Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 55: Giao tiền trước rồi mới làm việc, thất bại trả lại một nữa



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

-----------------------

Ba năm trước, Trương Tề lấy tư cách là học sinh của Lưu Chấn Quốc tham gia công việc khảo cổ, mà anh cũng là phó tổ trưởng của đoàn khảo cổ, còn tổ trưởng chính là một đàn anh khoá trên lớn hơn anh mấy tuổi.

Bọn họ khai quật ngôi mộ của một quan viên thời nhà Đường, sau khi khai thông được mộ huyệt Trương Tề cùng với tổ trưởng dẫn đầu đi vào.

*Khai quật: đào bới để tìm ra cái gì đó

Mộ của người quan viên này cũng không lớn, vừa vào đã tới Chủ Huyệt nhưng cũng lúc này bọn họ lại nhìn thấy có một cỗ quan tài chôn cùng, mà phía trên cái quan tài này có để một khối ngọc bội và một khối ngọc Như Ý.

Nghề khảo cổ tiền lương vốn không nhiều, đã vậy cả ngày chỉ có thể tiếp xúc với văn vật khô khan, nếu không ở trong những ngôi mộ tối tăm thì cũng ở trong phòng nghiên cứu văn vật, không phải cực kỳ đam mê với nghề chắc chắn sẽ không thể trụ nổi.

*Văn vật: những công trình, hiện vật có giá trị trong lịch sử

Nhưng mà đam mê không thể no bụng, nhất là thời đại này tất cả mọi thứ đều cần đến tiền khiến Trương Tề rất hối hận ngày xưa đã lựa chọn chuyên ngành này.

Mà anh với người anh khoá trên kia đều có chung suy nghĩ nên khi nhìn thấy văn vật được đặt trên mặt quan tài, hai người nổi lòng tham.

Sau khi lối vào được khơi thông thì không phải chỉ có một hai người đi vào, thừa dịp những người phía sau còn chưa tới, hai người liếc mắt nhìn nhau hiểu ý.

Người đàn anh khoá trên kia trực tiếp chạy tới lấy miếng ngọc bội, mà Trương Tề cũng nhanh tay cất miếng ngọc Như Ý, những người đi vào sau căn bản không hề biết trên bề mặt quan tài này từng đặt hai miếng ngọc.

Đương nhiên cũng chẳng có ai nghi ngờ hai người bọn họ, bởi vì bọn họ dù sao cũng là tổ phó và tổ trưởng của đoàn.

Mới đầu Trương Tề cũng rất sợ hãi, nhưng đợi mãi tới sau khi cuộc khảo cổ kết thúc, mọi người rời khỏi ngôi mộ vẫn không nhìn thấy ghi chép nói gì nói tới hai kiện văn vật kia, anh mới triệt để yên tâm.

Cũng bởi vì ngôi mộ này không lớn nên cấp trên cũng không kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi anh cùng với đàn anh khoá trên kia viết xong báo cáo, bên trên kiểm tra rồi sắp xếp những văn vật thu được là xong. Cũng vì vậy mà anh với người anh khoá trên kia thành công biển thủ văn vật.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Lưu Chấn Quốc đứng ngồi không yên, mặt mo tức giận tới đỏ bừng, run run rẩy rẩy đứng dậy. Hoa Bác Vinh thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ.

“Thầy, em đã biết là em sai rồi, lúc đó em bị ma quỷ ám ảnh, ba năm nay lương tâm của em chưa phút nào được yên ổn!”

Trương Tề lộ vẻ xấu hổ nhưng mà Phương Minh lại cười lạnh, nếu như tên này thật sự biết sai làm sao có thể đợi ba năm sau lại bán ngọc Như Ý? Rõ ràng là nghĩ mọi chuyện đã trôi qua quá lâu, cho dù lúc này anh đem ngọc đi bán cũng sẽ không ai hoài nghi!

Văn vật mới vừa đào được và đồ cổ gia truyền rất khác nhau, bởi vì điều kiện ánh sáng, không khí cùng các mặt khác ảnh hưởng, văn vật vừa mới đào được sẽ có màu sắc và mùi hương rất đặc thù, chỉ cần người trong nghề vừa nhìn là có thể phát hiện ra ngay.

Đây mới là nguyên nhân thật sự vì sao ba năm sau anh ta mới bán Ngọc Như Ý. Chắc chắn ba năm nay anh ta đã tìm đủ mọi biện pháp để bỏ đi vị đất trên ngọc Như Ý, mà từ vẻ bề ngoài của mảnh ngọc xem ra anh ta cũng đã làm rất thành công, cho dù là Lưu Chấn Hoa hay Hoa Bác Vinh đều bị anh ta lừa!

