Không khí trên bàn ăn có một sự hài hòa đến kỳ lạ. Một bên Tiếu Đại Thiên Vương cười híp hết cả mắt gắp đồ ăn cho Đan Á Đồng, ba người còn lại thì không ngừng oán thầm trong lòng, Tiếu Đại Thiên Vương thật đúng là chân chó quá đi.
Lâm Vũ Hân thấy một người thì vui vẻ gắp thức ăn, một người thì tự nhiên ăn uống, trong lúc nhất thời có cảm giác bản thân hình như đang xem phim truyền hình. Tình yêu như vậy thật sự sẽ phát sinh bên cạnh mình, thật đúng là tưởng tượng không ra.
Nhìn biểu lộ của hai vị đại diện bên cạnh, hẳn là sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Tạ Huân sẽ không cản Tiếu Kỳ Thậm thì không cần nghĩ cũng biết, nhưng vì sao Lộ Phàm lại không ngăn cản Đan Á Đồng? Kỳ vọng của Lộ Phàm dành cho Đan Á Đồng thì ai cũng có thể nhìn ra, anh ta sao lại dễ dàng tha thứ chuyện nghệ sĩ mình dốc sức bồi dưỡng bởi vì tình yêu đồng tính mà tiền đồ có thể bị hủy hoại?
Năm người năm tâm tư khác nhau, sau khi cơm nước xong đều tự lên xe ra về, Tiếu Kỳ Thậm đột nhiên mở miệng nói “Á Đồng, đem đồ đạc của em qua ở chung với anh đi. Chỗ chung cư của em không có nhiều bảo vệ, giờ em cũng nổi tiếng hơn nhiều, chẳng biết sẽ có bao nhiêu paparazzi ngồi chồm hổm phục kích em nữa. Qua chỗ anh an tâm hơn.”
Đan Á Đồng ngẩn người rồi không nói gì, ngược lại Lộ Phàm ngồi ở ghế trước lại lo lắng. Công ty vốn có sắp xếp chỗ ở cho người của mình, nhưng phần lớn các nghệ sĩ đều không đến ở. Bây giờ quả thật chỗ ở của Đan Á Đồng không được an toàn, nơi đó chỉ là một chung cư bình thường, đối với giá trị con người bây giờ của Đan Á Đồng mà nói rất dễ dàng xuất hiện phiền toái. Nhưng nếu ở chỗ của Tiếu Kỳ Thậm, lỡ như bị phóng viên chụp lén…
“Đợi quay xong Ngàn năm rồi tính sau.” Đan Á Đồng nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong của Tiếu Kỳ Thậm, dời tầm mắt nói “Hôm nay em muốn nghỉ sớm một chút.”
Thấy Đan Á Đồng không trực tiếp từ chối, Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy vui lắm, biết có cơ hội, hạnh phúc mở miệng nói “Nơi này cũng gần nhà anh, hay đêm nay em qua nhà anh ngủ đi. Ngày mai chúng ta cùng đến phim trường luôn.”
Tầm mắt Đan Á Đồng quét trên người Tiếu Kỳ Thậm một lượt, rồi mới miễn cưỡng gật đầu, không hề nhìn thấy biểu lộ ngốc ngếch của đối phương, nhắm mắt lại rồi nặng nề thiếp đi.
“Sao lại thích ngủ thế này.” Tiếu Kỳ Thậm nói thầm một câu, rồi không phát ra âm thanh nào nữa. Hắn thật không rõ người thích ngủ như vậy sao lại làm nghệ sĩ. Đối với ca sĩ, diễn viên mà nói, ngày đêm đảo lộn là chuyện bình thường, còn đối với người thích ngủ thì chẳng khác nào tra tấn.
Trong xe rất yên tĩnh, Tiếu Kỳ Thậm đương nhiên sẽ không quấy rầy Đan Á Đồng nghỉ ngơi, mà hai vị đại diện cũng không biết nói cái gì, cứ như vậy mãi cho đến khi vào gara trong biệt thự của Tiếu Kỳ Thậm rồi, Tiếu Kỳ Thậm xoay người ôm lấy Đan Á Đồng, nhẹ nhàng bế theo kiểu công chúa để không đánh thức Đan Á Đồng. Tiếu Đại Thiên Vương mi cũng không thèm nhấc lên, thản nhiên nói “Hai người có thể đi.”
Tạ Huân kéo khóe miệng ra “Đây là qua cầu rút ván trong truyền thuyết sao?”
