Thiên Tường ở lầu ba, Âu Dương Tuyết Tình dẫn Phương Minh đi đến một căn phòng ở trên lầu ba. Trước cửa phòng có hai người đàn ông đang đứng, sau khi thấy Âu Dương Tuyết Tình cùng Tào Lượng gương mặt đột nhiên trở nên rất xấu hổ.
“Tào đội trưởng!”
Hai người cảnh sát hình sự cúi đầu, để cho La Sầm Long bỏ trốn bọn họ chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với đội trưởng nữa.
“Được rồi, các cậu canh chừng phía dưới đi.”
Hai vị cảnh sát hình sự đã chuẩn bị tư tưởng để nghe đội trưởng trách mắng, nhưng không ngờ Tào đội trưởng chỉ đen mặt kêu bọn họ đi xuống khiến bọn họ ngơ ngẩn.
“A, Tào đội trưởng…”
“Chuyện gì nữa? Các cậu không hiểu ý tôi hay là còn muốn tôi hung ác mắng chửi các cậu một trận rồi mới chịu đi?”
Tào Lượng trừng mắt, hai người hình cảnh(1) co đầu rụt cổ vội vã chạy đi. Nói đùa cái gì vậy, khó có dịp Tào đội trưởng không trách mắng bọn họ bọn họ có điên đâu mà tự đi tìm chết.
Để hai người hình cảnh rời đi là ý của Âu Dương Tuyết Tình. Nguyên bản Âu Dương Tuyết Tình còn muốn Tào Lượng đi xuống luôn nhưng Tào Lượng không đồng ý, có thể để hai người hình cảnh rời khỏi đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Cửa phòng không đóng, Phương Minh vừa vào phòng liền đoán La Sầm Long này là người có tâm lý vững vàng bởi vì bên trong phòng rất gọn gàng sạch sẽ, điều này chứng tỏ mặc dù La Sầm Long biết bản thân đã bị cảnh sát theo dõi nhưng vẫn bình tĩnh tìm cách trốn thoát.
Nhưng mà càng bình tĩnh lại càng khó khăn cho hắn hơn.
Ánh mắt Phương Minh dò xét căn phòng, đây là một căn phòng cho thuê tạm thời hay nói đúng hơn là loại phòng có vách ngăn, chính là dùng vách ngăn đem gian nhà kho phân cách thành bảy tám phòng, mỗi phòng chỉ khoảng chừng mười mấy mét vuông.
Loại phòng này hiện tại rất thịnh hành, dù sao giá nhà thuê ở Ma Đô cũng không rẻ, một căn phòng bình thường cỡ 90 m2 có hai phòng ngủ một phòng khách giá thuê ít nhất cũng đã năm sáu ngàn, nếu như là ở khu vực trung tâm thì giá còn có thể hơn một vạn.
Cho nên rất nhiều người đều lựa chọn thuê loại phòng có vách ngăn này, nhưng cho dù loại phòng có chất lượng kém như vậy giá thuê cũng đã hơn 800 một tháng.
“La Sầm Long đã dùng chứng minh nhân dân giả để thuê phòng nhưng cũng chỉ ở không tới một tuần lễ, gián điệp của chúng ta cũng chỉ mới phát hiện nơi này mấy giờ trước.”
Âu Dương Tuyết Tình đứng bên cạnh giải thích tình huống, dù sao loại phòng thuê như thế này sẽ không kiểm tra quá khắt khe thân phận của khách trọ, chỉ cần trả tiền thuê phòng đầy đủ là được.
Chăn trên giường được xếp chồng gọn gàng chỉnh tề, trên mặt bàn có một cái chén với một bình nước khoáng, ngoài ra dưới gầm bàn còn có một ly mỳ đã bị xé mở, trừ những thứ này thì không còn bất kỳ cái gì khác nữa.
Cuối cùng Phương Minh nhìn chằm chằm đôi dép lê trên sàn, một lúc sau mới cười cười nói với Âu Dương Tuyết Tình: “Những thứ tôi cần khi nào mới mang tới?”
“Tôi đã sai người đi mua rồi, sẽ mang tới ngay thôi.”
Âu Dương Tuyết Tình nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó lại gọi điện thúc giục.
“Giả thần giả quỷ, để xem cậu làm sao có thể bắt được La Sầm Long.”
Tào Lượng ở bên cạnh hừ lạnh, anh không tin Phương Minh có thể bắt được La Sầm Long. Sở dĩ anh tới đây chỉ là muốn mượn chuyện này tống cổ Âu Dương Tuyết Tình ra khỏi đội hình cảnh mà thôi.
