Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 18: Phản kích 1



Hạ Tây Xuyên nhìn Lạc Viêm Kiềm đang ủ rũ ngồi ở bên cạnh, nhớ tới việc làm của Đan Á Đồng, nhịn không được muốn bật cười thành tiếng.

Lạc Viêm Kiềm căn bản không có gặp được Đan Á Đồng, cậu bị Dương Quân dẫn tới phòng nghỉ ngơi của Đan Á Đồng, chỗ đó chỉ có một bác sĩ, khi anh ta nhìn thấy Viêm Kiềm liền hỏi “Cậu bị sốt nặng à, tôi sẽ viết cho cậu một đơn thuốc.”

Hắn không dám khẳng định lúc đó mình có phá lên cười hay không, nhưng hắn có thể khẳng định một điều là mặt Lạc Viêm Kiềm lúc đó rất khó coi.

Lạc Viêm Kiềm liếc kẻ đang cố nhịn cười Hạ Tây Xuyên, không cam lòng mà đi về hướng studio, cậu không tin mình tìm không ra Đan Á Đồng!

Hạ Tây Xuyên vội vàng bung dù ra, rồi đi theo.

“Sao chưa từ bỏ ý định thế này?” Dương Quân nhìn bóng lưng Lạc Viêm Kiềm, có chút thông cảm, lắc đầu, gây rối kế hoạch của Đan Á Đồng, đúng là đứng trước miệng súng mà.

Thanh kiếm vung lên, thiếu niên áo trắng bị người áo đen cho một cước rớt xuống, khiến người rơi vào cái cây ở sau lưng, sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu.

“Được, cut!” Lâm Nghệ Thiên nhíu mày một chút nói “Góc độ ngã xuống có chút vấn đề, diễn lại một lần nữa.”

Đan Á Đồng gật đầu, lau đi nước bùn trên mặt, đi đến vị trí bắt đầu, chờ mệnh lệnh của đạo diễn.

“Bắt đầu!”

Sau đó lại ngã xuống một lần nữa. Đập mình vào thân cây lần nữa rồi mới ngã xuống.

Lâm Nghệ Thiên gật đầu “Biểu hiện lần này không tệ.” Anh nhìn lại vào camera, nhíu mày “Nhân viên ánh sáng, anh làm cái gì thế này, ánh sáng cho buổi tối sao lại sáng thế? Đây là ngoài trời, ngoài trời đấy, anh hiểu không hả?” Anh nhìn về phía Đan Á Đồng “Diễn lại lần nữa đi.”

Hành vi này dường như làm cho người khác nghĩ là anh đang cố tình gây khó dễ, nhưng Đan Á Đồng thì hiểu rõ, đây chẳng qua là Lâm Nghệ Thiên theo đuổi sự hoàn mỹ một cách quái gở. Cậu gặt đầu, duy trì nụ cười bước về chỗ đứng ban đầu. Tuy sắc mặt có chút tái nhợt, chiếc áo khoác màu trắng cũng dính đầy nước bùn, nhưng vẫn như trước làm cho người ta cảm thấy thanh nhã vô cùng.

Lạc Viêm Kiềm chưa từng thấy qua dáng vẻ khi làm việc của Đan Á Đồng, cậu ngơ ngác đứng bên ngoài nhìn Đan Á Đồng treo mình trên dây, rồi lại ngã xuống mặt đất. Cậu nhíu mày, đạo diễn này yêu cầu cũng không phải là quá cao sao? Rõ ràng là mỗi lần quay diễn xuất đều rất tốt, vậy mà cứ quay đi quay lại, thật không biết là tốn bao nhiêu phim rồi.

“Tốt lắm.” Lâm Nghệ Thiên đứng dậy, đi đến bên Đan Á Đồng đang không dậy nổi, giơ tay ra kéo cậu đứng lên “Cậu rất có tinh thần chuyên nghiệp.”

