Quỳnh Nhân bước vào cánh cửa nham thạch màu đen to đến mức bất thường ở cuối cùng.
Thỏ bông có vẻ sợ sệt, rúc đầu vào lồng ngực cậu. Quỳnh Nhân chầm chậm vuốt ve cái đầu bông mềm mịn của nó, khẽ an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Thập điện Diêm Vương ngồi theo thứ tự, nửa người chìm trong bóng tối, Quỳnh Nhân cố gắng lắm mới tìm được vị trí của Diêm vương và Tống Đế vương dựa theo hoa văn trên quần áo.
Tần Quảng vương hắng giọng: “Hôm nay triệu tập tất cả các vị tới đây vì một chuyện. Người này tên là Quỳnh Nhân, đã đến điện của ta xin visa. Cậu ta vô cùng bất hiếu, điện Quỷ Phán của ta trước giờ đều đặt nhân từ hiếu thuận lên hàng đầu, không thể cấp visa cho kẻ bất hiếu. Tuy nhiên, công đức của cậu ta lại rất thâm hậu, xét về ưu điểm, theo lệ vẫn nên cấp visa. Vì rất khó để đưa ra quyết định, nên ta dựa theo quy định, triệu tập Thập vương tới bỏ phiếu.
“Bây giờ ta sẽ gửi chứng cứ bất hiếu của người này qua kính truyền tin, mời các vị cùng xem.”
Tần Quảng vương bắt đầu phát những phân đoạn về cuộc đời Quỳnh Nhân.
Lần đầu tiên Quỳnh Nhân có cơ hội nhìn thấy toàn bộ quá trình cha ruột ruồng bỏ mình qua đoạn video, nhưng cậu không còn cảm thấy đau khổ nữa, chỉ thấy mới mẻ.
A? Quỳnh Nhân hơi trợn mắt, hình như cậu vừa thấy một con thỏ bông màu tím nhạt trong video. Trông nó có vẻ giống con thỏ bông trong tay cậu, chỉ có điều cũ hơn nhiều.
Tống Đế vương xem xong, không kiềm chế được nổi trận lôi đình. Hắn vẫn luôn cho rằng cậu nhóc nhà mình là bảo bối tim gan của mọi người trên dương thế. Nào ngờ, Quỳnh Nhân không chỉ có cuộc sống như cái tên, cực kỳ nghèo (*), mà còn gặp phải loại rác rưởi như gã Liên Thanh Tuyền này.
(*) Quỳnh Nhân 琼仁 (qióng rén) đồng âm với 穷人 – người nghèo.
Sau khi mẹ đẻ của Quỳnh Nhân bị bệnh qua đời, Liên Thanh Tuyền vứt bỏ cậu. Tái hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con, ông ta bèn giả làm người xa lạ tới nhận nuôi Quỳnh Nhân. Nhận nuôi xong, Liên Thanh Tuyền cũng chẳng để tâm chăm sóc cậu, tất cả đều do mẹ nuôi chi tiền bỏ công.
Quỳnh Nhân càng lớn càng giống bố, mẹ nuôi cảm thấy có gì đó không đúng nên âm thầm làm xét nghiệm huyết thống. Ngay sau đó, chiến tranh gia đình nổ ra. Kết quả, Quỳnh Nhân bị trả lại cô nhi viện, mẹ nuôi ly hôn với Liên Thanh Tuyền.
Sau khi li hôn, tên phế vật Liên Thanh Tuyền sa đọa, ham mê cờ bạc. Năm Quỳnh Nhân 16 tuổi, cậu đoạt giải Quán quân Street Dance, nhận được hai mươi ngàn đồng tiền thưởng. Không biết Liên Thanh Tuyền nghe được tin này từ đâu, thấy mùi tiền bèn lập tức chạy tới.
Vừa gặp cậu đã lập tức duỗi tay đòi đủ hai mươi ngàn.
