Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 84: Cam tâm



Sự việc Đan Á Đồng bị tấn công bị lộ ra, giới truyền thông kích động, giới giải trí lo lắng, còn các fan thì tức giận, hàng loạt bài viết chỉ trích Cố Sâm xuất hiện, so với hồi Hàn Tinh tự sát còn huyên náo hơn nhiều.

Một vài chuyên mục tư vấn tâm lý trên TV thậm chí còn mời cả chuyên gia tâm lý học nổi tiếng đến thảo luận về chuyện này. Rốt cuộc chủ đề kéo sang mặt tối của giới giải trí, xong rồi thì bàn đến cái thiện cái ác của con người, cuối cùng là chạy một lèo tới giáo dục thanh thiếu niên, rồi là những sai lầm trong cách giáo dục con cái của các bậc phụ huynh, và những hành vi không tốt của thế hệ thứ hai trong những gia đình phú quý. Nhìn chung là, chỉ có mỗi chủ đề vậy thôi mà kéo đến một loạt chuyện, nào là phát triển kinh tế, chuyện phóng vệ tinh, chế độ thi cử tại trường học, rồi áp lực của con người trong công việc…

Lần này, mọi vấn đề liên quan đến giới truyền thông đều do Lộ Phàm toàn quyền làm chủ, anh đã cho thấy mình là một người đại diện hàng đầu với những thủ đoạn sấm chớp. Mỗi lần mở cuộc họp báo, không bao giờ chỉ toàn trực tiếp chỉ trích Cố Sâm, mà trước là kiểm điểm bản thân làm người đại diện thất bại, còn nói Đan Á Đồng ngày thường hiền lành như thế nào, rồi anh thật không ngờ gặp phải chuyện như vậy. Tiếp luôn là phương diện quản lý cũng lỏng lẻo, và anh thật sự không ngờ Cố Sâm sẽ vì ghen ghét mà làm ra chuyện như thế,… Nói tóm lại, là tỏ ra một con thỏ nhỏ vô tội bị sói xám ghen ghét mà bị thương, hơn nữa nguyên nhân bị tổn thương của con thỏ nhỏ này là bởi vì cậu ta quá hiền lành, ngoan ngoãn, giống như những con vật lành tính mới có thể bị con sói xám đó tấn công đến độ thương tích đầy mình.

Trong đầu khán giả tự hiện lên N lần ánh mắt đáng thương của con thỏ nhỏ, cùng với hành vi hung ác của con sói xám, thành ra mọi người càng ngày càng ủng hộ Đan Á Đồng, rất nhiều người còn nói, cái ngữ cầm dao gây thương tích cho người khác hẳn là ngồi tù rồi.

Lại có người truyền ra, bố của Cố Sâm chuẩn bị nộp tiền bảo lãnh cho Cố Sâm để gã được tại ngoại. Quần chúng phẫn nộ. Rồi có đơn vị truyền thông nói, Đan Á Đồng là trẻ mồ côi, còn gia thế của Cố Sâm không tệ chút nào, đường chạy tội cũng không ít, xem ra Đan Á Đồng lần này có thể sẽ không đòi lại được công bằng rồi.

Trên các trang web chính thức xảy ra chiến tranh, thậm chí trên đó còn xuất hiện một poll bình chọn, hỏi rằng pháp luật có thể xử lý chuyện này công bằng hay không.

Cũng có một số cây bút tại các diễn đàn lớn viết ra câu chuyện một cô nhi không có con đường lựa chọn, đồng thời còn hỏi công bằng trên đời này là ở đâu, con đường tương lai cho những đứa trẻ mồ côi là ở phương nào? Và thế là khiến các đồng chí trên mạng lệ nóng quanh tròng, sau đó liền đồng lòng đòi phải dựa theo đúng trình tự pháp luật mà tiến hành thẩm lý và phán quyết sự kiện Cố Sâm cầm dao gây thương tích người khác.

Sóng này vừa xuống, lại có sóng kia lên, vốn tưởng Cố Sâm chỉ là cầm dao gây thương tích cho người khác, nhưng trên mạng lại truyền ra một đoạn clip, trong đó là cảnh Đan Á Đồng và trợ lý của cậu đứng gần cây cột trong bãi đậu xe, rồi có một chiếc xe điên cuồng lao tới hai người nọ, Đan Á Đồng kéo trợ lý tránh đi, sau đó thì thấy Cố Sâm mặt mũi hung tợn cầm dao xuống xe. Đoạn clip đến đây thì ngừng, nhưng tình hình là tất cả mọi người đã rõ, Cố Sâm không chỉ cầm dao gây thương tích cho người khác, mà còn có cả ý định mưu sát, tội thêm chồng chất.