Trong mắt anh đây chỉ là một màn hài kịch, còn về La Sầm Long anh đã sớm bố trí một tổ cảnh sát khác dò xét camera trên đường để tìm kiếm rồi.
Sau mười mấy phút có tiếng bước chân vang lên dưới lầu, ánh mắt Âu Dương Tuyết Tình sáng lên, sau khi ra ngoài trở về trên tay đã có thêm một cái túi.
“Phương Minh, những thứ anh muốn tôi đã tìm được đầy đủ.”
Phương Minh đặt cái túi lên bàn xem kỹ, đa số gạo nếp bên trong đã chuyển sang màu đen, chắc chắc đây là gạo nếp đã để nhiều năm.
Phương Minh quay người cầm đôi dép lê để trên mặt bàn, sau đó lại trực tiếp bỏ vào trong túi gạo nếp, lắc lắc cái túi để gạo nếp bao phủ khắp bề mặt đôi dép.
Nếu như cẩn thận để ý động tác khi Phương Minh lắc lắc cái túi sẽ thấy, đầu tiên Phương Minh đem cái túi hướng về bên trái lắc lắc ba lần, sau đó lại hướng về bên phải lắc lắc.
Mà khi túi gạo hướng về bên trái, lòng bàn tay anh hướng lên trên, dùng hai ngón tay kẹp lấy cái túi; còn khi hướng về bên phải thì lật úp bàn tay lại, lòng bàn tay hướng xuống dưới, vẫn dùng hai ngón tay kẹp lấy cái túi.
Sau khi bước này được hoàn thành Phương Minh lại đặt túi gạo lên bàn, lấy đôi dép từ trong túi ra, đổ gạo nếp trong bao vào chén sứ.
“Sau đó có phải cậu muốn đốt hương cầu Thần tới giúp cậu tìm La Sầm Long không?” Đứng ở cửa phòng Tào Lượng mỉa mai nói, nhưng anh ta không thể ngờ Phương Minh lại thành thật gật gật đầu với anh.
“Anh nói đúng rồi.”
Lần đầu tiên Tào Lượng hiểu được cảm giác tức nghẹn họng là như thể nào, nhưng anh đã đồng ý với Âu Dương Tuyết Tình, cho dù cô ta có muốn làm gì anh cũng không thể ngăn cản.
Nhìn thấy Tào Lượng bị Phương Minh làm cho tức tới nghẹn họng, Âu Dương Tuyết Tình đứng bên cạnh xấu xa cười trộm, Phương Minh đã giúp cô hung hăng xả ra được một ngụm ác khí.
Nhưng mà Âu Dương Tuyết Tình đâu có biết Phương Minh không phải là muốn thay cô trút giận, những lời cậu nói đều là thật, lần này cậu thật sự cần tới lực lượng thần bí giúp cậu đi tìm La Sầm Long.
“Đại địa(2) là căn nguyên(3) của con người, thường nói một phương đất đai dưỡng dục(4) một phương người, dưỡng dục không chỉ có thân thể mà còn có hồn phách.”
Phương Minh nói khẽ, đối với con người đại địa rất quan trọng, rời khỏi đại địa chính là tiến vào tấm bèo không rễ, cho dù làm bất cứ chuyện gì trong lòng cũng sẽ có chút không nỡ chính là do hồn phách ít được tiếp xúc với đại địa.
Mà nơi đại địa tiếp xúc thân mật với con người nhất chính là bàn chân. Nếu như chân bị thương đôi lúc cũng sẽ khiến hồn phách bị thương.
Những gì Phương Minh làm chính là để gạo nếp lâu năm nhiễm hơi thở của La Sầm Long. Rất nhiều người biết gạo nếp lâu năm có thể trừ tà nhưng không có mấy ai biết vì sao gạo nếp lại có thể trừ tà.
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, gạo nếp có tính dính, có nhiều người vẫn dùng gạo nếp để dán đồ vật nhưng lại không biết gạo nếp lâu năm có thể dính cả âm linh(5).
Chính nhờ đặc điểm này của gạo nếp lâu năm, Phương Minh mới để gạo nếp dính lấy hơi thở hồn phách trong đôi dép lê của La Sầm Long.
Nhìn ba cây Thiền Hương đặt ở bên cạnh Phương Minh thoáng cười khổ. Sự thật cách tốt nhất để tìm người chính là xem quẻ Lục Hào, Kỳ môn độn giáp vốn rất am hiểu những điều này.
