Phản hồi về concert rất tốt, những tin tức giải trí liên quan tới Đan Á Đồng xuất hiện với mật độ dày hơn, mà danh xưng công tử cũng được nhiều người biết đến.
Nhưng hết thảy mọi chuyện đó cũng không phải là điều Đan Á Đồng quan tâm. Cậu đến studio quay quảng cáo cho Tiếu thị, các thiết bị máy móc đều đã bày ra sẵn, chỉ là trường quay có một người không nên tới vậy mà lại xuất hiện.
Cậu nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi dưới tán dù che nắng, phì cười một tiếng, ngồi nghỉ ở một cái ghế chờ bắt đầu quay. Lật lật tập kịch bản trong tay, sản phẩm có mẫu mã sang trọng, thanh lịch, có lẽ là nhằm tới khách hàng có thu nhập cao.
Sản nghiệp của Tiếu thị tương đối nhiều, từ bất động sản, may mặc, đồ gia dụng, cho đến mỹ phẩm, ngành ăn uống, mà sản phẩm hôm nay cậu làm đại diện là một mẫu đồng hồ mới dành cho các quý ông.
Hàng mẫu cậu đã xem qua, có phần xa hoa, rất thích hợp với những quý ông thuộc tầng lớp thượng lưu, sau khi xuất hiện ở thị trường chắc tạo được tiếng tăm không nhỏ.
Một nhân viên thuộc tổ thiết kế thấy Đan Á Đồng im lặng ngồi ở một bên, vội vàng chạy tới gần, lấy ra ảnh chụp của Đan Á Đồng “Anh Đan ơi, chị và em gái tôi đều rất thích anh. Anh có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Đan Á Đồng gấp lại tập kịch bản trong tay, ngẩng đầu lên mỉm cười, nhận tấm hình trong tay người nhân viên “Cảm ơn các cô ấy đã yêu mến, nhờ cậu chuyển lời cảm ơn của tôi tới các cô ấy nhé.” Nói xong, cúi đầu xuống bắt đầu kí tên.
Triệu Linh thấy có người đến gần Đan Á Đồng xin chữ ký, cô có chút ghen ghét, người ta cũng rất muốn xin chữ ký nha. Về phần boss nhà mình mặt còn giá lạnh hơn ngày thường, cô đành lựa chọn lơ đi vậy.
Tiếu Trình Ngự không thích thiếu niên này. Hắn biết rõ bản thân gần đây có rất ít cảm xúc trực tiếp như thế. Có lẽ bởi khiêu khích của cậu lần trước, cũng có thể là lời cậu nói với hắn trước khi bước vào thang máy.
Không nghĩ tới một kẻ là gay như anh lại kết hôn đấy.
Thiếu niên kia nói chắc chắc như vậy, dường như là cậu nhìn thấu sự âm u trong lòng hắn, và hắn thì như là một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn chưa từng cho rằng mình là gay, chẳng qua chỉ từng thích một người cùng giới mà thôi. Huống chi người kia lại chết rồi. Còn cái thằng gọi là Đan Á Đồng hiểu rõ hắn làm cho hắn rất không thoải mái.
Cậu dựa vào cái gì mà nhìn hắn kiểu đó? Khinh hắn hay là ghét hắn?
Một tên ca sĩ nho nhỏ có tư cách gì chứ, chẳng lẽ tưởng hắn không biết Đường Nguyễn Khanh mở rộng đường cho đi sao, chẳng qua cũng chỉ là một thằng lợi dụng cửa sau bò lên mà thôi.
Đầu tiên là bắt đầu chụp vài tấm hình. Các tư thế của Thiền Á Đồng đều rất tốt, không có một cái nào bị bỏ qua. Nhiếp ảnh gia trong lòng thầm khen cậu trai trẻ mới vào nghề này mà ứng biến lanh lẹ với mọi hoàn cảnh, thật không giống với những người mới vào nghề khác.
Chụp xong shoot ảnh này, Đan Á Đồng ngồi yên để chuyên viên trang điểm dặm thêm phấn. Hôm nay sẽ chụp hai bộ ảnh, còn lại thì để hôm sau chụp tiếp. Nghĩ đến bữa tiệc chiều tối, trong lòng cậu thở dài một hơi. Người thì cũng đã chết rồi, làm cái này cũng thật phiền phức quá.
Với lại cũng mới là 4 năm, có phải 10 năm gì đâu, đâu phải mốc năm đặc biệt, thật không hiểu nổi sao lại tổ chức long trọng như vậy.
Chẳng lẽ Thiên Quan chuẩn bị đem một vài ca khúc trước đây của cậu chế tác lại thành album the best hay kỉ niệm gì gì đó để đem bán?
Vừa dặm phấn xong thì thấy Lộ Phàm cầm điện thoại đi tới “Á Đồng, Tiếu Kỳ Thậm gọi điện thoại tới nè.”
Đan Á Đồng nhướn mày, cầm lấy điện thoại, dựa vào thành ghế ngáp một cái rồi mới nói “Alo, em là Đan Á Đồng đây.”
“Á Đồng, quay thuận lợi không?”