Quỳnh Nhân đương nhiên không cho, sau đó còn quyết định đoạn tuyệt quan hệ cha con với Liên Thanh Tuyền. Từ đó đến nay, Liên Thanh Tuyền nhiều lần đòi tiền nhưng đều bị cậu cự tuyệt. Để tránh bị ông ta quấy rầy, cậu còn đổi cả số điện thoại.
Những điều trên chính là chứng cứ cho sự bất hiếu mà Tần Quảng vương nói tới.
Bình Đẳng vương trầm giọng: “Có công nuôi dưỡng mới có quyền yêu cầu sự hiếu thuận. Kẻ này làm ra những chuyện như vậy, sao Quỳnh Nhân phải hiếu thuận với hắn. Ta cho rằng không nên từ chối việc cấp visa với lý do bất hiếu.”
Diêm La ngang cấp – Sở Giang vương chậm rãi gật đầu.
Tần Quảng vương vẫn kiên định với quan điểm điện Quỷ Phán phải đặt nhân hiếu lên hàng đầu. Dù Quỳnh Nhân sống nhân từ mà không hiếu thuận, điện Quỷ Phán cũng không thể cấp visa cho cậu.
Nghiệt Kính Đài vốn chỉ có tác dụng soi chiếu công tội. Nếu Quỳnh Nhân đã chết, khi tới Nghiệt Kính Đài, đương nhiên sẽ chiếu ra công lớn hơn tội, lập tức có kết quả đầu thai. Nhưng hiện giờ cậu tới xin visa, nên phải xét duyệt thêm tiêu chí về nhân từ và hiếu thảo nữa.
Tuy Liên Thanh Tuyền không đáng được coi là một con người, nhưng nếu đánh giá theo tiêu chí này, Quỳnh Nhân quả thật không hề hiếu thuận với Liên Thanh Tuyền. Trên đời này, ai lại muốn hiếu thuận với một người cha như thế chứ.
Hai kính linh của Nghiệt Kính Đài đưa ra hai kết luận khác nhau, đánh nhau một hồi không ra kết quả nên đành báo chuyện này lên, giao cho Thập vương xét xử.
Tuy chín trên mười vị đều cho rằng Quỳnh Nhân hoàn toàn đủ tư cách được cấp visa, nhưng thân là người đứng đầu điện Quỷ Phán, Tần Quảng vương vẫn có tư cách phủ quyết việc này.
Tuy không hợp lý, nhưng lại tuân thủ đúng quy định.
Trong lúc vừa giận dữ vừa đau lòng, Tống Đế vương nhảy dựng lên nói: “Cha của cậu ấy chính là ta, ngươi đi hỏi xem có người nào không biết Quỳnh Nhân là Thái tử duy nhất của Tam điện không? Cậu ấy vô cùng hiếu thảo với ta, hôm nay còn tặng ta vàng mã. Ta nói được là được!”
“Không phải cha ruột cũng chẳng phải cha nuôi, sao có thể tính là quan hệ phụ tử.” Tần Quảng vương không chút hoang mang trả lời.
Diêm vương đột nhiên gõ bàn. Thập vương lập tức yên lặng.
Bằng giọng điệu bình tĩnh, Diêm vương nói: “Nếu đã muốn bàn về hiếu thuận, để ta mời một người tới bàn luận rõ ràng với ngươi.”
Mười lăm phút sau.
Quỳnh Nhân nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa trước mắt, sâu sắc ngộ ra một chân lí: dù đã mấy ngàn tuổi, dù đã trở thành thần thì cũng bó tay trước đòn roi của mẹ thôi.
Bà Tưởng mặc sườn xám, đi giày cao gót, da trắng môi đỏ, tóc bạc hơn tuyết, tay cầm một cây gậy chống, mạnh mẽ đuổi theo đánh Tần Quảng vương chạy vòng quanh.