Nhưng nếu muốn xem quẻ Lục Hào cần phải biết được ngày sinh tháng đẻ của La Sầm Long, nhưng cho dù Âu Dương Tuyết Tình đã truy bắt La Sầm Long rất lâu cũng không biết ngày sinh tháng đẻ của hắn.
Bởi vì không thể dùng phương pháp này nên Phương Minh lại nghĩ tới một phương pháp khác chính là Thuật Tâm Hồn.
Thuật Tâm Hồn thường dùng cho những người mất đi một phần hồn phách hay là dùng cho người chết, mà Phương Minh lại muốn áp dụng thuật này để tìm kiếm La Sầm Long, khó càng thêm khó.
Kỳ thật Phương Minh không cần nhúng tay vào chuyện này bởi vì Chu Kỳ đã huỷ đơn kiện, cho dù anh ta có không cam lòng thì cũng chẳng còn cách nào. Sở dĩ cậu đồng ý là vì cậu xem Âu Dương Tuyết Tình là bạn bè, cũng bởi La Sầm Long đã giết quá nhiều người vô tội.
Trên đường đi cậu cũng đã nghe được tội trạng của La Sầm Long, hai năm trước đột nhập vào nhà trọ của nữ sinh, tàn nhẫn giết chết cả ba cô gái trong phòng, mà tiếp tới một năm trước ông ta lại chạy trốn tới một tỉnh thành khác, dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng giết thêm hai nữ sinh.
Nếu để cho loại tội phạm này bỏ trốn sẽ gây nguy hiểm lớn đối với xã hội! Nghĩ như vậy cậu mới đồng ý ra tay.
Sau khi đốt cháy Thiền Hương cắm vào chén gạo nếp, sắc mặt Phương Minh trở nên cực kỳ trang nghiêm, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải khép lại vẽ ra một cái phù văn ở trên không trung.
“Trời cao bao la, thần linh bốn phương, Hoàng tuyền thăm thẳm, Ngũ quỷ vận chuyển, thắp điểm Thiền Hương, xuống đất thành dẫn, hồn đã đi đâu, thắp hương bày lễ.”
“Phương Minh ngâm trong miệng, giọng nói trầm thấp. Ngay lúc Tào Lượng đứng ngoài cửa đang muốn cười lạnh khịt mũi coi thường thì đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, gió thổi khiến thân thể anh hơi run run, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
“Thiền Hương ba cây, đồ ăn hai cỗ, lấy giữa làm lệnh, kính xin dẫn đường.”
Ngay lúc Phương Minh vừa nói xong hai cây Thiền Hương dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng thiêu đốt, không tới mười giây đồng hồ đã cháy sạch không còn nhưng cây Thiền Hương ở giữa kia vẫn không có gì thay đổi.
Một màn này khiến Tào Lượng cùng Âu Dương Tuyết Tình rung động, Âu Dương Tuyết Tình biết đây là cây Thiền Hương bình thường cô sai người mua được, không thể nào bị người ta dở trò bịp bợm gì.
Lại liên tưởng tới những lời Phương Minh vừa ngâm, thân thể mềm mại của Âu Dương Tuyết Tình nhịn không được rùng mình một cái.
Mà trong mắt Phương Minh cũng hiện lên một tia sáng tinh anh, tay phải cầm Thiền Hương trong chén sau đó trực tiếp lật ngược Thiền Hương lượn vòng, nhưng điều quỷ dị là không ngờ khói hương lại bay thẳng tắp theo một hướng!
“Chúng ta chỉ có thời gian một nén nhang, nếu sau khi cây nhang này cháy hết vẫn không thể tìm được La Sầm Long thì tôi cũng không có cách nào. Chúng ta đi mau!”
Phương Minh liếc liếc nhìn Tào Lượng cùng Âu Dương Tuyết Tình đang còn ngây ngốc, thời gian rất cấp bách, nếu lần này không thể bắt được La Sầm Long thì cậu cũng đành chịu, Thuật Tâm Hồn này một tháng chỉ có thể sử dụng một lần.
“Được, để tôi gọi thêm người.”
Trước đây Âu Dương Tuyết Tình cũng đã được nhìn thấy thủ đoạn của Phương Minh nên khả năng tiếp nhận cũng coi như tốt một chút, phản ứng lại nhanh hơn Tào Lượng. Hiện tại cô không có thời gian để khiếp sợ, bắt được La Sầm Long mới là quan trọng nhất. Mà Tào Lượng cũng thanh tỉnh lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Phương Minh.
(1)Hình cảnh: Cảnh sát hình sự
(2)Đại địa: đất đai
(3)Căn nguyên: nguyên nhân cơ bản phát sinh sự vật, sự việc