Đây là chuyện xảy ra chỉ một năm sau khi họ Tiếu và Đan Á Đồng trao nhẫn cho nhau.
Sáng sớm, Đan Á Đồng coi báo thì đọc được tin đồn Tiếu Tử Mặc cùng một nữ diễn viên nào đó có quan hệ tình cảm. Bài báo viết như sau “Tổng giám đốc Tiếu thị và Vương XX mới quen liền trở nên thân thiết, trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ”, thậm chí trên đó còn có đăng ảnh chụp rõ ràng. Trong hình, cô gái mặc một chiếc đầm thuộc bộ sưu tập mùa hạ mới đây, gương mặt xinh đẹp, hơn nữa gia cảnh cô ta cũng rất tốt.
Ừ, chẳng qua khuyên tai cùng bộ đầm của cô ta có chút không hợp mốt lắm, Đan Á Đồng nghĩ vậy. Buông tờ báo xuống, chậm rì rì uống ly sữa.
Bác quản gia vừa vặn đi ngang qua thấy được bài báo, toàn thân cứng đờ, vội vàng nghiêng đầu nhìn cậu Đan đang mỉm cười dùng cơm, trong lòng lệ liền rơi đầy mặt. Cậu chủ ơi, sao cậu phải tìm một người yêu là siêu sao quốc tế làm chi. Nhìn đi, cậu gây phiền toái ở bên ngoài, khiến đám người hầu ngay cả thay cậu nhìn sắc mặt người ta cũng không dám.
Đan Á Đồng hình như không phát hiện ra quản gia có chút khác lạ, chỉ chậm rì rì lau sạch khóe miệng, còn chưa kịp nói câu nào, liền nghe thấy cô hầu gái từ bên ngoài bước vào thông báo, Lộ Phàm đến. Cậu đứng dậy, nói với quản gia “Chừng nào cậu chủ nhà bác rời khỏi giường thì phiền bác nói với anh ta, cháu đến phim trường.”
“Vâng, cậu đi thong thả.” Trong lòng quản gia bi thương đến độ nước chảy ngược thành sông. Nhìn đi, bây giờ thành “cậu chủ nhà bác” rồi kìa. Cậu chủ ơi, nếu cậu không rời giường, trời cũng phải thay đổi đó.
Bác quản gia đưa mắt nhìn cậu Đan ngồi vào xe của người đại diện rồi biến mất ở cổng, lập tức xoay người cầm tờ báo trên bàn ăn lên coi lại, càng xem mặt càng đen.
Cái gì gọi là vừa quen đã thân, cái gì gọi là hai người ăn ý vô cùng, cái gì gọi là liếc mắt đưa tình, thằng phóng viên chết tiệt viết tầm bậy hết lên. Cậu chủ ơi, cậu cũng sắp gặp bi kịch rồi!
“Bác đang nhìn gì thế?” Giọng nói quen thuộc nào đó vang lên đằng sau, bác quản gia thông cảm liếc nhìn người đó, cầm lấy tờ báo đưa cho hắn, sau đó rất nhanh biến khỏi nhà ăn.
Tiếu Tử Mặc thắc mắc nhìn bác quản gia biến mất trong nháy mắt, cúi đầu nhìn qua bài báo. Chỉ nhìn một cái thôi, lòng hắn liền rơi lộp bộp, chết rồi!
Ở phim trường, vai diễn của Đan Á Đồng một cước đạp ngã diễn viên phụ A, vẻ mặt lạnh băng khiến đạo diễn ở gần đó hết sức hài lòng. Không hổ là ngôi sao quốc tế, vai sát thủ này diễn quá đạt, sát khí phát ra trên người cậu ngay cả hắn cũng cảm nhận được.
Lộ Phàm đẩy kính mắt, xem ra hôm nay Á Đồng đã đọc bài trên tờ “Kinh tế và tài chính XX” rồi. Không ngờ ngay cả mấy chuyên trang kinh tế – tài chính cũng viết kiểu bài như mấy tờ lá cải, không biết họ Tiếu đợt này sẽ gặp xui như thế nào đây.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lộ Phàm, họ Tiếu vốn lâu lắm không gặp đã vội lái xe tới phim trường, cũng chẳng thèm để ý ánh mắt hoặc thắc mắc, hoặc tò mò, hoặc nịnh nọt của đám người xung quanh, chân chó bưng trà cho Đan Á Đồng, chỉ thiếu chút nữa là dập đầu nhận tội.