“Ngu xuẩn! Đại Thanh đã sụp đổ rồi, sao trong đầu ngươi vẫn nhét đầy tư tưởng phong kiến ép người bó chân thế hả? Bắt một đứa trẻ đáng thương phải hiếu thảo với một con nghiện cờ bạc, đầu óc ngươi bị tinh tinh ăn mất rồi à?”
Tần Quảng vương bị mẹ ruột đuổi đánh một hồi, nước mắt chảy ra ướt đẫm bộ râu nhưng ánh mắt vẫn rất quật cường.
“Ngài không thể dùng thủ đoạn này để can thiệp vào phương châm quản lý của ta. Ta sẽ không khuất phục đâu.”
Diêm vương nói với bà Tưởng: “Ngài cảm thấy hiện giờ Tần Quảng vương có hiếu thảo không?”
Gương mặt Thập vương đều hiện rõ vẻ hóng hớt.
Bà Tưởng lắc đầu.
Giọng Diêm vương vẫn bình tĩnh như trước, nhưng người nghe vẫn cảm nhận được thái độ không mấy thiện ý của hắn: “Điện Quỷ Phán trước giờ luôn đặt nhân hiếu lên hàng đầu, nếu không thỏa mãn yêu cầu này, dù là ai cũng không thể đảm nhận chức vụ tại đây. Xem ra… điện Quỷ Phán cần đổi một vị Diêm quân mới rồi.”
Tần Quảng vương không ngờ mũi tên lại quay về phía hắn.
“Từ từ! Ta cảm thấy chuyện này vẫn có thể suy xét thêm!” Tần Quảng vương ngã nhào, bảo toàn được mạng sống dưới gậy gộc của bà Tưởng. “Visa đúng không, được, có thể cấp. Nhưng ta tôn trọng ý kiến của toàn bộ công chức điện Quỷ Phán, muốn tất cả bọn họ cùng bỏ phiếu! Bỏ phiếu dân chủ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?” Hắn không tin Quỳnh Nhân có thể thông qua cuộc bỏ phiếu này, nhân viên dưới trướng hắn trước giờ đều là những đứa con hiếu thảo!
Quỳnh Nhân gật đầu dứt khoát: “Được.”
“Bách khoa toàn thư tra tấn” là nơi đầu tiên ngỏ ý mời cậu chụp ảnh bìa, cậu không muốn khiến họ thất vọng. Tuy quá trình lấy visa quá gian truân, nhưng khi chưa đạt được kết quả cuối cùng, cậu sẽ không bỏ cuộc.
Tống Đế vương nhìn Tần Quảng vương đang tự cho rằng mình vừa đưa ra một kế hay, âm thầm thương cảm đối phương. Đây đúng là bi kịch của “đồ cổ” rời xa thời đại. Sao hắn có thể nghĩ bỏ phiếu sẽ đánh bại Quỳnh Nhân chứ, buồn cười thật đấy.
Hãy run sợ đi, hôm nay ngươi sẽ được chứng kiến đỉnh lưu (*) của địa phủ.
(*) Đỉnh lưu: ngôi sao sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu bậc nhất giới giải trí.
*
“Sao có thể như vậy…” Tần Quảng vương theo dõi kết quả bỏ phiếu, hai tay run run.
Ai cũng có thể nhìn rõ hai chữ “thảm bại” trên mặt hắn.
Mới qua một nửa thời gian bỏ phiếu, tỉ lệ bầu chọn cho Quỳnh Nhân đã lên tới 97%, khoảng thời gian còn lại không đủ để lật ngược kết quả.
“A a a! Con trai, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy con trai rồi. Bọn họ bảo con trai tới Nhất điện, tôi còn tưởng mình bị lừa. Con trai đẹp quá đi.”
Tống Đế vương đứng bên cạnh kêu gọi: “Đừng như vậy, bỏ phiếu trước rồi hãy chụp ảnh. Muốn được chỉnh hình cũng phải bỏ phiếu trước.”
