- Nơi tu hành nhất phẩm này nhà họ Tề chúng ta bỏ một trăm miếng tinh linh thạch vạn năm mua!
Một giọng nói bá đạo vọng từ ngoài Thiên Nhân cư vào, sau đó một nam nhân trung niên mặc áo vàng bước đến, lạnh lùng nhìn khắp một lượt.
Hàn Siêu quay đầu nhìn, chỉ thấy một người cao khoảng mét tám, mắt hổ mũi ưng, mày kiếm nhếch cao, thân mặc áo long bào ánh vàng, khiến người ta có cảm giác cao quý, ngạo thị thiên hạ.
Khí thế cường đại như vị hoàng đế xuất cung đi dạo, làm kẻ khác không nhịn được mà muốn lùi bước, dập đầu quỳ lạy hắn ta.
- Thì ra là cựu Tề hoàng! Sao, Tam Đế Ngũ Hoàng quyết luyện đến đâu rồi? Dám tới khiêu khích Lê Hoa ta hả?
Lê Hoa ngồi trên ghế băng nhướng cao mày liễu, khí lạnh gào thét xông ra, nhiệt độ trong Thiên Nhân cư giảm hẳn xuống, không trung ngưng xuất bông tuyết rồi bắn hết về phía trung niên mặc hoàng bào.
- Hừ! Lê Hoa! Mười hai năm không gặp rồi, để ta xem thử ngươi có tiến bộ hay không, còn có thể ngồi vững trên vị trí thập đại đệ tử của môn phái không!
Trung niên mặc hoàng bào trợn trừng mắt hổ, người hắn ta lóe lên ánh sáng màu vàng, khí thế bá đạo lan tràn rồi một tiếng rồng gầm vang lên, long ảnh huyền kim sắc ngưng hiện.
Băng tuyết trong Thiên Nhân cư nháy mắt đã hòa tan.
"Quỳ xuống! Quỳ mau! Quỳ!"
Lúc này Hàn Siêu bị ánh sáng vàng bao bọc, đầu hắn ong cả lên, cứ như hoàng đế nắm trong tay cả thiên hạ đang thét gào ra lệnh cho hắn phải quỳ xuống, rồi ban cho hắn cái chết.
Đây chính là áp bách từ thần hồn của Thần Thông cảnh.
- Ôi chao, hai vị tổ tông ơi, ta còn chưa chết cơ mà, các ngươi đừng coi ta như người vô hình thế chứ!
Thấy không khí căng như dây đàn, Trương Vô Tiễn bất đắc dĩ cười khổ, ngón tay lão bắn ra, một đồng tiền lỗ vuông bay vụt lên, chữ triện "Thiên Nguyên địa bảo" toát ra khí thế cổ xưa, tang thương và vô cùng huyền diệu.
Một tiếng ting vang lên.
Đồng tiền lỗ vuông lóe lên ánh sáng xanh, liên tục xoay tròn vòng quanh Thiên Nhân cư, một sức mạnh rất lớn đè ép toàn bộ hiện trường.
Ngay lập tức Lê Hoa và Tề hoàng đồng loạt dừng tay, ánh mắt nhìn Trương Vô Tiễn tràn ngập hâm mộ.
- Khí tức của cánh cửa tiên giới! Không ngờ Trương Vô Tiễn lại tới trước, là người đầu tiên cảm nhận được cánh cửa này!
Tiếng than khâm phục vang lên, Tề hoàng thu hồi pháp lực, khoanh tay, khí tức trên người rút hết, giống như rồng đang ngủ say, lặng yên không phát ra tiếng động nào.
- Ha hả, cảm nhận được cánh cửa tiên giới chỉ là bước đầu tiên thôi! Muốn bước vào Trường Sinh cảnh còn cần phải có cơ duyên nữa.
Dù lắc đầu tiếc nuối nhưng sắc mặt Trương Vô Tiễn vẫn lộ rõ sự đắc ý, đồng tiền quấn ánh sáng xanh bay về trên tay, lão cười tủm tỉm rồi nói:
- Lê Hoa, Tề hoàng bỏ một trăm miếng tinh linh thạch vạn năm, không biết cô có thể bỏ ra bao nhiêu đây?
Cô ta lặng im, sát khí bắt đầu hiện trên nét mặt.
- Trịnh Chi Sảng và Tề Ngạo không phải đều bị ta giết sao? Nơi tu hành của họ đâu rồi? Sao lại không thể chuyển qua cho ta?