Tiếp đó lại lần lượt truyền ra từng cảnh Đan Á Đồng cả người dính đầy máu, cả ảnh chụp hiện trường hỗn loạn cũng xuất hiện trên mạng. Chuyện càng lúc càng lớn, những người quan tâm thật sự, những kẻ cưỡi ngựa xem hoa, đều nhất loạt rat trận, chỉ để yêu cầu có hai chữ, công bằng.

Dưới áp lực của dư luận cùng các phương tiện truyền thông, cơ quan pháp luật cũng không còn dám xử lý qua loa nữa, mà đương nhiên là công khai điều tra xử lý vụ kiện này, cuối cùng ngay cả luật sư biện hộ cho Cố Sâm cũng bị mọi người khinh bỉ một phen.

Bên ngoài sôi nổi nghị luận, hoảng hốt lo sợ, còn Đan Á Đồng thì lại nằm ườn trên giường bệnh cao cấp, vẻ mặt thoải mái đảo qua một quyển tiểu thuyết, nhàn nhã đến độ làm cho Dương Quân chạy tới chăm sóc người hận không thể đạp hai phát.

“Tôi nói nè, Đan thiếu gia à. Bên ngoài thì ầm ĩ ngất trời, sao cậu cứ nhàn nhã như vậy thế hả?” Dương Quân đem quà của một số fan gửi tới đặt lên tủ ở bên cạnh “Đồ của fan tặng cũng sắp chất đầy phòng cậu rồi đấy, tôi chọn mấy thứ mang tới cho cậu nè. Mấy thanh sô-cô-la này chắc là hợp khẩu vị của cậu.”

Đan Á Đồng liếc mắt sang nhìn Dương Quân, ngáp một cái “Tôi đương nhiên nhàn nhã rồi, có Lộ Phàm giải quyết chuyện này, Cố Sâm còn có cơ hội đảo ngược tình thế sao. Biết rõ kết cục của anh ta rồi, tôi còn lo lắng cái gì nữa.”

Dương Quân rùng mình một cái, quả nhiên là hồ ly.

Cửa bị đẩy ra, liền thấy Tiếu Đại Thiên vương cửa cũng không gõ, cầm một cái bình thủy cứ thế mà đi vào. Cũng chẳng biết hắn vừa rồi có nghe thấy lời Đan Á Đồng nói không nữa, chỉ là trên mặt vẫn là vẻ xán lạn như cũ.

Dương Quân lo lắng nhìn Đan Á Đồng, lại phát hiện đối phương căn bản chẳng có vẻ khẩn trương gì cả. Chẳng lẽ cậu ta không lo Tiếu Kỳ Thậm nghe được mấy lời cậu ta vừa nói sao? Người bình thường chẳng phải sẽ luôn che dấu mặt tối của chính mình sao?

“Anh đã kêu nhà bếp ninh cho em ít súp xương, em uống chút đi.” Tiếu Kỳ Thậm nói, rồi rót ra một chén, thử qua nhiệt độ trước rồi mới đem chén súp đặt lên tay phải Đan Á Đồng, sau đó ánh mắt rơi lên vai trái của cậu, ánh mắt trầm xuống.

Đan Á Đồng cũng không khách sáo gì hết, bưng lên uống từng ngụm một.

Dương Quân nhẹ nhàng thở ra, may là hai người này không diễn cảnh buồn nôn “Anh đút cho em, em một miếng, anh một miếng nhé”, nhưng Tiếu Kỳ Thậm phán một câu làm hắn chút nửa thở không ra hơi, chết tươi tại chỗ.

“Anh đã gây thêm áp lực rồi, Cố Sâm nhất định sẽ bị phán tội nặng, nhà họ Cố anh cũng sẽ không để bọn họ sống thoải mái đâu.” Tiếu Kỳ Thậm muốn sờ lên miệng vết thương của Đan Á Đồng, nhưng lại sợ tay chân vụng về làm đau đối phương, nên cuối cùng đành rút tay lại.

