Lại thêm một thiên tài trên Thần Thông bảng chết đi, điều này khiến không ít người câm như hến.
Trước cửa phủ thành chủ, ai nấy đều nghĩ thầm: Khấu Tiên Thành phong vân khuấy động, sợ là chẳng còn ngày yên tĩnh.
- Ha ha ha, thù lớn đã báo, sảng khoái làm sao! Sảng khoái làm sao!
Lúc này, thiếu niên Trương Tam Lang khôi ngô tuấn tú đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến hả hê sảng khoái, thật sự có vẻ là khoái ý ân cừu của giang hồ nhi nữ. Sau đó, y quay lại, trịnh trọng khom người bái tạ rồi nói:
- Vốn dĩ đời này chẳng có hi vọng báo thù, nào ngờ hôm nay huyết hải thâm cừu lại được rửa sạch! Đại ân đại đức của Hàn huynh, tại hạ Trương Tam Lang suốt đời khó quên! Ngày sau nếu cần sai khiến, dù núi đao biển lửa tất không từ!
- Tiện tay mà thôi, cũng là phù hợp nhu cầu đôi bên cả.
Đang trở về trước cửa phủ, Hàn Siêu nghe vậy thì khoát tay, hắn nhìn mọi người xung quanh một lượt, cười đầy ẩn ý:
- Sao nào, chẳng lẽ không còn ai muốn tiếp tục khiêu chiến thiên tài trên thần thông bảng? Đây chính là cơ hội khó có được, qua thôn này sẽ chẳng còn điếm đâu!
Vừa dứt lời, một thiếu niên mặt đen mặc quần áo gai đay bình thường liền đứng dậy. Thiếu niên cắn răng, mặt đỏ lên, cố nén sợ hãi chỉ một ngón tay vào đám người:
- La Tú, ta muốn khiêu chiến với ngươi!
La Tú là một thiên tài thần thông bảng, mặc dù thứ tự ở phía sau nhưng lại là một tài năng cảm ứng tinh linh đáng kinh ngạc.
Nhưng chẳng chờ đám người kịp phản ứng, thiếu nữ mặc ngân bào đã hừ lạnh rồi cởi áo bào ra, bắn phất Tuyết Tiên tới trước mặt Tề Tử Thi:
- Ta nhận thua!
Nhanh gọn dứt khoát, tuyệt không dây dưa.
Cuối cùng thì tình cảnh trong dự liệu đã xuất hiện!
Cả Trịnh Chi Sảng, Tề Ngạo cùng với Hứa Thượng Thiển vừa nãy là đã có ba người tử vong, điều này khiến tất cả thiên tài đều nhận ra Hàn Siêu là kẻ tâm ngoan thủ lạt, họ đều nhìn thấy sự sắc bén kinh khủng của tơ Xích Diễm Huyết Phách và hiểu được một sự thật.
Nếu không chắc chắn vạn phần mà đối đầu với Hàn Siêu cùng tinh vật của hắn thì sẽ chết!
Đã như vậy, những thiên tài trên thần thông bảng chỉ có thể tạm tránh khỏi đầu sóng ngọn gió khi bị khiêu chiến, phải nhận thua, lưu lạc ở ngoại môn làm tạp dịch.
Ngân bào không còn, mặt mũi cũng mất, quan trọng hơn là khi rơi khỏi thần thông bảng, họ sẽ mất đi những tài nguyên tu hành vô cùng trân quý.
Có thể đoán được phẫn nộ trong lòng họ sẽ như ngũ hồ tứ hải không dứt.
- Hừ, xem ra chư vị đồng môn rất giận dự. Nhưng từ nay về sau, mỗi một buổi trưa ta sẽ chờ ở đây, nếu có người muốn cho ta mượn tinh vật thì cứ việc tới!
Cảm nhận được căm hận và sát ý từ bốn phương tám hướng dồn tới, Hàn Siêu cười nhạt rồi gật đầu với Tề Tử Thi bên cạnh:
- Vậy thì vất vả cho Tề sư tỷ, sau này hẳn là sư tỷ sẽ bận rộn lắm đây.
- Sư đệ, ngươi... Ôi.