Lúc này Hàn Siêu lên tiếng hỏi.
- Ai da, dù Trịnh Chi Sảng và Tề Ngạo bị ngươi giết nhưng nơi tu hành ngay khi họ bỏ mình cũng đã bị ta thu hồi rồi cấp cho các đệ tử ngoại môn khác, giờ chỉ còn duy nhất phủ đệ mà Tề hoàng ra giá một trăm miếng tinh linh thạch vạn năm thôi.
Trương Vô Tiễn liếc hắn, tay lão không ngừng tung đồng tiền cổ kia, ý cười trong mắt sâu xa khó dò. Rõ ràng lão đang định đợi trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi đây mà.
Đám đầu cơ bất động sản chết tiệt này!
Nghe thế Hàn Siêu chỉ thầm oán giận trong lòng, bề ngoài vẫn thản nhiên như cũ, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng chờ đợi Lê Hoa lên tiếng. Giờ hắn và Lê Hoa đang cùng một chiếc thuyền, trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thể diện cho cô ta.
- Hừ! Tiểu tử kia, ngươi giết Tề Ngạo nhà chúng ta thế nên ba mươi ba nghìn gian tu hành trong Khấu Tiên thành này dù có chết già ngươi cũng đừng mơ được bước chân vào một gian nào!
Tề hoàng hừ lạnh một tiếng, hắn ta từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt đầy ý khinh miệt, một miếng vải đen to cỡ bàn tay từ cổ tay áo hắn ta bay ra rồi rơi gọn trong tay Trương Vô Tiễn:
- Đây là một ngàn miếng tinh linh thạch vạn năm! Chỉ cần có nơi tu hành nhất phảm thì phải giữ hết cho ta.
Đây là sự trả thù của nhà họ Tề, không ngờ lại đến nhanh như thế! Trực tiếp dùng tiền phá hủy con đường tu hành, khiến hắn không có nơi an thân thế này.
Thế nhưng Hàn Siêu cũng chẳng bận tâm mà cứ thản nhiên ngắm nghía Thiên Nhân cư, thấy Lê Hoa lạnh lùng ngồi im thì mới khẽ cười bảo:
- Lê Hoa viện chủ cần gì phải để ý, rồng bị sa cơ còn phải chịu cảnh ao tù, huống hồ gì phủ thành chủ này không phải là linh khí rất mạnh sao? Nếu ở đây hưởng ké dăm ba năm gì đó ta cũng thấy được lắm.
Vừa dứt lời Lê Hoa đã ngẩng mạnh đầu lên, dường như nghĩ tới chuyện gì đó nên cô ta khẽ cười lạnh, xong lại ngồi thẳng dậy rồi nói:
- Trương Vô Tiễn, lệnh bài phủ thành chủ cũng ở trong tay ngươi đúng không! Tám châu vực lớn của Vạn Chân tiên môn, tám thuyền ngọc Thái Cổ Long, tám tòa Khấu Tiên thành chỉ còn mình ngươi vẫn giữ mãi tấm lệnh bài đó! Ngươi có ý gì thế hả?
- Có ý gì? Đương nhiên là để bán lấy tiền rồi! Lệnh bài phủ thành chủ này nếu ai đưa "Dao Trì Cửu Văn Đào" hoặc mười nghìn miếng tinh linh thạch vạn năm tới thì sẽ có nó thôi.
Lão nhún vai cười, tay vừa lật lên thì đã thấy miếng lệnh bài hình kiếm bằng hắc ngọc xuất hiện, tia chớp màu vàng kim bên trên lóe lên liên tục.
Chính là lệnh bài thành chủ của Khấu Tiên thành. Có nó thì sẽ điều khiển được tinh trận của phủ thành chủ.
Dao Trì Cửu Văn Đào chính là linh quả ba ngàn năm tiên đào trên Linh sơn bí cảnh kết xuất mà thành. Dùng nó luyện hóa ra một tia tiên khí sẽ có ích khi tấn chức Trường Sinh cảnh.
Nhưng có tiền cũng chẳng mua nổi tiên quả này, so với mười nghìn miếng tinh linh thạch vạn năm nó còn đáng giá hơn nhiều.
- Hừ, ngươi được lời rồi!
Lê Hoa vung tay lên, một cái hộp ngọc văng ra, bay thẳng tới trước mặt Trương Vô Tiễn.