Dương Quân vỗ vỗ ngực chính mình, hóa ra Tiếu Đại Thiên Vương cũng ác như vậy. Hồi nãy hắn cứ thắc mắc sao nét mặt Tiếu Kỳ Thậm chẳng thay đổi gì hết, hóa ra hai người đó đều là một loại, chẳng qua một người dùng âm mưu, một kẻ dùng quyền thế.

Đan Á Đồng uống xong súp, đưa chén sang tay Tiếu Kỳ Thậm “Vết thương của em ổn rồi, anh không cần lo lắng.”

Tiếu Kỳ Thậm trong lòng vui vẻ, em ấy vừa rồi hiểu hắn định làm gì sao? Hắn sung sướng nhận cái chén, đôi mắt đầy chờ mong hỏi tiếp “Uống nữa không?” Biểu lộ giống như là vừa nhặt được đứa trẻ bé bỏng nào đó.

Đan Á Đồng mỉm cười “Không cần đâu.” Cậu nhìn lên cái đồng hồ trên tường “Hai giờ chiều rồi, anh hôm nay không có lịch làm việc sao?” Nói xong, thuận tay cầm quyển tiểu thuyết đặt cạnh đó lên, Tiếu Kỳ Thậm vừa rời đi là cậu sẽ đọc tiếp quyển truyện này.

Tiếu Kỳ Thậm oán giận nhìn quyển tiểu thuyết trong tay Đan Á Đồng, cầm lấy trái cây bên cạnh lên “Anh gọt trái cây cho em.” Hắn tuy không nói mình có việc phải đi, nhưng cũng không đi đâu hết.

Đan Á Đồng nhớ tới chuyện Tiếu Kỳ Thậm ngay cả rửa dưa leo cũng đánh rơi xuống nền nhà, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn gọt trái cây, thật bất ngờ là, gọt trông cũng được.

Thấy Đan Á Đồng chú ý tới mình, Tiếu Kỳ Thậm đắc ý lắm, nói “Trước khi đến đây, anh đã học qua ở chỗ Lâm Vũ Hân đấy. Thế nào, thành tích không tệ chứ?”

Đan Á Đồng nhìn vẻ đắc ý của hắn, cười thấp ra tiếng, đem quyển sách trong tay ném qua một bên, nhẹ gật đầu “Được đấy.” Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tiếu Kỳ Thậm, ngay cả khóe miệng cong lên cũng thật nhu hòa, tuyệt không có chút giả tạo nào.

Hai người lại trò chuyện một hồi, Dương Quân ngồi cạnh đó thức thời không quấy rầy hai người nọ, tìm một cái cớ rồi chuồn ra khỏi phòng bệnh. Chỉ chốc lát sau thì thấy Tiếu Đại Thiên Vương và Tạ Huân đi ra, Tạ Huân còn đang mắng Tiếu Đại Thiên Vương gần đây lười biếng, tiêu cực các loại.

Dương Quân đứng ở hành lang nhìn bóng lưng hai người. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nếu là Tiếu Kỳ Thậm, một người đàn ông cũng được, Đan Á Đồng cùng anh ta ở bên nhau cũng không có gì không tốt, ít nhất anh ta là thật lòng đối xử tốt với Đan Á Đồng.

Đẩy cửa đi vào, phát hiện Đan Á Đồng lại không đọc tiểu thuyết, mà mặc quần áo của bệnh viện đứng trước cửa sổ, tay cầm quả táo đã gọt sạch sẽ nhìn đến ngẩn người, nét mặt có chút bối rối, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại tìm không thấy đáp án.

Nhìn thấy hắn đến gần, Đan Á Đồng cầm lấy quả táo trong tay cắn một miếng, nuốt vào rồi đột nhiên mở miệng nói “Sắp xếp mấy thứ đi, tôi chuẩn bị xuất viện. Nhiệm vụ quay Ngàn năm không thể kéo dài được, thêm một ngày là mất thêm một đống tiền, Lý Nam còn không lo đến chết ư.”

Dương Quân ngẩn người “Nhưng vết thương của cậu…”

“Mấy vết thương này, hồi nhỏ tôi còn chẳng cần đến bệnh viện nữa là.” Đan Á Đồng cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn Dương Quân hãy còn đang ngu ngơ “Không phải ai cũng được như các anh được chăm sóc chu đáo cho đến khi trưởng thành. Lúc đối mặt với kẻ thù, không thể mềm lòng được, nếu không kẻ thua chính là bản thân anh, đây là kinh nghiệm những năm này của tôi đấy.”