Tề Tử Thi than khẽ, ánh mắt phức tạp, khóe miệng cười khổ, không nhịn được mà lên tiếng:
- Lỡ có người muốn khiêu chiến ta, vậy sư đệ làm thế nào?
- Sư tỷ người đẹp thiện tâm mà lại định kiếm chút tinh linh thạch thay cho sư đệ đây, đương nhiên sẽ không ra tay giúp đỡ rồi.
Hàn Siêu cười khẽ, ánh mắt hắn đầy ẩn ý quét qua đám người rồi chắp tay nói một tiếng "Cáo từ", sau đó hắn bước vào phủ thành chủ.
Nghe lời này của Hàn Siêu, những thiên tài tâm tư nhạy bén này lập tức hiểu ngay ý của hắn.
Nếu muốn tiếp tục ở lại thần thông bảng, không muốn bị tinh vật của hắn ép ra khỏi thần thông bảng thì phải cống nạp tinh linh thạch cho hắn!
Kẻ này lại cuồng vọng phách lối, cả gan làm loạn đến vậy!
Những thiên tài căm phẫn ngập tràn không khỏi chau mày, nhưng họ lại chẳng biết phải làm thế nào với Hàn Siêu.
Không giao tiền mà bị khiêu chiến, lại thêm đối đầu với tinh vật của Hàn Siêu thì chẳng khác nào hai đấu một, sợ là phải chết!
"Rầm rầm"
Cửa đá của phủ thành chủ đóng lại.
Đám đông im lặng, họ nhìn nhau rồi quay người rời đi, đồng thời tin tức chấn động này cũng lan truyền nhanh như bay.
Trong phủ thành chủ, Hàn Siêu vui vẻ hát thầm bài nhạc thiếu nhi, hắn về Thiên Nhân Cư, chắp tay cười nói:
- Hai vị tiền bối đã phải đợi lâu, chuyện đã xong xuôi, giờ chỉ còn chờ những người kia đưa tinh linh thạch tới là xong.
Lúc này, vẻ mặt Lục Hồng Đề thật quái dị, ánh mắt nhìn Hàn Siêu như nhìn yêu quái:
- Ngươi thực sự mười sáu tuổi? Hơn nữa còn ngu đến mức tư thông với phi tử của hoàng đế, bị phế tinh mạch, biến thành thái giám? Sao ngươi cứ như đã biến thành người khác vậy?
- Phải, từng bước của ngươi đều đã tính toán sít sao tất cả, đứng vững ở Khấu Tiên thành này để quấy phong vân, hung danh lan xa đến độ không ai không biết! Quả thực như là yêu nghiệt vậy!
Lê Hoa viện chủ cau mày, không hề che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.
- Ta chẳng qua chỉ là đi một bước nhìn ba bước, tùy cơ ứng biến mà thôi. Đúng, nếu có thể đứng vững trên thần thông bảng hẳn sẽ có một ít tiện lợi. Nếu không thì sao lúc ở ngoài phủ thành chủ vừa rồi, ánh mắt La Tú lại như muốn giết ta rồi ăn tươi nuốt sống?
- Không! Phải là vô số lợi ích! Từ nhất phẩm Nhục Thân cảnh tấn thăng tới Thần Thông cảnh còn khó hơn cả lên trời! Có thể nói là vạn người không được một! Tính từ trên xuống dưới của Vạn Chân tiên môn trong bao năm qua, cả trăm thiên tài trên thần thông bảng mới có bảy là tấn thăng được lên Thần Thông cảnh! Mà tất cả đều là nhờ vào tài nguyên của môn phái mới miễn cưỡng đạt được!
Lê Hoa nói, trong mắt ánh lên hồi ức, đồng thời ánh mắt cũng trở nên sắc bén:
- Năm xưa ở Khấu Tiên Thành, ta đã đứng yên trên thần thông bảng ba năm, ứng chiến hơn ngàn lần, thậm chí có mấy lần suýt nữa bỏ mình! Có một lần phải đối đầu với tinh vật quỷ dị bị hủy dung, phải tới kì tầm bảo ba năm một lần, có được đan dược trong bí cảnh ta mới tấn thăng tới Thần Thông cảnh, mãi cho tới tứ phẩm Thần Thông cảnh mới khôi phục dung mạo.
