Sau buổi lễ ra mắt, toàn bộ thành viên đoàn làm phim cùng tham gia vào tiệc liên hoan tại khách sạn, và trong đó còn có sự tham gia của một số đạo diễn nổi tiếng, nhà sản xuất phim, biên kịch cùng một vài đơn vị truyền thông tiếng tăm.
Đan Á Đồng không hiểu sao bản thân lại bị Tiếu Kỳ Thậm kéo lên ngồi chung xe, cậu nhìn trái là Kỳ Thậm, nhìn phải là Lâm Vũ Hân, khẽ dựa lưng ra đằng sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, rơi lên cửa xe phát ra những tiếng lộp độp, nhưng lại khiến cho bầu không khí trong xe càng thêm yên tĩnh.
Đan Á Đồng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại vang lên, trong xe vốn yên tĩnh nên vô hình chung nó trở nên vô cùng chói tai.
Mở mắt ra, lấy ra điện thoại di động, trên màn hình hiển thị là Lạc Viêm Kiềm, động tác của cậu có chút dừng lại, nhấn xuống phím nghe “Alo, Đan Á Đồng nghe đây.”
Lạc Viêm Kiềm dựa lưng vào sofa, nhìn TV đang đưa tin về buổi lễ ra mắt của Lâm Thành, nghe thấy sự xa lạ trong giọng của đối phương, cậu sững sờ nửa ngày mới nói “Anh diễn tốt lắm, chúc mừng anh.”
“Cám ơn.” Giọng Đan Á Đồng rất bình thản “Giờ tôi còn buổi liên hoan nên cúp trước nhé, cũng chúc cậu quay phim thuận lợi.”
Gập điện thoại lại, Đan Á Đồng bỏ di động vào túi áo, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Vũ Hân chạm vào bông tai của mình, biết người gọi điện thoại là ai, nhưng cô lại không quay sang nhìn Tiếu Kỳ Thậm mà chỉ nhìn ra đèn đường bên ngoài. Đêm nay, cô không có tâm trạng đi hóng chuyện.
Mưa càng lúc càng lớn. Lúc đến được nơi thì mưa đã trắng trời. Đan Á Đồng thấy Lâm Vũ Hân định xuống xe, thở dài bất đắc dĩ, liền cởi ra áo vest khoác bên ngoài choàng lên người Lâm Vũ Hân “Mặc đầm hở vai mà cứ vậy ra khỏi xe thì lạnh đấy, hơn nữa trời lại đang mưa to, cho dù bên ngoài có dù của các nhân viên phục vụ thì cũng bị ướt đầm đấy.”
Lâm Vũ Hân hơi sững sờ, cười cười, cũng không từ chối “Vào trong chị sẽ trả cho em.” Nói xong thì nhấc váy bước ra khỏi xe.
Tiếu Kỳ Thậm liếc nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng. Hừ, nhìn không ra là thằng nhóc này rất biết thương hoa tiếc ngọc đấy.
Ông trời có thể làm chứng Đan Á Đồng chăm sóc cho Lâm Vũ Hân như thế chẳng qua chỉ là thói quen từ kiếp trước lưu lại, Cảnh An Tước không ghét đàn em này, giờ cũng vậy, cử chỉ lúc này chẳng qua là do thói quen mà thôi.
Tiếu Kỳ Thậm xuống xe, lập tức có nhân viên ở khách sạn bung dù che cho hắn, dù là thế thì bả vai và ống quần phía trước vẫn bị dính chút nước mưa. Hắn nghiêng đầu nhìn người hơn phân nửa bị dù che khuất, Đan Á Đồng đang bước rất nhanh để đến cửa.
Vào khách sạn, Lâm Vũ Hân giũ nước trên cái áo khoác trắng, rồi cười thật tươi đưa lại cho Đan Á Đồng “Cám ơn sự chu đáo của Á Đồng nhé.”
Đan Á Đồng một tay nhận lấy, cũng không như mọi khi giở ra chiêu bài cười vô hại, mà chỉ cầm lấy áo rồi mặc lên “Đừng khách sáo, là chị Vũ Hân mà.”
Tiếu Kỳ Thậm ánh mắt lần nữa hướng lên người Đan Á Đồng, từ lúc nào mà hai người này lại thân mật như thế rồi?