Phản ứng của Đan Á Đồng rất bình thản, cậu tuy thấy Tiếu Tử Mặc nhưng vẫn vui vẻ như cũ, không khó dễ, cứ như chẳng lưu tâm gì đến cái bài trên báo hồi sáng, hết thảy đều rất tự nhiên. Ngoại trừ chút kì lạ do trực giác mách bảo ra thì Tiếu Tử Mặc cảm thấy mọi thứ đều bình thường.
Với lại, Á Đồng ở giới giải trí đương nhiên phải hiểu chuyện trên báo chẳng có bao nhiêu là thật rồi. Cẩn thận ngẫm nghĩ, họ Tiếu xác định, Á Đồng căn bản không đem bài báo đó để trong mắt. Suy ra được đáp án này, họ Tiếu thở nhẹ ra một hơi, nhưng lại có chút mất mát. Á Đồng chẳng lẽ chưa bao giờ lo lắng những chuyện này sao? Là vì tin tưởng mình… Hay là vì vốn không coi trọng mình?
Họ Tiếu không dám quấn quýt quá lâu, bởi Đan Á Đồng đã quay xong, hắn đương nhiên muốn chờ đối phương tẩy trang xong rồi cùng đi ăn cơm. Họ Tiếu theo sát Đan Á Đồng vào phòng hóa trang, cứ như vậy lơ đẹp ánh mắt thông cảm của Lộ Phàm.
Người nào đó, yên tâm quá sớm rồi đó. Lộ Phàm thâm trầm đẩy kính mắt, xoay người cùng thảo luận với đạo diễn kế hoạch quay cảnh kế, dù sao Đan Á Đồng còn hai quảng cáo phải thực hiện. Bộ phim này nếu biên kịch không phải Liêu Nhiễm, Đan Á Đồng chắc là không muốn nhận rồi. Nghĩ đến Đan Á Đồng vì nhận bộ phim này mà từ chối một đạo diễn nước ngoài, anh thở dài bất đắc dĩ. Tính nết Đan Á Đồng này thật đúng là giống Cảnh An Tước như đúc, làm cho người ta thật chẳng có cách nào khó dễ được.
Buổi tối về đến nhà, họ Tiếu cẩn thận kêu đầu bếp làm món ăn yêu thích của Đan Á Đồng, không khí giữa hai người rất hòa hợp, hòa hợp đến độ làm cho quản gia đứng một bên cảm thấy thế giới này mơ hồ quá.
Vài ngày trôi qua, Tiếu Tử Mặc rời giường từ sớm, lúc xuống lầu liền nhận được vô số ánh mắt thông cảm, hắn thắc mắc trong lòng rồi ngồi xuống bàn ăn, thuận tay cầm tờ báo bên cạnh lên “Cậu Đan đi phim trường rồi à?”
Quản gia liếc qua tờ báo trên tay Tiếu Tử Mặc, lén lút lui về sau một bước “Vâng, cậu Đan nói… Đêm nay sẽ về trễ chút, bởi tối có một bữa tiệc từ thiện.”
“Tiệc từ thiện?” Tiếu Tử Mặc thắc mắc nhìn quản gia “Sao đêm qua cậu ấy không nói cho tôi biết. Bác cũng đi chuẩn bị lễ phục cho tôi đi, tối nay tôi cũng đến đó coi sao.”
Quản gia gửi ánh mắt thương cảm dành cho cậu chủ nhà mình, đó là vì cậu Đan đã có bạn đi cùng. Cậu chủ, cậu bị vứt bỏ rồi.
Tiếu Tử Mặc mở tờ báo ở trong tay ra, sau đó… Ngây dại, cái dòng tiêu đề thật to kia thiếu chút nữa là chọc mù mắt hắn “Đan thiên vương cùng nữ hoàng truyền hình phim giả tình thật?” Cái tiêu đề này tức khắc khiến họ Tiếu đọc nhanh như gió nhìn xuống dưới.
Sau đó, họ Tiếu nổi giận “Khốn kiếp! Ả đàn bà này không biết xấu hổ dám gây scandal với Á Đồng nhà mình. Còn đám kí giả này mắt bị gì rồi sao, cô ta như vầy mà cũng xứng với Á Đồng của tôi hả?!”
Bác quản gia lé mắt ngó tấm hình chụp một bên mặt, cô gái này cười mới xinh đẹp làm sao. Cậu chủ ơi, đây chính là ngọc nữ, giáo chủ giới giải trí đó, là mỹ nhân số một của người ta, sao vào trong miệng cậu lại thành bác gái bán ngoài chợ rồi? Đương nhiên bác quản gia không có dũng khí nói ra sự thật này, bác ấp úng mở miệng nói “Mấy tờ, mấy tờ báo giải trí này không có gì đáng tin cả, cậu chủ đừng cho là thật.”