Lộ Phàm nhìn bóng lưng tao nhã mà kiêu ngạo của Tiếu Ký Thậm, đẩy kính mắt lên, nói “Đây là lão hổ thoát khỏi cái vỏ trung khuyển.” Cũng vì hắn đối xử đặc biệt với Đan Á Đồng, nên anh mới không phản đối chuyện Đan Á Đồng và hắn yêu nhau. Dù sao chỉ cần một sự tồn tại đặc biệt là được rồi, Tiếu Kỳ Thậm hiểu rõ đạo lý này, có lẽ Đan Á Đồng cũng hiểu.
Cẩn thận đặt thiếu niên trong ngực xuống giường, xoay người cởi giày cho cậu, lại giúp thiếu niên đắp kín mền, xong hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu, rồi mới rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cậu chủ, bên kia truyền tin đến, nói là cậu cả đã bắt đầu ra tay rồi.” Trong bóng tối, một người đàn ông trung niên đứng cạnh hắn nói khẽ.
Tiếu Tử Mặc nhíu mày, vẻ dịu dàng trên mặt đã biến mất gần như không còn, cả người tràn ngập sự sắc bén “Xem ra bài học cho anh ta hồi trước vẫn chưa đủ. Anh đến phòng làm việc của tôi đi.”
Ai nhìn vào cũng đều thấy được vẻ kiên cường của em, cho dù là vậy, anh vẫn sẽ tìm mọi biện pháp để bảo vệ em. Kẻ đó đã dám dùng thủ đoạn với em, vậy anh sẽ không khách khí với anh ta nữa.
Trong phòng, thiếu niên đột nhiên mở to mắt, cậu ngồi dậy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số “Alo, là tôi.”
“Đúng vậy, cung cấp tư liệu vô điều kiện cho Tiếu Tử Mặc.” Khóe miệng của cậu cong cong lên trong đêm tối “Hắn thiếu tôi một cái mạng, mà tôi chỉ là giúp đỡ em trai hắn. Tính đi tính lại hắn vẫn là có lời.”
Một lúc lâu sau, cậu nhẹ giọng với người đầu bên kia điện thoại “Không, không phải chơi đùa, người này… rất thú vị, thử ở bên cạnh cũng không có gì không tốt.”
Tiếu Kỳ Thậm bị thương trở về, tự nhiên được cả đám người nhiệt liệt chào đón xong, rồi mới bắt đầu chuẩn bị quay nốt mấy cảnh cuối. Bởi vì bối cảnh hùng vĩ, thành ra cả phim trường đều nháo nhào lên, thỉnh thoảng sẽ có vài người đến tìm Tiếu Kỳ Thậm xin chữ ký, mà lần nào hắn cũng mỉm cười đồng ý, thái độ tốt đến độ làm cho những người quen thuộc hắn đều có chút nghi ngờ phải chẳng Tiếu Đại Thiên Vương bị ngã nên đầu đã hỏng.
Cảnh quay cuối cùng như cũ là Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm đối đầu với nhau. Đan Á Đồng mặc bộ đồ màu trắng như tuyết, tóc dùng dây cột cao lên, tăng thêm phần tao nhã, giảm đi vẻ mị hoặc, nhưng vẫn làm người khác không tài nào dời mắt đi được. Cậu đứng dưới gốc cây nhìn hai người treo mình trên không thoáng ẩn thoáng hiện, ngáp một cái.
“Em đang lo cho vết thương của Tiếu Thiên vương hả?” Liêu Nhiễm đột nhiên từ phía sau đi tới, mặt vui vẻ khó hiểu, đôi mắt còn có ánh sáng kì lạ nào đó.
Đan Á Đồng thu hồi tầm mắt, sau đó chuyển đường nhìn lên trên người Liêu Nhiễm, vẻ mặt bình tĩnh, nói “Chị Liêu không đi làm paparazzi thật sự phí quá.” Rõ ràng là lời mang theo trách cứ, lại bị cậu nói nhẹ nhàng như gió xuân, chỉ là không biết vì sao làm cho người nghe thấy rùng mình một cái.
Liêu Nhiễm “xí” một tiếng “Thật nhàm chán.” Cô nàng hướng về phía của Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm, lặp lại một lần “Thật sự là… nhàm chán.” Cô lạnh lùng nhìn Đan Á Đồng “Nếu không cho được điều người ta muốn, thì cũng đừng làm đối phương có hy vọng.” Cô không muốn nhìn một người đàn ông kiêu ngạo lại vì tình yêu mà sinh ra chán nản. Cho dù bản thân có là hủ nữ, thì cũng không thích chuyện yêu đương trắc trở quá mức.