Nhân viên bẹp đầu đón tiếp Quỳnh Nhân cũng thấp thỏm bước lên đài: “Đầu tôi vỡ như vậy rồi, có thể chỉnh lại được không?”
Hôm nay Quỳnh Nhân đã liều mạng xử lý vài cái đầu, nhưng những mảnh vỡ ở mấy cái đầu kia đều to hơn của vị này. Cậu nhíu mày, nói: “Để tôi thử xem sao.”
Quỳnh Nhân không thể vừa chỉnh hình cho người khác, vừa ôm thỏ bông, đã vậy cậu còn phải tiếp xúc trực tiếp với làn da của quỷ. Da quỷ lành lạnh, cảm giác giống như chạm vào một loại giấy dày trơn mịn nào đó, mỗi lần tiếp xúc đều khiến Quỳnh Nhân nổi da gà, tóc gáy dựng thẳng không thể trở về trạng thái bình thường.
Diêm Ma La Già yên lặng đứng bên làm trợ thủ. Khi nhân viên bẹp đầu phát hiện người giúp Quỳnh Nhân chỉnh xương cốt cho mình rất có thể là Diêm vương trong truyền thuyết, lập tức run rẩy.
Hắn còn hoảng sợ hơn Quỳnh Nhân.
Bà Tưởng và những vị Diêm quân khác ngồi dưới một mái che màu xanh, bên cạnh bà là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy liền màu xanh lá.
Bà Tưởng lo lắng hỏi: “Tiểu cô, Tử Văn đã như vậy bao lâu rồi?”
Người được gọi là tiểu cô chính là tam muội của Tần Quảng vương Tưởng Tử Văn – Thanh Khê tiểu cô. Tiểu cô trong câu thơ “Thần nữ sinh nhai nguyên thị mộng – Tiểu cô cư xứ bản vô lang” của Lý Thương Ẩn chính là để chỉ Thanh Khê thần nữ. (*)
(*) Lý Thương Ẩn là một trong những nhà thơ lớn nhất của Trung Quốc sống vào đời Vãn Đường.
Hai câu thơ trên được trích từ bài thơ “Vô đề” (Trùng duy thâm há Mạc Sầu đường) của ông, tạm dịch nghĩa hai câu trên từ
LINKVách núi nơi thần nữ ở, cũng chỉ là giấc mơ
Nơi tiểu cô ở, vốn không có đàn ông.
(Tiểu cô: người phụ nữ thời cổ, ở một mình suốt đời không chồng con).
Hai kính linh trong Nghiệt Kính Đài đều là hóa thân của Tần Quảng vương, có lẽ do tách ra quá lâu nên dần có ý thức riêng. Tính cách của cả ba cũng dần trở nên cực đoan.
Tần Quảng vương trông có vẻ vẫn giữ trọn sự công bằng, chính trực, nhân từ, hiếu thảo, tuy nhiên lại rất cổ hủ, không biết thay đổi theo thời cục.
Vài thập niên gần đây, dân số địa cầu gia tăng chóng mặt, lượng công việc tại địa phủ cũng tăng vọt, Nghiệt Kính Đài vì bị sử dụng quá độ mà trở nên trì trệ. Để duy trì hoạt động bình thường của nó, Tần Quảng vương đành nhập hai hóa thân của mình vào, dùng kính linh cung cấp năng lượng cho Nghiệt Kính Đài.
Thanh Khê tiểu cô: “Khoảng ba, bốn năm nay rồi. Diêm vương cũng từng nghĩ vài biện pháp, nhưng tất cả đều không có tác dụng, xem ra phải kết hợp tất cả các hóa thân lại mới giải quyết được. Chỉ sợ đại ca cố chấp, không chịu đồng ý. Diêm quân mà, đều tham công tiếc việc không thiết sống.”
Mấy vị Diêm quân đều cười đầy xấu hổ.