- Phải! Khuôn mặt Lê Hoa năm xưa nhỏ nhắn lại trắng nõn nà, sau khi bị hủy dung xấu không tả xiết! Khà khà, thằng nhóc, muốn xem không? Ta dùng Khắc Ảnh thạch chụp lại đấy!
Một tiếng cười yêu kiều vang lên, Lục Tiêm Đề chớp chớp mắt, vẻ quyến rũ ngập tràn.
- Hừ, Lục Tiêm Đề, ngươi ngứa đòn à?
Lê Hoa nghe vậy thì lập tức lộ ra hơi thở lạnh buốt, cô ta đánh vào tay Lục Tiêm Đề khiến Lục Tiêm Đề đông thành tượng băng.
- Ha ha, Lê Hoa giận rồi, chuồn mau chuồn mau, nhóc con, lần sau gặp nhé.
Thân thể mềm mại của Lục Tiêm Đề lắc nhẹ khiến băng mỏng trên người vỡ ra, sau đó cô ta thè lưỡi, vừa cười duyên vừa tan biến dần, hòa vào không khí.
- Vậy sau này ngươi tính sao? Ngươi còn biết cách đắc tội với người khác hơn cả ta. Trịnh Chi Sảng, Tề Ngạo, Hứa Thượng Thiển, lại thêm chuyện ngày sau ngươi cho thuê tinh vật, như vậy tất sẽ đắc tội với thiên tài trên thần thông bảng. Có thể nói ngươi đã đắc tội với tất cả những thế lực trong cái Vạn Chân tiên môn này rồi! Những người này rất có thể sẽ tấn thăng lên Thần Thông cảnh trong tương lai, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thiếu kẻ quấy rối, Lê Hoa thở dài, quay người đi lên chủ tọa.
- Ha ha, trên con đường Trường Sinh là bụi gai đầy rẫy, nhiều kẻ địch mới hay. Khỏi phải bận tâm!
Hàn Siêu tựa lưng vào ghế rồi phất phất tay, mắt hắn đầy ý cười, lộ rõ vẻ thâm thúy như đã tính toán mọi thứ kĩ càng:
- Khấu Tiên thành này, thiên tài trên thần thông bảng không phải bền chắc như thép. Có người muốn mượn tay ta để kéo những thiên tài khác xuống, có người muốn giết ta, nhưng cũng sẽ có người muốn thỏa hiệp với ta.
- Một tháng nữa là đến đợt tầm bảo ba năm một lần ở bí cảnh của ngoại môn. Họ sẽ thỏa hiệp!
Ánh mắt Lê Hoa đột nhiên sắc bén hẳn lên, cô ta nhếch miệng cười lạnh, nói chắc như đinh đóng cột.
- Ha ha, vậy ta chẳng phải có thể ngồi đợi lấy tiền? Ngươi nói xem nên thu bao nhiêu cho thỏa đáng?
Hàn Siêu nghe vậy thì hai mắt cũng sáng lên, hắn cười ha ha.
- Một trăm khối tinh linh thạch vạn năm!
Lê Hoa lạnh lùng phun ra một câu, trong mắt cô ta che giấu sát ý.
- Này, đây là công phu sư tử ngoạm đấy.
Hàn Siêu sững sờ.
Dù không hiểu rõ lắm giá trị hàng hóa ở tu tiên giới nhưng Trường Sinh Cảnh cự phách dùng vạn tinh linh thạch cũng là hàng cao cấp, đây chỉ là một vị trí trên thần thông bảng, bán đắt thế liệu có xấu xa quá không?
- Cơ duyên Trường Sinh há chỉ dùng có một trăm khối tinh linh thạch vạn năm cỏn con này mà suy xét. Trong bí cảnh kia có không biết bao nhiêu linh dược tiên quả, còn có pháp quyết, pháp khí, toàn là những bảo vật giá trị liên thành! Đây chính là tài nguyên môn phái dành cho thiên tài trên thần thông bảng đấy.