Lão không dám tin, vội vàng mở hộp ngọc ra, chỉ thấy một viên hạt đào nằm trong hộp, bên trên chín đóa vân văn không ngừng xoay quanh, tản ra linh khí vô cùng huyền ảo.
- Dao Trì Cửu Văn Đào! Thành giao!
Trương Vô Tiễn kinh sợ kêu to lên sau đó ôm chặt hộp ngọc rồi ném thẳng lệnh bài hắc ngọc cho Lê Hoa, cứ như sợ cô ta sẽ đổi ý vậy.
- Vì thằng nhãi bị phế tinh mạch này mà ngươi không tiếc làm vậy cơ à? Hừ, ngươi cho là nhà họ Tề chúng ta không có tiền chắc? Ta bỏ hai mươi nghìn miếng tinh linh thạch!
Tề hoàng cũng không ngờ lại có chuyện thế này, sau khi giật mình tỉnh lại hắn ta vội vứt ra thêm hai mươi gói to rồi quay đầu nhìn chằm chằm Trương Vô Tiễn.
- Hì hì! Xin lỗi nha! Trước sau phải có thứ tự, mua bán đã hoàn thành rồi! Tề hoàng, tinh linh thạch này ngươi cứ cầm về đi vây. Lệnh bài thành phủ lão phu đã giao rồi, giờ phải đi bàn giao nhiệm vụ rồi bế quan tu luyện đây!
Vừa dứt lời thì đồng tiền cổ kia phóng ra luồng sáng xanh chói mắt, bao trùm Trương Vô Tiễn rồi đưa lão rời khỏi Thiên Nhân cư.
- Hừ, Tề hoàng còn chưa đi sao? Phủ thành chủ này đã trở thành nơi ở của đệ tử ta, cẩn thận đừng có để phạm phải môn quy đấy!
Lê Hoa đắc ý cười nhạo rồi vứt miếng lệnh bài sang cho Hàn Siêu.
- Lê Hoa, cuộc chiến nội môn chúng ta lại gặp!
Phất mạnh tay áo, Tề hoàng thu về túi tinh linh thạch rồi đi thẳng ra khỏi Thiên Nhân cư.
Trong nháy mắt cả Thiên Nhân cư này chỉ còn lại hai người là Lê Hoa và Hàn Siêu.
- Thứ này dùng thế nào đây?
Cầm lệnh bài hắc ngọc trên tay, Hàn Siêu chăm chú nhìn kỹ thì thấy trên thân kiếm có khắc một chữ "Thành", một mặt có chữ "Chủ", sấm sét vàng kim phát ra từ mũi kiếm, làm cánh tay hắn cũng run lên vì điện giật.
- Cắm xuống mặt đất là được.
Lê Hoa đứng lên rồi quay đầu hô:
- Lục Tiêm Đề, giờ ngươi đến xem cái gì nữa hả?
Vừa nói xong thì một bóng người màu cam đã hiện ra, người này đẫy đà quyến rũ, là một mỹ phụ xinh tươi như ngọc.
- Hì hì, Dao Trì Cửu Văn Đào là ta cho ngươi, để ngươi dùng, nhưng không ngờ ngươi lại giao cho người khác, còn vì đổi miếng lệnh bài thành chủ này nữa! Ngươi phải biết nếu chẳng may tiểu tử này bị người ta khiêu chiến rồi thất bại, làm mất thân phận đệ tử ngoại môn thì cả phủ thành chủ cũng phải giao ra đấy! Đến lúc đó chẳng khác nào công dã tràng cả! Giờ ngươi còn oán giận người ta nữa, đúng là có mới nới cũ mà.
Lục Tiêm Đề lắc hông tới trước mặt Hàn Siêu rồi đánh giá hắn cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt cực kỳ càn rỡ.
- Có đẹp không?
Hàn Siêu cười thân thiện rồi chớp mắt với cô ta.
- Bộ da bên ngoài không tệ đâu, tiếc là không phải nam nhân thôi, nếu không đêm nay ta sẽ để ngươi lên giường của ta đấy.
Lục Tiêm Đề giơ hai ngón tay như ngọc ra nhéo mặt hắn, mắt híp lại, toàn thân toát ra sự lẳng lơ như muốn rút hết hồn phách người đối diện ra.