Dường như đã nhận ra ra ánh mắt của vị Tiếu đại thần nào đó, Lâm Vũ Hân nhíu mày quyến rũ, bây giờ cô lại có tâm trạng xem trò vui à. Kéo kéo cánh tay Đan Á Đồng, Lâm Vũ Hân dáng vẻ nũng nịu nói “Á Đồng, cùng chị qua hội trường đi.”
Tiếu Kỳ Thậm mắt có chút trợn lên, hắn lịch lãm đi theo sau hai người. Được rồi, bỏ qua việc hắn đang cười đến nghiến răng nghiến lợi ra, thì hết thảy mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Vào hội trường được một lúc thì Lâm Vũ Hân liền bị một vài nhà sản xuất nổi tiếng mời ra bàn về phim mới, thế nên Đan Á Đồng cầm một lý sâm banh ra ngồi ở ghế sofa mà sắm vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tiếu Kỳ Thậm từ xa nhìn thấy Đan Á Đồng ngồi một mình ở trên sofa, nghĩ một chút rồi nhấc chân đến gần Đan Á Đồng. Nhưng mới đi được tầm 2 bước thì hắn lại bị một nhà sản xuất phim chặn lại. Khóe mắt đảo về hướng Đan Á Đồng, hắn thấy nữ diễn viên đóng nữ thứ hạ Vũ Sương sắp ngồi xuống cạnh Đan Á Đồng.
Dời ánh mắt, hắn mỉm cười cùng nói chuyện với nhà sản xuất.
Hạ Vũ Sương khéo léo cười nói “Tôi có thể ngồi xuống không?”
Vóc dáng người trước mắt cũng không tệ lắm, nhưng so với người trong giới thì lại quá mức bình thường. Đan Á Đồng làm một cái tư thế xin mời, đối phương liền duyên dáng mà ngồi xuống.
Những thủ đoạn này trong giới giải trí Đan Á Đồng vốn đã biết không ít, kiểu người như cô gái tên Hạ Vũ Sương này cũng dễ tìm thấy, cậu cố ý cũng như vô ý thể hiện thiện chí của mình, chẳng mấy chốc mà ly sâm banh đã cạn thấy đáy.
“Á Đồng.” Lộ Phàm đi đến cạnh Đan Á Đồng, nói khẽ “Cậu theo tôi một chút.”
Đan Á Đồng khẽ gật đầu, quay sang cười áy náy, nói với Hạ Vũ Sương “Thật ngại quá, Vũ Sương tôi đi trước nhé, xin lỗi vì không thể nói chuyện tiếp được.”
“Cậu cứ thoải mái đi.” Hạ Vũ Sương đứng dậy gật nhẹ đầu, người quản lý vàng dưới trướng Thiên Quan nghệ sĩ nào mà chẳng biết chứ. Cô nhìn theo bóng lưng Đan Á Đồng, cả người đại diện cũng cao cấp thế, rốt cuộc thì Đan Á Đồng này có gì mà Thiên Quan lại chi một số tiền lớn như vậy để đầu tư chứ.
Theo chân Lộ Phàm vào một căn phòng, trong đó có người đàn ông đeo kính tầm trên 50 tuổi cùng một cô gái trẻ khoảng hơn 20 tuổi đã ngồi sẵn trên ghế sofa. Trước đó, Đan Á Đồng cũng được Lộ Phàm cho biết về thân phận hai người nọ, cậu đi đến trước mặt hai người, chủ động đưa tay ra nói “Ông Liêu, chị Liêu.”
Liêu Hải, nhà sản xuất nổi tiếng, mà con gái của ông, Liêu Nhiễm cũng là một trong những nhà biên kịch tiếng tăm. Đan Á Đồng bắt tay hai người xong thì ngồi xuống sofa, để nghe ý định của đối phương.
“Cậu Đan, tôi cũng không nói lời vô nghĩa làm gì. Lần này tìm cậu chính là muốn bàn bạc một chút về câu chuyện trong kịch bản của con gái tôi. Ban đầu tôi không chấm cậu, nhưng Nhiễm Nhiễm cứ khăng khăng cho rằng cậu thích hợp với vai này. Cả Lộ Phàm cũng nói cậu nhất định có thể đảm nhiệm cho nên tôi cũng không khó khăn làm gì. Hy vọng cậu sẽ diễn tốt vai này.” Ánh mắt soi mó của Liêu Hải quét tới quét lui trên người Đan Á Đồng, rõ ràng là không hoàn toàn hài lòng về Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng mỉm cười nhìn về phía Liêu Nhiễm “Cảm ơn chị Liêu đã tin tưởng, chị có thể cho em coi nội dung kịch bản một chút được không ạ?”