“Cậu biết sai? Cậu biết sai sao còn đem miếng ngọc đi bán? Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng tôi già tới lú lẫn rồi sao?”

Thấy Lưu Chấn Quốc tức giận vô cùng, Trương Tề vội vàng giải thích: “Thầy ơi, em cũng không còn cách nào khác, em đã lỡ làm sai nhưng nếu em đi tự thú thì cả cuộc đời này của em coi như xong!”

Một nhà khảo cổ lại đi biển thủ, nếu chuyện này lộ ra ngoài không những anh phải chịu trách nhiệm trước pháp luật mà từ nay về sau cũng sẽ không còn đoàn khảo cổ nào nhận anh nữa, anh đừng mơ có thể tiếp tục ở lại giới khảo cổ.

“Ông Lưu à ông đừng tức giận quá, lần này chúng ta tới là để giải quyết chuyện miếng ngọc, còn về việc anh Trương lấy trộm văn vật sẽ giao cho ông xử lý sau.”

Hoa Bác Vinh an ủi Lưu Chấn Quốc, ý của ông rất rõ ràng, ông nể mặt Lưu Chấn Quốc đưa bọn họ tới đây để giải quyết lệ khí trong miếng ngọc, còn về chuyện xử lý Trương Tề như thế nào, nên báo công an hay không đó là chuyện của thầy trò bọn họ.

Với Hoa Bác Vinh, ông đương nhiên là mong có thể có càng nhiều người tham lam giống như Trương Tề thì càng tốt, nếu không có những người như vậy thì bọn ông biết kiếm đồ cổ ở đâu ra kia chứ? Đương nhiên cũng chỉ là đồ cổ thôi, chứ những loại văn vật cấp Quốc gia này có cho ông thêm một trăm lá gan ông cũng không giám nhận.

Bảo vật cấp Quốc gia nên được trưng bày tại viện bảo tàng để cho mọi người đều được chiêm ngưỡng, nó là thuộc về Quốc gia. Đối với điều này ông vẫn có hiểu biết rõ ràng đấy!

“Thầy ơi, sau này thầy muốn xử phạt em như thế nào em cũng xin nhận, chuyện quan trọng bây giờ là xin ông chủ Phương cứu em.”

Khi nghe thấy Trương Tề khéo léo dùng hai chữ “xử phạt”, Phương Minh hiểu ngay dụng ý của anh ta, chắc chắn tới lúc đó anh ta sẽ dùng tình cảm để lung lạc Lưu Chấn Quốc.

Nhưng mà tính toán này của anh ta chắc chắn sẽ không thành công, bởi vì nhìn tướng mạo của Lưu Chấn Quốc cậu nhận ra được ông ta là một người cố chấp và có giới hạn, một khi có người hành động vượt quá giới hạn cho phép này ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Mà hiển nhiên hành vi biển thủ của Trương Tề đã vượt quá giới hạn cho phép của ông.

“Nói về lịch sử của ngôi mộ kia đi.”

“Ngôi mộ kia là của một quan viên thời Đường, dựa vào những văn vật và những tài liệu lịch sử chúng tôi đã đoán rằng chủ nhân ngôi mộ tên là Giang Triết, là một vị Lục Sự Tham Quân của triều Đường.

“Vậy mà lại là một vị quan võ!” Hoa Minh Minh đứng bên cạnh nói thầm.

“Quan võ cái gì? Học không giỏi thì bớt tỏ vẻ ta đây đi, không biết xấu hổ sao?”

Hoa Bác Vinh cũng bất lực với đứa con trai, giải thích: “Lục Sự Tham Quân là một cách xưng hô chức quan, để chỉ những người có khả năng giám sát vạch tội Vương Công, Đại Thần còn cả Tướng Quân nữa, giống như Cao Quan thời nay vậy.”

Phương Minh mỉm cười nghe Hoa Bác Vinh giải thích. Thực tế có lẽ Cao Quan cùng Lục Sự Tham Quân cũng có điểm khác nhau nhưng mà bọn họ không phải những người chuyên đi nghiên cứu lịch sử, có thể giải thích như vậy cũng không tồi rồi.

“Chúng tôi cũng đã lật xem một số sách cổ nhưng không tìm thấy được thông tin gì về Giang Triết, dù sao chức quan Lục Sự Tham Quân này cũng không lớn, sách sử không viết lại cũng không có gì là lạ. Lúc đó còn đào được nhiều ngôi mộ khác của triều Đường nên phía trên mới không đặc biệt chú ý hạng mục này, sau khi đoàn khảo cổ giải tán, mỗi người lại quay về chuyên môn riêng của mình.”