Dương Quân trầm mặc, những ngày hắn đi theo Đan Á Đồng, chỉ thấy một Đan Á Đồng thủ đoạn, mà lại quên mất thiếu niên này đã sinh sống trong hoàn cảnh như thế nào. Hắn mặc dù là trợ lý của thiếu niên, nhưng trong nội tâm nhiều khi không tán đồng với hành vi của cậu. Nhưng hắn đã quên mất một chuyện, bản thân đã lớn lên trong hạnh phúc, chưa từng chính thức thiếu thốn điều gì, còn nguyện vọng của những người kia cái gì cũng không có, bản thân như vậy, cẩn thận ngẫm lại, quả là kém cỏi.

Đan Á Đồng dường như cũng không yêu cầu hắn đáp lại, cậu chỉ ngồi lên sofa gặm táo, phát ra những tiếng rột roạt, ăn xong quả táo liền thuận tay quăng đi, quả táo lọt vào sọt rác để cạnh đó. Cậu cầm lấy quyển tạp chí bên cạnh nhìn qua, dường như đã quên trong phòng còn có một người đang đứng.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp mọi việc ổn thỏa.” Dương Quân ra khỏi phòng bệnh, thở nhẹ ra một hơi. Hắn hiểu ý Đan Á Đồng, nếu như không thể tiếp nhận những hành vi của cậu ta, có thể rời đi, nhưng hắn đã lựa chọn lưu lại.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh, nhấc chân đi vài bước, lại gặp được một người hắn không ngờ tới, kinh ngạc hỏi “Cậu Lạc?”

Lạc Viêm Kiềm mặc một chiếc T-shirt màu trắng, trên mặt đeo kính mát thật to, ôm theo một bó hoa tươi trước ngực, đi theo phía sau là Hạ Tây Xuyên nhìn không ra biểu lộ.

Lạc Viêm Kiềm gật nhẹ đầu với hắn, thấp giọng hỏi “Dương Quân, vết thương của Á Đồng thế nào rồi?”

Dương Quân nghe nói Phi Ngu không cho Lạc Viêm Kiềm qua lại với Đan Á Đồng, nhưng thật không ngờ Lạc Viêm Kiềm lại đến thăm Đan Á Đồng. Hắn đầu tiên là sững sờ, rồi mới mở miệng nói “Cậu ấy ổn rồi, có thể chuẩn bị xuất viện sớm thôi.”

Lạc Viêm Kiềm khóe miệng cong lên một chút “Vậy là tốt rồi.”

Dương Quân cảm thấy Lạc Viêm Kiềm hình như cũng không phải đang cười, nhưng vì đối phương đeo kính mát, nên hắn nhìn không ra cảm xúc của đối phương, chỉ là cảm thấy đôi mắt sau mắt kính ấy cứ nhìn mãi cánh cửa phòng đóng chặt.

Lạc Viêm Kiềm đưa bó hoa cho Dương Quân “Tôi đi ngang qua đây, tiện ghé vô thăm. Tôi không vào trong đâu, anh giúp tôi đem hoa này vô là được.”

Cậu không phải Tiếu Kỳ Thậm, không liều lĩnh được, mà người cậu yêu là Cảnh An Tước, chứ không phải thiếu niên có phong phạm Cảnh An Tước. Chỉ khi nghĩ như vậy, cậu mới có thể cam lòng buông tay, không mãi đuổi theo ánh mắt của Đan Á Đồng.

Chỉ có như vậy, cậu mới có thể cam tâm, cậu yêu chính là Cảnh An Tước, không phải Đan Á Đồng!

Xoay người, không nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Hạ Tây Xuyên, Lạc Viêm Kiềm đi đến giữa thang máy, mới phát hiện ngón tay ấn phím của mình có chút vô lực. Cậu cười khổ, hóa ra là không cam lòng. Nhưng cậu là con trai độc nhất của Lạc gia, còn trẻ thì có thể thoải mái bay nhảy, nhưng cuối cùng vẫn là phải gánh trách nhiệm của gia tộc. Dù thế nào thì cậu và Đan Á Đồng cũng sẽ không có kết quả.

Cho nên, coi như người cậu yêu vẫn là Cảnh An Tước, như vậy là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.