đang mặc, là chính Chu Doãn Văn đích thân sai người tốn mấy ngàn đồng mua cho hắn, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng.
Khi ấy Ngô Kiến Quốc mới vừa gặp mặt Chu Doãn Văn ở trụ sở Cục Chính Trị, trên người hắn vẫn còn đang khoác bộ quần áo bệnh nhân, trông vô cùng nhếch nhác và hài hước.
Chu Doãn Văn muốn dẫn hắn tới Căn cứ quân sự Hồng Lĩnh để giúp đỡ việc thẩm vấn Tống Viễn Sơn, vậy nên cố nhiên không thể để cho Ngô Kiến Quốc mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân đó mà vào, nếu không thì thực sự biến thành trò cười rồi.
Quần jeans của Ngô Kiến Quốc, vốn có khóa làm bằng kim loại, mà lúc này trúng phải siêu năng lực của Thiết Sa, đương nhiên nó sẽ giống như những thứ kim loại thông thường, bị hủ hóa thành bụi phấn.
Một luồng gió mát lùa vào cái khe trống rỗng vốn là chỗ gắn khóa quần, khiến cho Ngô Kiến Quốc không khỏi hơi rùng mình.
Yêu pháp này, quả nhiên đủ hạ tiện!
Thế nhưng kẻ đứng đối diện với hắn lúc này - Thiết Sa - lại không khỏi nuốt nước bọt (!), trong lòng vô cùng kinh hãi.
Quả nhiên là cường nhân, chỗ đó cũng cường như vậy? Đây...!Giống như là một cây gậy bóng chày...!Sao có thể...
Khụ...!Lạc đề...!
Không nói tới việc đó, thế nhưng siêu năng lực mà Thiết Sa tự hào nhất, lúc này lại hoàn toàn không hề phát huy ra hiệu quả mà hắn mong muốn, cho nên đương nhiên trong lòng hắn vô cùng rúng động.
Thanh Frostmourne, vẫn sừng sừng trên tay Ngô Kiến Quốc, tỏa ra thứ ánh sáng xanh dương lạnh lẽo chết chóc, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc bị hủy hoại bởi năng lực của Thiết Sa cả.
Điều này...!Không khỏi quá phi lý rồi? Chẳng lẽ nói thanh gươm của đối phương không phải là kim loại, mà là một thứ vật chất gì đó khác?
Ngô Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Thiết Sa đang đứng sững sờ trước mắt, lớn giọng quát mắng:
"Tao x con mẹ nó, lão cẩu Transformer quả nhiên là biến thái, còn muốn nhìn x của ông đây sao? Chém chết mày!"
Vừa dứt lời, Ngô Kiến Quốc liền vung kiếm xông tới, đâm thẳng hướng vào ngực đối phương.
Thiết Sa lúc này còn chưa biết nên ứng đối thế nào với thanh gươm này, cho nên chỉ có thể nhẫn nhục chọn cách né tránh, đồng thời rình chờ cơ hội.
Tuy nhiên nếu Ngô Kiến Quốc lơ đãng một giây thôi, thì hắn sẽ ngay lập tức vọt tới bắt lấy Đường Yên làm con tin, như vậy liền có thể nghịch chuyển thế cờ đang bất lợi cho bản thân lúc này rồi.
Nhưng Ngô Kiến Quốc nào phải kẻ gà mờ mà có thể để cho Thiết Sa dễ dàng đạt được mục đích được như vậy, mỗi bước đi của đối phương đều bị hắn theo sát không ngừng, khiến cho Thiết Sa có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Chẳng mấy chốc Ngô Kiến Quốc đã dồn được kẻ địch vào một góc hành lang.
Vèo một tiếng, Ngô Kiến Quốc cằm chắc thanh Frostmourne trên tay phải, vung kiếm lên cao, sau đó nhắm thẳng vào đầu Thiết Sa mà bổ xuống.
Không có đường nào để tiếp tục né tránh nữa, Thiết Sa đành phải vươn hai tay lên đón đỡ, dùng mình đồng da sắt để ngạnh kháng với lưỡi gươm sắc bén kia.
Thế nhưng một cú va chạm nảy lửa rốt cuộc lại không xảy ra.
Trên môi Ngô Kiến Quốc treo một nụ cười gian xảo, thanh Frostmourne trong tay phải của hắn đã không biết từ bao giờ và bằng cách này biến mất vô tung vô ảnh, rồi sau đó một tích tắc lại xuất hiện trên tay trái.
Kéttt...! Phập..!
Chỉ trong nháy mắt, không để cho Thiết Sa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì lưỡi gươm chết chóc kia đã xuyên phá qua lớp da sắt thép trên bụng mà găm thẳng vào người hắn.
Từ trên vết thương đó phun ra huyết dịch đỏ tươi, chảy dọc theo thân kiếm.
Mặc dù thân thể Thiết Sa lúc này đã được bao phủ bởi một lớp kim loại vô cùng cứng rắn, thế nhưng chung quy lại bất cứ thứ gì dù bền bỉ đến đâu cũng vẫn phải có giới hạn của nó.
Nên nhớ rằng ngay cả pháp môn đỉnh đỉnh đại danh của Thiếu Lâm tự - Kim Chung Trạo - dù được mệnh danh là đao thương bất nhập, thì vẫn còn có một phần Trạo môn là điểm yếu có thể xuyên phá qua được.