“Tiếp tục nói về quan tài chôn cùng đi. Các anh chắc chắn là đã mở quan tài ra xem, tình huống của người chôn cùng này thì sao?” Phương Minh rất quan tâm tới tình huống của quan tài chôn cùng, tuy rằng trong lòng cũng đã có suy đoán nhưng vẫn phải xác định lại đã.

Trương Tề gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, sau khi mở quan tài chính chúng tôi cũng đã mở quan tài của người chôn cùng nhưng bên trong ngoại trừ một bộ đồ nữ mục rách thì không còn gì cả.”

Nói đến quan tài chôn cùng Trương Tề nhớ lại, khi mở quan tài ra nhìn thấy bộ đồ nát bên trong, cả đoàn khảo cổ bọn họ ai cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, bởi tình huống này thật sự quá ít gặp.

Cuối cùng bọn họ cho rằng quan tài này có lẽ là Giang Triết chuẩn bị cho vợ ông ta, nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà bà ấy không được chôn cất trong đó nên bên trong mới chỉ có một bộ đồ như vậy.

Chuyện cũng đã kể xong, Trương Tề mong ngóng nhìn Phương Minh: “Ông chủ Phương, xin ông hãy cứu tôi, tôi biết tôi nổi lòng tham là sai trái nhưng tội của tôi thật sự không đáng chết!”

Phương Minh không quan tâm tới Trương Tề mà chìm đắm vào trong suy nghĩ. Thân phận của quan tài chôn cùng này thật sự rất quan trọng, chỉ có khi làm rõ thân phận của nó thì mới biết được oán khí từ đâu mà tới.

“Cùng cậu biển thủ không phải còn có đàn anh khoá trên sao? Người này hiện tại sao rồi?” Nhìn thấy mọi người im lặng, Hoa Minh Minh hiếu kỳ hỏi Trương Tề.

“Chết, đã chết một năm trước rồi, nghe nói là đột nhiên phát bệnh mà chết. Bởi vì sau lần khai quật kia chúng tôi không liên lạc với nhau nữa nên tôi không hiểu rõ bệnh tình của anh ta.”

Dù sao biển thủ cũng không phải việc quang minh gì nên từ đó về sau hai người trở nên xa cách, mà tin tức về cái chết của anh ta cũng là do một người cùng đoàn khảo cổ năm xưa nói cho.

Sau khi nói xong dường như Trương Tề nghĩ tới điều gì, giật mình: “Ông chủ Phương, cái chết của người đàn anh đó có khi nào cũng liên quan tới ngọc bội hay không?”

“Có khả năng.” Phương Minh gật gật đầu, nếu miếng ngọc Như Ý này đã có oán khí lớn như vậy thì chắc miếng ngọc bội kia cũng sẽ có, mà có lẽ do oán khí trong miếng ngọc bội phát tán sớm mới là nguyên nhân thật sự dẫn tới cái chết của anh ta.

“Phương Minh, nên làm gì bây giờ? Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?” Hoa Bác Vinh đành phải hỏi câu này, Lưu Chấn Quốc còn đang tức giận chắc chắn sẽ không nói giúp Trương Tề.

“Để xem tình huống như thế nào, nếu chuyện này quá khó thì chưa thể quyết định, nhưng nếu chuyện này dễ giải quyết thì 20 vạn.” Phương Minh suy nghĩ một chút rồi trực tiếp ra giá.

“20 vạn?” Trương Tề giật mình, 20 vạn chính là thu nhập cả một năm của anh ta!

“Đây chỉ là chuyện bình thường, nếu khó giải quyết chưa chắc tôi sẽ nhận, về phần có đồng ý hay không là quyết định của anh, nếu không đồng ý giá cả này anh có thể rời đi.”

Trương Tề hậm hực, vẻ mặt thay đổi liên tục cuối cùng mới nặng nề nói: “Được, tôi đồng ý.”

“20 vạn mặc dù không phải là một con số nhỏ, nhưng làm sao có thể quý bằng mạng của cậu kia chứ?” Phương Minh liếc nhìn Trương Tề: “Anh trả tiền mặt hay chuyển khoản?”

“Còn phải trả tiền trước sao?” Trương Tề sửng sốt, anh ta còn nghĩ rằng sau khi đã giải quyết xong chuyện mới thu phí.

“Ở chỗ này của tôi phải thu tiền trước, nếu như sau này phát hiện không thể giải quyết được thì cũng chỉ trả lại một nữa tiền, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”

Nghe thấy lời nói của Phương Minh, vẻ mặt Hoa Minh Minh trở nên đặc sắc, bởi vì cậu ta phát hiện Phương Minh này quá giỏi bốc phét, làm ăn có thể đạt tới trình độ này, Phương Minh quả thật chính là thiên hạ đệ nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.