“Tốt rồi.” Quỳnh Nhân hài lòng nhìn cái đầu tròn vo trước mặt.
Nhân viên bẹp đầu ngắm nhìn phần đầu đã được khôi phục của mình, cảm động không nói nên lời. Chỉ tiếc lúc bị xe cán qua đã rơi mắt một mắt, nên hiện tại dù đầu đã được Quỳnh Nhân nắn về nguyên trạng, nhưng mắt vẫn thiếu một bên.
Quỳnh Nhân cũng cảm thấy tiếc nuối.
Cậu đột nhiên nhớ ra, xe bảo mẫu làm từ giấy còn có thể chở cậu, biết đâu mắt giấy cũng có thể sử dụng?
Quỳnh Nhân lấy một tờ giấy vàng trong túi quần ra, quay đầu nhìn về phía Diêm vương vẫn không rõ diện mạo.
Tiếc thật, sao đến hôm nay Diêm vương vẫn không chịu để cậu thấy mặt chứ.
Nhân viên địa phủ nào nhìn thấy Diêm vương cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn, sau đó đờ đẫn cả người. Chẳng lẽ vẻ ngoài của Diêm vương đáng sợ vậy sao? Nhưng Quỳnh Nhân cho rằng trên đời này không có dáng vẻ nào có thể dọa đến cậu.
Nhưng nếu diện mạo của Diêm vương thật sự không ưa nhìn, thì câu nói “tôi không để ý đến vẻ ngoài của anh” cũng không lịch sự chút nào.
“Đại vương, anh có thể biến ra một cái kéo cho tôi không?”
Diêm Ma La Già lật tay, trong lòng bàn tay hắn hiện ra một cây kéo cắt giấy. Lúc lấy kéo, đầu ngón tay Quỳnh Nhân khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn, dù vô ý, nhưng lại như vừa cào nhẹ qua tim hắn.
Quỳnh Nhân cắt một hình tròn từ tờ giấy vàng, lấy bút mang theo bên mình vẽ con ngươi và tròng đen lên giấy.
“Đại vương, cho tôi chút lửa nữa đi.”
Quỳnh Nhân nâng hình con mắt đã vẽ xong cho Diêm vương xem, Diêm vương nắm đầu ngón tay cậu, ghé lại thổi khẽ một hơi.
Một ngọn lửa bốc lên từ mảnh giấy, trong phút chốc đã đốt nó thành tro.
Nhân viên (từng) bẹp đầu bỗng cảm thấy hốc mắt nong nóng, tầm nhìn biến mất bao năm bỗng trở lại.
Chỉ là màu sắc hơi kỳ lạ, như có thêm một lớp màng lọc màu vàng.
Hắn vội soi gương, hốc mắt vốn trống rỗng giờ có thêm một con mắt, nhưng khác với mắt còn lại, mắt bên này lại có con ngươi màu vàng.
Trông còn có vẻ rất Tây.
Không ngờ chỉ bỏ một phiếu thôi mà lại được chỉnh hình và hồi phục thị lực miễn phí. Tuy sau khi chết rồi thì loại quỷ nào cũng có, nhưng có ai không muốn đầu mình tròn trịa nguyên vẹn đâu?
Lúc đầu còn bị bẹp, nằm thẳng thật chẳng khác nào đang bị dao cứa, vô cùng vất vả.
“Bác sĩ Quỳnh!” Nhân viên (từng) bẹp đầu cảm động rơi lệ: “Tôi muốn được làm việc cho ngài, HBL2003 là máy tính tôi nuôi, tôi có thể mang nó tới làm ở bệnh viện của ngài. Chỉ cần ngài bằng lòng, tôi sẽ lập tức từ chức.”
Quỳnh Nhân: “Không cần đâu.”
Cậu chỉ là một idol cực kỳ nugu thôi, mở bệnh viện thẩm mỹ làm gì chứ!