Mà một kiếm này của Ngô Kiến Quốc, chính là đã vượt qua giới hạn mà thân thể Thiết Sa có thể chịu đựng được, cho nên mới đục được một lỗ thủng trên người hắn.
Cơn đau ở vùng bụng truyền tới đại não, khiến cho Thiết Sa không khỏi nhăn mặt.
Hắn ngay lập tức vung chân đá mạnh về phía người Ngô Kiến Quốc, sau đó lợi dụng lực phản chấn của một cước này để rút ra khỏi thế công của đối phương, loạng choạng lui lại đằng sau mấy bước.
Thanh gươm khốn kiếp, không ngờ lại thực sự có thể xuyên phá siêu năng lực thiên phú của ta...
Thiết Sa còn chưa kịp định thần lại, thì từ vết thương trên bụng liền xảy ra một hiện tượng kỳ dị, khiến hắn không thể không kinh ngạc, hốt hoảng vô cùng.
Năng lượng trong cơ thể hắn, chẳng biết bằng cách nào lại bị hút về phía vết thương kia, giống như thể nước lũ tràn qua một khúc đê vỡ, ào ào tan biến không còn sót lại chút tăm hơi nào.
Cứ như thế này, thì chẳng trụ được vài phút, năng lượng trong cơ thể hắn liền sẽ cạn kiệt thấy đáy.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Thế nhưng đối thủ của hắn lại không để cho Thiết Sa có thời gian suy tính thiệt hơn.
Ngô Kiến Quốc một kích đắc thủ, thấy đối phương phải vội vã rút lui, đương nhiên hắn sẽ không cợt nhả giống như Thiết Sa hồi nãy mà bỏ qua cơ hội này.
Nhân lúc ngươi bệnh, liền lấy mạng ngươi!
Ngô Kiến Quốc không hề chậm trễ, liên tiếp vung kiếm đâm chém liên tiếp về phía Thiết Sa, khiến cho đối phương phải vất vả né tránh.
Thiết Sa lúc này đã không còn dám tiếp tục ngạnh kháng lại công kích của Ngô Kiến Quốc nữa, chỉ có thể dùng mọi cách để tránh cho bản thân bị đánh trúng vào những vị trí hiểm yếu, đồng thời không để Ngô Kiến Quốc có cơ hội dùng lại một chiêu đổi kiếm vừa rồi nữa.
Thực chất chiêu thức kia cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là Ngô Kiến Quốc trong lúc vô tình nghĩ ra mà thôi.
Bởi lẽ hắn có hòm đồ hệ thống, cho nên trong khoảnh khắc Thiết Sa đưa tay lên chắn đòn, Ngô Kiến Quốc liền ngay lập tức cất thanh Frostmourne vào hòm đồ, sau đó lại xuất ra từ tay trái, cho nên có thể trong chớp mắt đổi kiếm, khiến cho đối phương không có cách nào lường trước được.
Thiết Sa lúc này đã bị dồn tới bước đường cùng, trong đầu hắn không thể nghĩ ra được một cách nào khả dĩ để chống lại thế công của Ngô Kiến Quốc cả.
Ngay cả viên thuốc màu xanh được coi là vật bảo mệnh, là lá bài tẩy sau cùng, mà cũng không giúp cho hắn chiến thắng được đối thủ, vậy thì còn có thể có phương án nào khác nữa chứ?
Trong lúc tuyệt vọng, Thiết Sa đành dùng đến một cách cuối cùng: Hăm dọa con tin.
Thiết Sa một mặt chống đỡ công kích của Ngô Kiến Quốc, mặt khác nhanh chóng huy động siêu năng lực, nhắm thẳng vào những cột trụ trong căn biệt thự mà xuất chiêu.
Nên nhớ tất cả các cấu kiện tạo nên ngôi nhà này đều là sử dụng bê tông cốt thép, cho nên chỉ cần Thiết Sa làm tan biến hết sắt thép bên trong đó, vậy thì căn biệt thự trị giá hàng triệu mỹ kim này chắc chắn phải sụp đổ không thể nghi ngờ.
Rắc...Rắc...Rầm!
Một góc trần của hành lang bị mất đi chống đỡ, nhanh chóng sập xuống, từng mảng bê tông rơi rụng xuống nền đất, khiến cho bụi bặm tán ra xung quanh mờ mịt.
Thiết Sa dùng hết sức, khàn giọng gào lên:
"Dừng tay, nếu không tao liền phá sập cả căn nhà này! Tao biết mày trâu bò, bị đánh gãy tứ chi vẫn có thể phục hồi...!Nhưng nghĩ đi, tiểu tình nhân của mày ở dưới hầm kia, xương cốt mềm mại lắm, liệu có chịu nổi mấy chục tấn đất đất đá đè lên không?"
Mắt thấy Ngô Kiến Quốc chậm lại đôi chút, Thiết Sa liền nghĩ rằng phương pháp của mình đã có hiệu quả, hắn liền không tiếp tục lui lại phía sau nữa, mà dương dương tự đắc cười nói:
"Bây giờ tao cho mày ba giây, ngay lập tức cút ra khỏi biệt thự, bằng không hậu quả mày..."
Thiết Sa còn chưa kịp nói dứt lời, thì không gian xung quanh hắn chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn mất đi màu sắc!