Nghe câu này Hàn Siêu cười nhạt coi như đáp, cũng không tức giận mà chỉ bình thản ngồi xổm xuống rồi cắm miếng lệnh bài hình kiếm vào đá ngọc dưới đất.
Không ngờ lệnh bài lại dễ dàng cắm vào đá ngọc, cứ như thứ nó vừa đâm xuống chỉ là một miếng đậu phụ mà thôi.
Ngay sau đó cực nhiều sấm sét màu vàng kim từ trên lệnh bài toát ra, như thủy triều xông ra ngoài Thiên Nhân cư. Trong nháy mắt phủ thành chủ giống như hoàng cung này đã bị sấm sét phủ kín.
Trên trời có một quầng sáng nhạt màu xuất hiện rồi nối với mặt đất, chạm vào sấm sét bao bọc phủ thành chủ sau đó hợp thành một vòng tròn được sấm sét bảo vệ, bọc kín phủ thành chủ lại.
- Chà chà, cuối cùng thành Đông châu vực này cũng có chủ nhân rồi! Tiểu tử, ngươi hạ lệnh đuổi người đi! Đuổi hết đám nghi trượng trong phủ là đệ tử nội môn ra ngoài luôn ấy.
Nhìn màng bảo vệ trên trời Lục Tiêm Đề khẽ cảm thán rồi quay sang dịu dàng khuyên hắn, rõ ràng là muốn xem cuộc vui mà.
- Hừ, Lục Tiêm Đề, ngươi đừng có phá đám! Hàn Siêu, giờ khí tức quanh thân ngươi đang kết nối với lệnh bài hắc ngọc, nếu muốn có thể khống chế tinh trận của phủ thành chủ này.
Lê Hoa bất đắc dĩ kéo mỹ phụ quyến rũ kia sang một bên rồi nói.
- Hả, lợi hại vậy cơ à? Để ta thử xem sao.
Hàn Siêu tò mò cầm lệnh bài lên rồi nói:
- Tống hết người trong phủ thành chủ, ngoại trừ những người có mặt trong Thiên Nhân cư ra ngoài cho ta.
Vù vù.
Tiếng động phát ra, không khí cũng như rung lên, ánh sáng màu trắng mở rộng trong phủ thành chủ, ngoại trừ ba người trong Thiên Nhân cư thì người khác, bất kể là ngoại môn đệ tử mặc ngân bào hay đám nôi môn nghi trượng Thần Thông cảnh trên người đều toát ra ánh sáng trắng kia.
Sau đó tinh trận rung động, vật đổi sao dời.
Phủ thành chủ vốn rất náo nhiệt trong nháy mắt đã an tĩnh lại, hoàn toàn không có một bóng người nào nữa.
Ra khỏi Thiên Nhân cư, Hàn Siêu treo lệnh bài hắc ngọc bên hông, nhìn phủ thành chủ trống hoác thì vui vẻ cười nói:
- Đây là hoàng cung của ta sao? Tiếc là vẫn còn thiếu vài vị phi tần thế nên có vẻ hơi trống trải nhỉ.
Nói xong hắn quay đầu nhìn hai người Lê Hoa và Lục Tiêm Đề, trong lòng thầm gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Sắc đẹp tuyệt trần, băng sơn mỹ nhân, quyến rũ mỹ phụ, làm phi tần của hắn cũng xứng lắm.
Giờ trong đầu hắn đã có một mục tiêu nho nhỏ.
- Hừ!
Bên trong Thiên Nhân cư, Lê Hoa đối diện với ánh mắt của Hàn Siêu, ngón tay như ngọc bắn ra một tia băng khí, vừa chạm vào người đã khiến hắn như bị băng châm, lạnh run cầm cập.
- Tiếp theo ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình! Nếu ngươi lười biếng thì đừng trách lão nương nặng tay!
Cô ta lạnh lùng nói xong thì thấy băng lăng hiện ra trên tay rồi ngưng tụ thành một cây roi trong suốt, roi vung lên là lập tức cắt ngang không khí.
Trong mắt cô ta hiện rõ quyết tâm như sắt đá!
- Yên tâm! Mọi chuyện ta đều đã tính cả rồi! Các người cứ chờ tin tốt đi, kiếm bài, đưa ta đến cửa phủ thành chủ.
Hàn Siêu mỉm cười tự tin, hắn nhìn thẳng hai người như thể mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay rồi, sau đó ánh chớp lóe lên, cả người hắn dần biến mất trong quầng sáng ấy.