“Roạt!” Tờ báo bị phanh thây, họ Tiếu đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nói “Loại tin này, đương nhiên tôi sẽ không tin rồi.” Nói xong, liền sải bước ra cửa. Hắn muốn mua đứt tòa soạn này, sau đó phải đem tên phóng viên đó ra hành hạ cho hả giận.
Bác quản gia nhìn tờ báo bị phân thành hai mảnh trên mặt đất, cậu chủ… đương nhiên…một chút… cũng không thèm để ý! Chỉ là dùng sức quá lớn, nên tờ báo mới bị xé rách mà thôi. Cậu chủ, cậu đúng là không có sự bình tĩnh như cậu Đan nha.
Tại phim trường, Đan Á Đồng sửa sang lại bộ vest trên người. Trong phim có cảnh nam diễn viên đóng vai sát thủ sẽ trà trộn vào bữa tiệc, kết quả bị thế lực đối phương phát hiện, đuổi giết, cuối cùng giữ chặt nữ diễn viên hôn môn rồi đào thoát khỏi sự truy sát, tình tiết được khán giả yêu thích lúc nào cũng lặp đi lặp lại đến phát chán.
Trong góc, người nào đó ai oán gẩy gẩy cỏ trên mặt đất “Á Đồng sẽ không vừa ý con gái như vậy đâu, nhất định sẽ không, không có đâu.”
Liêu Nhiễm bước vào phim trường liền thấy Tiếu Tử Mặc ngồi xổm trong góc. Cô đi đến cạnh hắn, chọc chọc người nào đó đang tản ra oán khí “Tiếu Đại Thiên Vương, đã lâu không gặp.” Từ sau khi quay xong “Ngàn năm”, Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm lần lượt rút lui khỏi giới giải trí, một năm nay cô cũng rất ít khi thấy hắn, không ngờ nay lại gặp được ở phim trường. Cô nhìn cảnh đôi nam nữ hôn nhau ở camera, nhướng mày “Ghen?”
Họ Tiếu lập tức đứng dậy, trên mặt là nụ cười ôn hòa “Chị Liêu, đã lâu không gặp.” Động tác kia, biểu lộ đó, còn vẻ ai oán trước đó.
Liêu Nhiễm cười híp mắt nói “Ừ, nghe nói cậu giờ đã là tổng giám đốc Tiếu thị, gần đây bận lắm hả?”
Thu hồi lại tầm mắt lưu luyến dừng trên người kia, Tiếu Tử Mặc lễ phép cười cười “Khá tốt, cũng không hẳn là bận rộn lắm. Gần đây chị Liêu càng ngày càng nổi tiếng đấy.”
“Ngàn năm” giúp cả một đoàn cùng nổi lên, ngay cả nhân viên các tổ so với người các đoàn khác cũng được ưu ái nhiều hơn, huống chi Liêu Nhiễm lại là một người đã có chút danh tiếng. Mặc dù bây giờ Tiếu Tử Mặc không còn ở trong giới giải trí nữa, nhưng vì mối quan hệ với Đan Á Đồng, nên vẫn chú ý đến giới này rất nhiều.
Liêu Nhiễm xoa tay “Vẫn là hồi trước vui hơn, giờ có nổi tiếng thì cũng không bằng Á Đồng. Nếu không phải vì nể mặt tôi, chỉ sợ Á Đồng sẽ không nhận bộ phim này.” Cô rất rõ ràng giá trị con người bây giờ của Đan Á Đồng, cô thừa nhận, cậu ta có thể nhớ kỹ mặt mũi của mình là tốt lắm rồi. Thiếu niên lạnh lùng kia, kỳ thật lại nặng lòng hơn rất nhiều người, chẳng qua nhiều người không có tư cách nhận được thôi.
Liêu Nhiễm vốn còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Tiếu Tử Mặc đột nhiên trở nên phấn khởi cầm một chai nutri-express đi thẳng đến chỗ Đan Á Đồng vừa quay phim xong, nhưng không quên kèm thêm ánh mắt như dao coi thường ném về nữ diễn viên bên kia.