Trong lúc nói chuyện, Lê Hoa đứng phắt dậy, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Hàn Siêu:
- Một tháng là đủ! Bây giờ ta lập tức đưa ngươi đi tu hành, để trong vòng một tháng ngươi có thể đạt tới nhất phẩm Nhục Thân cảnh, tham gia vào lần tầm bảo kia!
- Cầu còn không được!
Hàn Siêu nghe câu này thì đứng lên ngay, vẻ mặt hắn trở nên trang trọng, chắp tay theo lễ đệ tử, cúi người thật sâu.
Tiên Nhân phủ ta cáng đáng, kết tóc được Trường Sinh.
Lê Hoa viện chủ đã tặng hắn cơ duyên Trường Sinh, sao hắn lại không bái tạ?
Kiếp trước chết vì bệnh nan y còn khiến hắn sợ hãi tử vong, nhưng hắn cũng căm ghét cái chết, căm ghét cảm giác mỗi sáng thức dậy lại bước gần một bước tới tử vong.
- Được!
Lê Hoa bước tới cạnh Hàn Siêu, những ngón tay ngọc liên tục tủa ra như kiếm lại như thương, điểm lên chính giữa ngực hắn. Cô ta lạnh giọng:
- Cảnh giới của ngươi vốn là nhất phẩm Nhục Thân, nhưng tinh mạch đã bị phế, huyết khí hao tổn gần như không còn, vốn chẳng còn khả năng tu hành, trừ phi ngươi nối liền tinh mạch lại một lần nữa.
Lạnh! Đau!
Hàn Siêu cảm thấy hơi lạnh chui vào lồng ngực rồi mau chóng lan tràn khắp cơ thể, nó làm máu hắn đông cứng, thân thể run lẩy bẩy, hệt như hắn đang để thân trần giữa trời gió tuyết, nơi gió lạnh cắt da cắt thịt.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy, không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, dường như đau đớn kinh khủng kia chỉ như làn gió nhẹ.
Lúc này, Lê Hoa lạnh nhạt nói:
- Thân thể ngươi chính là một thứ kho báu, mỗi một khiếu huyệt đều cất giấu tiềm năng khổng lồ. Tinh sư chúng ta tu hành, việc đầu tiên là phải dưỡng cơ thể cho tốt rồi dẫn tinh quang nhập thể rồi khai quật những tiềm năng và sức mạnh trong khiếu huyệt ra, rèn luyện thân thể. Cái gọi là tinh mạch thực chất là con đường do khiếu huyệt trong cơ thể nối liền mà thành.
Trong lúc cô ta nói, Hàn Siêu cảm nhận được rất rõ ràng về vị trí mà hàn khí đi qua đang toát ra từng vòng xoáy.
Những vòng xoáy nho nhỏ có khoảng ba trăm sáu mươi tư cái, phân bố khắp toàn thân hắn, giấu dưới da, trong thịt.
Không sờ được nhưng có thể cảm nhận rõ ràng.
- Đây cũng là khiếu huyệt của người, người thường có ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, tình cờ hợp thành số lượng ngày trong năm, nhưng ngươi đã bị thiến nên thiếu một.
Vừa nói, ngón tay ngọc ngà của Lê Hoa vừa di chuyển, cô ta chạm vào vị trí trái tim hắn, kích phát pháp lực.
"Ầm ầm, ầm ầm ầm"
Trong nháy mắt, cửu khiếu Thăng Long Đan trong tim Hàn Siêu xoay tròn, từng đợt từng đợt dược lực tinh thuần dược rót vào tim hắn.
Giống như chiếc ô tô đã được đổ đầy xăng, tim hắn mau chóng đập, tạo thành những tiếng ầm ầm, bơm máu tới toàn thân, hòa tan khí lạnh.
Thân thể lạnh băng của hắn ấm lên ngay lập tức.
Chút sức mạnh mờ nhạt tới không thể nhận ra trong ba trăm sáu mươi tư khiếu huyệt kia cũng được cọ rửa ra, dung nhập vào máu hắn.
Hàn Siêu cảm nhận được rõ ràng mình đã khỏe hơn, thân thể cũng không còn yếu ớt như trước.