“Cảm ơn lời khích lệ của đạo diễn Lâm.” Nụ cười trên mặt của Đan Á Đồng có chút méo xẹo. Một chiếc áo khoác được khoác lên người cậu, cậu quay đầu lại nhìn, là gương mặt tươi cười của Tiếu Kỳ Thậm.

“Buổi tối, nhiệt độ tương đối thấp, cậu về phòng trước thay bộ đồ khô đi.” Tiếu Kỳ Thậm rút tay lại, cười tự nhiên nói.

“Cảm ơn Tiếu ca.” Đan Á Đồng cũng không từ chối, đang chuẩn bị đi, lại bị đối phương giữ lấy bả vai “Tôi thấy tình trạng giờ của cậu cũng không tốt lắm, tôi đỡ cậu.”

Đan Á Đồng nhìn bàn tay trên vai mình, người này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lạc Viêm Kiềm ngơ ngác nhìn chàng trai được Tiếu Kỳ Thậm đỡ đi xa, Tiếu Kỳ Thậm lại thật sự rất thân thuộc với Đan Á Đồng, nếu không thì sao lại đỡ Á Đồng đi, thậm chí còn không ngại nước bùn trên người Đan Á Đồng nữa.

Cậu nói với Hạ Tây Xuyên đang đứng bên cạnh “Về thôi.”

“Không tìm Á Đồng nữa à?” Hạ Tây Xuyên có chút bất ngờ hỏi.

“Ai tìm anh ta chứ!” Lạc Viêm Kiềm nhìn hai người đã đi xa đến độ không còn thấy bóng “Dù sao cũng đã có Tiếu Kỳ Thậm cho anh ấy chỗ dựa, tôi cần gì phải lo lắng nữa!”

Phòng thay đồ ở trường quay không được coi là cao cấp, nhưng cũng được coi như là tương đối đầy đủ, Đan Á Đồng cởi bỏ bộ phục trang trong phim, xong rồi mở cửa phòng ra, Tiếu Kỳ Thậm vẫn còn đứng ngoài cửa.

Đưa cho đối phương một chén trà nóng, Tiếu Kỳ Thậm thoả mãn nhìn vẻ bất ngờ trong giây lát của đối phương “Tôi đưa cậu trở về, giờ cũng muộn rồi, ngày mai cậu cũng không có cảnh diễn diễn, ở nhà một ngày nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Đan Á Đồng nhận tách trà nóng, cũng không từ chối, uống một ngụm trà nóng nói “Cảm ơn.” Chỉ là không biết cậu cảm ơn là tách trà hay là chuyện Tiếu Kỳ Thậm muốn đưa cậu về nhà nữa.

Ra khỏi trường quay mới biết được Dương Quân đã về nhà trước, không cần nghĩ nhiều cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, cậu ngồi xuống ở ghế sau xe, Tiếu Kỳ Thậm cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Lúc này cậu mới nhìn lên, lái xe là một người xa lạ.

“Trễ quá rồi, chúng ta lại đều mệt mỏi, không thích hợp lái xe.” Dường như nhìn ra thắc mắc của cậu, Tiếu Kỳ Thậm liền giải thích.

Chuyện xảy ra tai nạn giao thông trong giới giải trí cũng không phải là ít, nên chuyện này đương nhiên cũng cần phải chú ý đến.

Đan Á Đồng gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau đó là một màn im lặng trong xe, sự yên lặng xen lẫn chút áp lực.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn một bên mặt rất yên tĩnh của Đan Á Đồng, đột nhiên mở miệng nói “Cậu đang nghĩ gì thế?” Hắn cho rằng sẽ thấy đối phương giật mình, nhưng hắn thất vọng, đối phương chỉ là lạnh nhạt ngẩng đầu lên “Sao?”

“Tôi hỏi cậu đang nghĩ gì thế?” Tiếu Kỳ Thậm phát hiện đôi mắt của chàng trai rất đẹp, là mắt đào, mà theo rất nhiều bộ phim truyền hình thì đàn ông có mắt đào thực chất là kẻ rất vô tình.