“Vâng. Khá ổn ạ.” nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Ừ… Tiếu Trình Ngự có tới làm phiền cậu không?”
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang coi tài liệu ngồi ở đằng xa, Đan Á Đồng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi “Không có.”
“Tốt lắm. Bây giờ tôi phải đi quay một show, chiều nay 5h sẽ ra sân bay.”
“Vâng, em biết rồi.” Gập lại điện thoại, Đan Á Đồng chớp mắt, ông anh này sao lại gọi điện cho mình nhỉ? Chẳng lẽ là quan tâm mình có bị anh trai ổng gây khó dễ à?
Tiếu Kỳ Thậm nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, biết đối phương đã cúp máy. Hắn có chút không cam lòng thở dài, người nọ căn bản cũng không có ý định ra sân bay đón hắn mà. Ném điện thoại lên cái ghế nệm bên cạnh, Tiếu Kỳ Thậm nhắm mắt lại, cắt! Hắn cũng không tin cưa không được một tiểu quỷ ít hơn mình vài tuổi.
Đáng tiếc mỗ Thiên vương lại quên mất một chân lý, kẻ nào yêu trước liền thua cuộc.
Đan Á Đồng đưa di động cho Lộ Phàm, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Phàm sắc mặt bình thản cất di động vào trong túi áo, đẩy đẩy cái gọng kính chẳng trễ xuống chút nào “Tối nay cậu phải tham gia một show phát sóng trực tiếp của địa phương, thời gian có thể đến trễ nhất là 7 giờ 40.”
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết, đem tập kịch bản úp lên che mặt của mình, không nói thêm gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Đan Á Đồng đang mơ mơ màng màng, thì cảm giác có người đứng bên cạnh mình, nhưng đối phương không có ý nói gì, cậu cũng lười mở mắt.
“Tổng giám đốc, vừa rồi tổng giám đốc bên công ty Đắc Thụy gọi tới, muốn cùng ngài đàm phán về lô đất ở thành Đông.”
Đan Á Đồng thế mới biết người bên cạnh mình là Tiếu Trình Ngự. Cậu mở mắt, thì thấy Tiếu Trình Ngự và trợ lý của hắn đứng cách đó khoảng ba bước, mà trợ lý không ngừng nghía sang cậu. Đan Á Đồng mỉm cười, khẽ gật đầu với cô nàng.
Tiếu Trình Ngự dường như phát hiện ra trợ lý nhà mình có chút lạ, hắn quay đầu đang sang xem xét, thì liền thấy người lẽ ra đang ngủ đã mở mắt, hắn nói với Triệu Linh “Cô nói cho ông ấy biết, có việc gì thì tối nay bàn lại. Cô về công ty trước đi..”
Triệu Linh phát hiện ra có cái gì đó không ổn, cô nhìn Đan Á Đồng, gật đầu rời đi, đi xa mới dám quay đầu lại. Cô chỉ thấy Tiếu Trình Ngự ngồi cạnh Đan Á Đồng, không biết là đang nói cái gì.
Cô khẽ nhíu mày, bản thân khá rõ tính cách của Tiếu Trình Ngự, rất ít thấy ngài ấy có vẻ mặt ôn hòa với người khác. Mặc dù là Tổng giám đốc của Tiếu thị, nhưng lại không được ông già thương, so ra thì ông già nhà đó có vẻ thích cậu hai hơn.
Hôm qua ngài ấy rất khinh thường thân phận nghệ sĩ của Đan Á Đồng, thực tế nguyên nhân lớn chính là đá đểu cậu hai Tiếu gia. Cô tuy không hiểu những gia đình giàu có thường như thế nào, nhưng có một điều cô có thể nhận ra là tổng giám đốc và Tiếu Thiên vương không hợp nhau.
Chẳng qua là Tổng giám đốc không nên nói như vậy với Đan Á Đồng, bởi vì hắn đánh giá sai lầm tính cách Đan Á Đồng, cho dù hắn là tổng giám đốc Tiếu thị, Đan Á Đồng như trước sẽ không nén giận.
Triệu Linh rất thích Đan Á Đồng, trải qua chuyện ngày hôm qua càng thích hơn. Là người làm nghệ thuật mà nói, Đan Á Đồng quả thực rất có cá tính.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?” Tiếu Trình Ngự nhìn người đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng mở miệng.
Đan Á Đồng mỉm cười “Tổng giám đốc, đừng dùng giọng điệu này nói với tôi. Tôi là đàn ông có thể làm gì ngài được chứ, ngài cũng đâu phải phụ nữ đẹp.”
Tiếu Trình Ngự sắc mặt càng thêm lạnh, ánh mắt của hắn sắc bén nhìn Đan Á Đồng “Lời hôm qua của cậu là có ý gì?”
“Ngày hôm qua?” Đan Á Đồng ngồi thẳng người, cúi đầu lật kịch bản trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói “Ngày hôm qua tôi nói rất nhiều, ý ngài là câu nào?”