Không có căng thẳng lo lắng, cũng không cố gắng chứng tỏ bản thân mình, mà trước tiên phải hiểu rõ kịch bản. Liêu Nhiễm rất hài lòng mắt nhìn của mình, cô lấy ra tập kịch bản đưa cho Đan Á Đồng “Tôi nói trước với cậu một chút, còn kịch bản này thì cậu cứ cầm về nhà coi đi. Tôi hi vọng có thể nhận được phản hồi tích cực từ cậu.”
Đan Á Đồng nhìn tên của kịch bản “Ngàn năm”, giống với tên ca khúc chủ đề album của cậu.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, Liêu Nhiễm mỉm cười nói “Theo tôi được biết, tên ca khúc chủ đề trong album mới của cậu Đan cũng tên là “Ngàn năm”, mà nội dung chính của bộ phim này cũng là câu chuyện tình yêu thần thoại, nhưng không phải là tình yêu giữa người và yêu, mà là giữa hai vị tiên. Đề tài này thì trong nước cũng đã có rất nhiều phim truyền hình rồi, nhưng làm thành phiên bản điện ảnh thì chưa mấy người làm qua, thế nên tôi hy vọng chúng ta có thể lèo lái được thể loại này xuôi dòng.”
Đan Á Đồng mở kịch bản ra, tên nhân vật là Thiên Trần, Phong Vô. Cậu khẽ nhíu mày, hình như tên của vai nữ có vẻ hơi nam tính.
“Tôi cảm thấy cậu Đan rất thích hợp với vai diễn Phong Vô, một tuyết hồ yêu tu luyện ngàn năm, có dung mạo khuynh thành cùng với tính cách tự do tự tại, và Thiên Trần là một lòng chung tình, vị thần tiên vốn vô tình này lại vì tình yêu của một hồ yêu mà không cách nào tự kiềm chế được…”
“Chị Liêu, bộ phim này hình như không có vai nữ.” Đan Á Đồng khép lại kịch bản, mỉm cười nói “Thiên Trần là đàn ông, Phong Vô cũng là đàn ông.”
“Đúng vậy, thần tiên yêu yêu quái, nam nhân yêu nam nhân, đề tài như vậy không phải rất hấp dẫn khán giả sao?” Liêu Nhiễm hỏi lại.
“Vậy chị Liêu không cảm thấy đề tài này thị trường trong nước có thể phải bỏ sao?” Đan Á Đồng đưa tay lên chống cằm “Nếu như làm mất thị trường trong nước, tổn thất sẽ rất lớn.”
Liêu Hải nãy giờ vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Đan Á Đồng, cậu trai này cũng không có vô dụng như bề ngoài của cậu. Làm diễn viên có thể lo lắng đến cả những chuyện này, coi như khá là chuyên nghiệp.
“Thị trường trong nước thì chúng ta sẽ cố gắng tranh thủ hết mức, nhưng không bắt buộc. Nếu không có được thị trường trong nước, thì chúng ta còn thị trường nước ngoài. Bây giờ tôi chỉ muốn biết là Á Đồng có muốn tham gia diễn xuất trong phim này hay không thôi.” Liêu Nhiễm tiếp tục nói ra mục đích của mình.
Lộ Phàm thật không ngờ đây lại là bộ phim cổ trang về đề tài đồng tính. Tuy từ trước tới giờ cũng có phim về đề tài này, cũng tạo ra tiếng vang khá lớn, nhưng cuối cùng không phải dòng phim chính thống, với lại Á Đồng mới vào nghề, việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cậu sau này. Anh còn chưa kịp giúp Á Đồng từ chối thì đã nghe được tiếng của Đan Á Đồng.
“Một kịch bản rất thú vị, em sẽ nghĩ kỹ lại.” Đan Á Đồng đưa kịch bản cho Lộ Phàm đang đứng sau lưng, mỉm cười nói “Giờ cũng không còn sớm, cũng không quấy rầy ông Liêu, chị Liêu nữa.”