“Không có gì.” cậu mỉm cười “Chỉ là có chút mệt mỏi.”

Sau đó lại không nói nữa, Đan Á Đồng nhắm mắt lại nhưng đầu lại rất tỉnh táo, tin nhắn điện thoại vang lên, cậu mở nắp điện thoại ra rồi đảo qua rất nhanh, khép điện thoại lại, cậu cười nhạt một tiếng.

“Có chuyện gì vui à?” Tiếu kỳ Thậm không thể nào nghĩ ra được giờ Đan Á Đồng còn có thể có chuyện gì vui nữa.

“Vâng, là Dương Quân nói công ty đã bố trí người đại diện cho em” Đan Á Đồng mỉm cười trả lời.

“Biết là ai không?” Tiếu Kỳ Thậm có chút bất ngờ, không nghĩ ra là Đường Nguyễn Khanh lại lựa chọn như vậy, không phải loại bỏ Đan Á Đồng, mà tiếp tục lăng xê?

“Chưa rõ lắm.” Đan Á Đồng mân mê điện thoại trong tay “Có lẽ cũng nhanh biết thôi.” Cậu ngó ra bên ngoài cửa xe, ngoài đường ngoài những ngọn đèn lờ mờ, cũng không có gì khác.

Tiếu Kỳ Thậm đưa Đan Á Đồng đến chỗ cách cư xa một đoạn rồi dừng lại “Trên đường cẩn thận.”

Đan Á Đồng mỉm cười nói, “Cám ơn Tiếu ca, hôm nay làm phiền anh quá.”

Tiếu Kỳ Thậm đúng là kẻ lõi đời, nếu lúc này hắn đưa cậu về vào khu nhà ở thì không biết có bao nhiêu phóng viên đang nấp trong góc sẽ nhào ra chụp lại ảnh nữa, sau đó tin tức ngày mai sẽ càng thêm đặc sắc.

Về đến nhà, bật máy tính check mailbox, cậu cười nhạt một tiếng rồi mở email ra. Cậu cảm thấy thằng nhóc kia nếu không được dạy dỗ một chút có lẽ mãi mãi sẽ không biết được bộ mặt thật của giới giải trí này, và không phải ai cũng phù hợp với nó.

Điện thoại lần nữa vang lên, Đan Á Đồng nhìn màn hình điện thoại, nhấn nút nghe “Dương Quân?”

“Tôi quên nói cho cậu biết, hôm nay Lạc Viêm Kiềm có đến phim trường tìm cậu, cậu có thấy cậu ta không?”

Đan Á Đồng khẽ nhíu mày, rất nhanh dãn ra, “Không, chắc là cậu ta về trước.” Cậu đặt điện thoại lên bàn máy tính, rất nhanh đem chuyện này vứt ra sau ót, tiện tay mở trang web đưa tin giải trí, trang báo trước mắt cậu viết ra rất nhiều chuyện, cậu coi qua 2,3 trang, cố kiềm chế bản thân, tắt máy tính, sau đó tắm rửa đi ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày thú vị.

Buổi sáng, trên mạng bắt đầu truyền tay nhau một đoạn video, là clip về cuộc sống riêng tư của ban nhạc Thiên Không.

Cậu trai yếu đuối đứng ở khu làm việc bị một cậu trai khác mắng thẳng vào mặt, ánh mắt buồn rầu của người bị mắng làm cho người khác cảm thấy thật đau lòng.

Cư dân mạng phẫn nộ, cái này nói rõ cái gì à, cái này nói rõ ngày bình thường Đan Á Đồng hay bị bắt nạt.

Video này rò rỉ không lâu thì lại có một đoạn video khác xuất hiện, trong đó đề cập đến việc ban nhạc bị giải tán, trong clip hiện lên một Nguyên Văn cáu kỉnh, bất lịch sự vô cùng.