Bưng trà đưa nước, pha trò cười làm lành, dù cho đã qua một năm, người này vẫn là một con trung khuyển trước mặt Đan Á Đồng như cũ, không có vẻ mặt lung linh, cao quý tao nhã như trước mặt những người khác. Nhưng cũng bởi tình yêu chân thành, không để ý thân phận này làm người vốn khá là sắt đá như cô lại thấy cảm động. Cô nhìn thiếu niên mỉm cười nhận chai nước, chẳng qua chỉ nói một câu mà khiến người đàn ông kiêu ngạo kia lộ ra nụ cười ngây ngô.
Bất giác vì hai người mà mỉm cười, Liêu Nhiễm thu hồi tầm mắt. Nhìn hai người khác hạnh phúc cũng làm cho người ta vui lây, huống chi… đây chính là cặp đôi kinh điển trung khuyển với nữ vương nha.
Lấy ra cái khăn tay lau lau bờ môi Đan Á Đồng, hắn có chút oán hận nghĩ, đồ đàn bà kia được lợi rồi! Tuy tức giận trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm cẩn thận, hắn không thể để cho tình địch chui vào chỗ trống, đối xử với Á Đồng phải dịu dàng mới được.
Kệ Tiếu Tử Mặc lau môi mình, Đan Á Đồng vuốt cái chai trong tay “Hôm nay không đi Malaysia à? Chẳng phải đêm qua anh nói có hợp đồng làm ăn lớn cần bàn bạc sao?”
Làm ăn gì cũng kém hơn người yêu của mình! Tiếu Tử Mặc oán thầm trong lòng, nhưng vui vẻ trên mặt lại không giảm “Anh kêu trợ lý xử lý thay rồi, dù sao hôm nay cũng không có việc nên đến phim trường với em luôn.”
“Hóa ra là như vậy…” Khóe miệng Đan Á Đồng giương lên, trong mắt hiện lên hào quang nào đó.
Lộ Phàm “trùng hợp” đi ngang qua hai người, thương hại liếc mắt Tiếu Tử Mặc một cái. Trung khuyển chính là trung khuyển, so với hồ ly thì điểm nào cũng thua kém không ít. Rõ ràng là người thông minh, sao mấy chuyện liên quan đến Đan Á Đồng lại trở nên ngu ngốc như vậy nhỉ?
Cái khác Lộ Phàm không rõ, nhưng có chuyện anh lại biết, kế hoạch tham gia tiệc chiều tối hôm đó sẽ bị hủy bỏ, thay vào sẽ là quyên góp bằng hiện kim.
Trong đêm, hai người sau khi triền miên xong đều tự thiếp đi. Đêm khuya, thiếu tiên đầu tóc lộn xộn ngồi dậy, nhìn gương mặt người đang ngủ yên bình bên cạnh “Bảo anh cùng người đàn bà khác tạo scandal hả..” Tuy giọng nói mang theo chút tức giận, nhưng trên mặt lại là nụ cười thản nhiên. Dù sao người này chỉ khi đối mặt với mình mới có thể ngốc nghếch như chú chó Labrador vậy.
Nghĩ biểu hiện của người nào đó ngày hôm nay, thiếu niên hừ nhẹ “Tạm tha cho anh.”
Người kế bên trở mình, thói quen kéo người bên cạnh vào trong ngực, lại phát hiện bản thân sờ vào không khí, hắn kinh hoảng mở mắt ra, mới phát hiện người yêu đang ngồi cạnh đó.
“Á Đồng, em làm sao vậy?” Hắn ngồi dậy, ôm người yêu vào lòng, bình phục lại sự bất an tức thì lúc nãy.
“Không có việc gì, ngủ đi.” Kéo chăn lên người, tâm tình người nào đó rất tốt.
“À.” Tiếu Tử Mặc cẩn thận nằm xuống, có chút do dự mở miệng “Á Đồng, diễn viên đóng chung với em như thế nào?”
“À, rất đẹp, cũng khá đấy.” Khóe miệng người nào đó trong bóng đêm ác ý cong lên.
“À…” Tiếu Tử Mặc uể oải phát ra âm đơn, nhưng rất nhanh sốc lại tinh thần. Xem ra bản thân gần đây cần đi thăm dò nhiều hơn mới được, mấy ngọc nữ gì gì đó, chắc chắn không phải đối thủ của mình.
Người nào đó mang theo bụng đen tối chìm vào giấc ngủ, mà họ Tiếu còn mở to hai mắt, trong đầu tính ba mươi sáu kế bảo vệ tình yêu, giống như chú chó con kiên định bảo vệ món đồ của mình.
Ừ… Trong thực tế đây là một đêm rất hài hòa.
Kỳ thật, hồ ly bụng đen ăn dấm chua, cũng là một chuyện đáng sợ nha.