“Đan Á Đồng, tốt nhất cậu đừng có chọc giận tôi!” Tiếu Trình Ngự sắc mặt lạnh băng “Tôi không phải là Đường Nguyễn Khanh, sẽ không dung túng những kẻ không biết trời cao đất rộng như cậu đâu.”
“Vậy… Ý của tổng giám đốc Tiếu là uy hiếp tôi?” Đan Á Đồng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý châm chọc “Đúng là ý này à?”
Tiếu Trình Ngự không nói gì, Đan Á Đồng hơi nheo mắt lại “Không sao, tùy ngài. Cùng lắm thì tôi mất thân phận một người nghệ sĩ thôi, còn ngài thì có thể mất đi quyền thừa kế của Tiếu gia, như vậy chẳng phải vẫn rất lời sao?” Nói xong, cậu mỉm cười.
Tiếu Trình Ngự nhìn thiếu niên ở trước mắt, đêm qua hắn cũng đã nắm được toàn bộ tư liệu về người này. Sinh ra và lớn lên ở cô nhi viện, khi ở công ty Phi Ngu, tính cách yếu đuối, có nhiều scandal, sau khi chuyển qua công ty Thiên Quan, một đêm thành danh, album có lượng sale lớn, giới truyền thông khen ngợi như thủy triều, thậm chí được gọi là công tử, mà tính cách cũng thay đổi nhiều, ca hát cùng diễn xuất đều trong giới khen ngợi. Cả hai cái này đều đối lập với hình tượng ban đầu, làm cho người ta không thể không hoài nghi biểu hiện của Đan Á Đồng khi ở Phi Ngu có khi nào là cố ý.
“Tuy là một nghệ sĩ, có cá tính thì tốt, nhưng cá tính quá sẽ làm cho người ta ghét đấy.” Tiếu Trình Ngự đứng lên “Cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Tiếu Trình Ngự mới đi xa hai bước, chợt nghe một tiếng cười trong trẻo nhưng nhạt nhẽo từ thiếu niên “Cũng không phải ai cũng yêu thích cái thân phận ca sĩ đâu Tổng giám đốc Tiếu ạ. Không phải lúc nào cũng có thể tin vào mắt mình, có khi tại ven đường gặp được một con mèo nhỏ nhưng nó lại chính là một con hổ đấy, mà người đã làm sai thì phải nghĩ lại, trên thế giới có báo ứng hay không thì ai biết chứ, có phải không tổng giám đốc Tiếu?”
Cước bộ có chút dừng lại, hắn che dấu sự hoang mang giây lát trong lòng, tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ hắn phải cách xa thiếu niên này, bởi vì ánh mắt của cậu đem lại cho người khác có cảm giác khó chịu như bị nhìn thấu.
Dưới cây đại thụ, ánh mắt của Lộ Phàm phức tạp nhìn bóng lưng của Tiếu Trình Ngự đi xa. Đan Á Đồng cùng Tiếu Trình Ngự đã nói gì thì anh không rõ, nhưng là anh có thể nhìn ra giữa hai người có cái gì không phù hợp.
Năm đó thái độ của Cảnh An Tước đối với Tiếu Trình Ngự cũng như thế. Tuy không biết Cảnh An Tước cùng Tiếu Trình Ngự đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết rõ trước khi Cảnh An Tước debut, hai người bọn họ có quen biết nhau.
Cảnh An Tước 22 tuổi thì debut, trước đó cậu du học ở California, nhưng chưa học xong đã về nước, debut không đến mười năm, đã trở thành siêu sao trong giới giải trí, mà thời gian mười năm này cũng chưa bao giờ hợp tác cùng Tiếu gia. Ngay cả giám đốc điều hành của Tiếu thị tự thân đến mời thì Cảnh An Tước cũng chưa bao giờ nể mặt.
Anh còn nhớ rõ từng có một lần Tiếu Trình Ngự tự mình đến mời Cảnh An Tước, Cảnh An Tước đã nói một câu “Ra cửa quẹo trái là thang máy đấy, cám ơn đã hợp tác.”
Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy Cảnh An Tước trực tiếp từ chối một hợp đồng làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm lớn như vậy. Sau đó anh đã từng hỏi vì sao, người đó chỉ đáp “Nhìn thấy người kia nên tâm tình không tốt, chưa đánh hắn là vì tôi tu dưỡng tốt.” Từ đó về sau, anh liền biết rõ, Cảnh An Tước cực kỳ ghét Tiếu Trình Ngự, nhưng anh cũng không dám hỏi tiếp, trực giác nói cho anh biết, tiếp tục hỏi đối với anh cũng không tốt lành gì.
Nếu như nói Cảnh An Tước không thích Tiếu Trình Ngự là vì có nguyên nhân, thì ác cảm của Đan Á Đồng đối với Tiếu Trình Ngự từ đâu mà có?
Nhìn thấy Đan Á Đồng bắt đầu chụp hình tiếp. Lộ Phàm lắc đầu, những chuyện này không phải người làm đại diện như anh phải biết. Điều anh muốn làm chính là đưa Đan Á Đồng trở thành một siêu sao quốc tế, đó chính mục tiêu của anh.