Video cũng được một số chuyên gia phân tích, xác thực đây không phải là giả mạo. Ngoài các video cùng hình ra, thì có thông tin được tiết lộ từ một người biết rõ sự việc, nói bình thường hay thấy Nguyên Văn bắt nạt Đan Á Đồng còn chưa tính, không ngờ khi Đan Á Đồng tham gia đóng phim của đạo diễn nổi tiếng Nguyên Văn lại nói ra những lời khó tin như vậy.

Đố kị, đó là sự suy đoán cuối cùng của người hiểu rõ câu chuyện.

Lời nói của người biết câu chuyện không phải là giật gân gì, giọng điệu kể lại khô khan, nhưng điều đó càng khiến cư dân mạng thêm tin tưởng vào lời của người đó, chỉ trong một thời gian ngắn, mạng internet trở nên thật điên cuồng.

Sức mạnh của mạng là bao nhiêu? Tranh luận về đố kị, cũng chẳng biết có bao nhiêu sức mạnh nữa?

Thế nhưng chỉ chưa đầy một ngày, dư luận đối với Đan Á Đồng không còn là toàn chỉ trích như cũ nữa, đề tài của các phương tiện truyền thông bây giờ là truy tìm nguyên nhân vì sao Nguyên Văn lại nói ra những lời gây tổn thương thành viên cũ cùng nhóm như thế?

Hơn nữa, trên internet có một người upload clip Đan Á Đồng tái hiện nụ cười Niêm Hoa kinh điển trong một chương trình truyền hình. Sau đó có rất nhiều người vào ca ngợi thật khó có thể thấy một người có thể sánh với Cảnh Thiên vương.

Những lời trước đó của Nguyên Văn cũng bị rất nhiều người nghi ngờ, đây là tất cả những gì được gọi là sự thật theo lời hắn nói, những video này đại biểu cho cái gì?

Giới truyền thông thấy có chỗ để khai thác, nên đều trổ hết “tài năng”, một loạt suy đoán các kiểu ùn ùn kéo tới, ngay lúc này, những kiểu tin tức vạch trần bí mật nhóm nhạc Thiên Không được ra hàng loạt.

Dương Quân hào hứng cầm tờ báo, cầm chìa khóa dự bị mở cửa nhà Đan Á Đồng. Vào trong thì hắn mới phát hiện ra, một trong những nhân vật chính lúc này lại đang làm tổ trên sô pha mà chơi game.

Biết hắn bước vào, thế mà ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Bây giờ tin tức của đám truyền thông đang chuyển hướng đấy.” Dương Quân với nhiệt tình không hề giảm ngồi xuống tại một ghế sopha khác.

“Ừ” Người ngồi đối diện hắn vậy mà không có biểu hiện gì, vẫn như cũ tiếp tục cầm máy game, nhân vật bé nhỏ nhảy lên nhảy xuống trên màn hình.

Dương Quân thấy được game này là gì, một hơi thiếu chút nữa lên không nổi. Ừ, thật là một game kinh điển, rất là kinh điển. Từng là một game kinh điển từng rất phổ biến khi hắn còn học ở tiểu học – Super Mario.

Chưa qua được level 3, cậu bé lại bị rùa đen đâm chết, Đan Á Đồng buông máy game xuống “Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi nói là dư luận của giới truyền thông đã chuyển hướng rồi!” Dương Quân cảm giác mình có chút nghiến răng nghiến lợi.

“À ” Đan Á Đồng cất máy chơi game “Cái này có gì kỳ lạ đâu, dư luận mà chỉ có một chiều thì mới là không có ý nghĩa.”

Dương Quân khó hiểu nhìn thái độ lão luyện của đối phương, thiếu niên này đối với giới giải trí hình như hiểu rất rõ, dáng vẻ của cậu lúc này như là đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Có lẽ, đi theo người này sẽ không làm hắn phải hối hận.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Đan Á Đồng nhìn về phía cửa nhà “Anh đi mở cửa.”

Cậu ngồi ê mông trên ghế sô pha, chỉ là đang chờ người phải xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.