“Á Đồng, cậu biết người đóng vai Thiên Trần là ai chưa?” Liêu Nhiễm phát hiện ra người đại diện sau lưng Đan Á Đồng hình như không có ý tán thành Đan Á Đồng đóng vai này, chuẩn bị ném ra cái mồi lớn, mà mồi cá này là dành cho người đại diện của Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng cười nhưng lại như không cười hỏi “Ai thế ạ?”
“Tiếu Kỳ Thậm.” Liêu Nhiễm nói “Tiếu Thiên vương đã đồng ý diễn vai Thiên Trần rồi.” Tuy nhiên cô quên nói hai chữ ‘xem xét’, nhưng cũng không tính là nói dối….Hẳn là không tính là nói dối nha.
Đan Á Đồng bên cạnh nghiêng đầu. Cười nhạt nói “Ồ, thật ạ.” Cũng không nói tiếp, đứng dậy, chủ động bắt tay với Liêu Hải, Liêu Nhiễm một lần nữa, rồi chào hai người.
Hai người vừa rời khỏi căn phòng, Lộ Phàm mới nhìn đến gương mặt không chút vui vẻ nào của Đan Á Đồng “Kịch bản này…” Nếu như Tiếu Kỳ Thậm muốn đóng phim này thật thì việc Á Đồng tham gia sẽ lợi nhiều hơn hại.
“Kịch bản này cũng được lắm.” Đan Á Đồng dường như không nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời của anh, cậu đáp.
Lộ Phàm nói “Nếu Tiếu Kỳ Thậm tham gia diễn xuất thì kịch bản này rất có lợi cho cậu đấy.”
Đan Á Đồng dừng bước lại, xoay người nhìn Lộ Phàm, còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
“Á Đồng.” Tiếu Kỳ Thậm đứng ở cuối hành lang, ánh đèn phả lên người hắn có vẻ ôn hòa. Hắn bước từng bước về phía Đan Á Đồng, nụ cười ôn hòa vẫn như cũ “Vừa rồi không thấy cậu, không ngờ cậu lại ở đây.”
Ánh mắt hơi đổi, thấy Lộ Phàm đang cầm quyển kịch bản “Là kịch bản “Ngàn năm” à?”
Đan Á Đồng gật đầu, lập tức nói “Nghe chị Liêu nói anh đã đồng ý đóng vai Thiên Trần rồi ạ?”
Tiếu Kỳ Thậm không có trả lời, hỏi ngược lại “Á Đồng sẽ diễn vai gì?”
Đan Á Đồng cong khóe môi lên một chút “Là Phong Vô.”
Trong mắt hắn tràn đầy sự vui vẻ, lúc này, Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy việc không có trực tiếp từ chối vai diễn Thiên Trần ngay quả là chuyện may mắn.
“Chúng ta phải hợp tác tốt nhé, rất chờ mong xem Á Đồng diễn vai hồ yêu như thế nào đấy.” Tiếu Kỳ Thậm thân mật xử lý luôn mấy giọt mồ hôi trên trán Đan Á Đồng “Có thể được diễn cùng Á Đồng đề tài phim này, thật may mắn.” Sau đó, hắn lịch lãm rời đi.
Đan Á Đồng nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm, nhếch môi cười, hóa ra Liêu Nhiễm không nói dối thật, Tiếu Kỳ Thậm thật sự muốn đóng phim này.
Lộ Phàm khẽ nhíu mày, vừa rồi động tác của Tiếu Kỳ Thậm với Đan Á Đồng có phải là quá mờ ám rồi không?
Đi đến góc rẽ, Tiếu Kỳ Thậm bấm điện thoại gọi cho Liêu Nhiễm “ Alo, cô Liêu, tôi là Tiếu Kỳ Thậm, kịch bản kia của cô, tôi đồng ý nhận.”
Đứng tại một góc, chỗ Liêu Nhiễm vừa nhìn xem hai người đàn ông xuất sắc vừa rời khỏi, cười ha hả nói “Rất cảm ơn Tiếu Thiên vương, phải rồi, cậu Đan hình như còn chút do dự với vai diễn này. Hy vọng anh sẽ làm một chút công tác tư tưởng với cậu ấy, nói thật với anh, cậu ấy là người duy nhất tôi muốn casting vai Phong Vô đấy.”
Gập lại điện thoai, Liêu Nhiễm che miệng lại cười vô cùng khoái trá “Xem ra quay bộ phim này quả không sai mà.”