Rõ ràng là bị người khác phê bình, nhưng Đan Á Đồng không giận mà ngược lại còn cười lên, cậu cười hì hì, cười giống như Phong Vô trong kịch bản, tùy tiện lại phô trương “Chị Liêu, hóa ra chị không phải chỉ thích ghép đôi các cặp đồng tính với nhau thôi.” Cậu sờ sờ cằm “Em hiểu lời của chị.”
Liêu Nhiễm đột nhiên có chút khó hiểu, vì sao người trước lại cười như thế… Mà tự nhiên ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng ôn hòa hơn không ít. Bởi vì phần ôn hòa này là rất chân thật, không hề có vẻ giả tạo như ngày thường. Bị mình la thế mà còn thoải mái với mình, chẳng lẽ… Đan Á Đồng mới là một M?
Đúng lúc này, cảnh quay của Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm được thông qua, cảnh kết chính là cảnh quay chung của ba người. Liêu Nhiễm nhìn thiếu niên áo trắng đi về hướng thanh niên áo trắng. Trên mặt thanh niên áo trắng chính là nụ cười dịu dàng.
Hai người đều mặc đồ màu trắng, trong nháy mắt, Liêu Nhiễm đột nhiên cảm thấy hai người này quả xứng đôi, thế nên cô quên mất bên cạnh hai người còn một thiếu niên lục y, bởi vì hai người nọ quá tốt đẹp đến độ áp đảo tất cả.
Cũng giống như kết thúc trong kịch bản của cô, Phong Vô đến đảo nhỏ chỉ thuộc về hai người, từ từ quên đi trần thế.
Đó là thế giới riêng chỉ có hai người bọn họ, mà không có người nào khác tồn tại.
Tụ dưới gốc cây, thiếu niên áo bào trắng biếng nhác nhìn lên bầu trời trong xanh, con suối nhỏ cạnh hai người đang truyền đến tiếng nước chảy róc rách, có vẻ thích ý lại mỹ hảo.
Lục y thiếu niên vừa lúc đó đứng ở bờ bên kia, cậu lẳng lặng nhìn thiếu niên áo bào trắng, không bước thêm một bước, cũng không lùi lại một bước, chỉ là lẳng lặng đứng đó giống như là một bức tượng không có sinh mệnh, thời gian ngắn ngủi nhưng lại như vĩnh hằng.
Phía sau cây đi ra một nam nhân bạch y, hắn mang theo nụ cười ôn hòa, trong tay cầm chính là đóa hoa đào diễm lệ, những ngón tay như ngọc cầm hoa đào hồng nhạt, có vẻ vô cùng đẹp mắt.
“Chờ ngươi ngàn năm, hôm nay rốt cục cũng đạt được ước muốn.” Nam nhân đưa hoa đào đến trước mặt thiếu niên, trên mặt là nụ cười dịu dàng như ngàn năm trước.
“Ở đâu ra tiểu Đào yêu này vậy.” Mày đẹp của thiếu niên có chút giơ lên, nghiêng đầu nhìn về bờ sông bên kia, nhưng không biết từ lúc nào lục y thiếu niên đã biến mất. Có lẽ, ngàn năm qua đi, người và vật đã sớm không còn, y nhìn người bên cạnh, vì y mà người này vốn là một thượng quân cao cao tại thượng lại bị biến thành một gốc cây đào. Hôm nay, ngàn năm đã qua, hoa đào vẫn như trước, người cũng như trước.
Nhận hoa đào từ tay nam nhân “Xem tướng mạo cũng được đấy, bản thiếu gia sẽ cố thu ngươi làm người hầu tùy thân là tốt lắm rồi.”
Thiếu niên cười tùy tiện, phô trương, bạch y nam nhân kinh ngạc nhìn thiếu niên, liếc mắt chính là vạn năm, quấn quýt si mê suốt đời, đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi sợi chỉ đỏ đã cuốn thành một cuộn.
“OK” Lý Nam rất hài lòng với kết quả bây giờ. Mặc dù các nhân công dựng cảnh chưa tốt lắm, nhưng khi quay thì lại rất đẹp. Không lãng phí nhiều tiền vào khâu dựng cảnh thế này, ba người kia thật đúng là rất ăn hình, cảm xúc rất tốt, phần giọng nói cũng phù hợp, cuối cùng cũng xong rồi. Hắn có dự cảm, bộ phim này sẽ bùng nổ, mà không chỉ nổ một cách bình thường.
Đan Á Đồng khó chịu ném hoa đào trong tay đi, hừ hừ “Ai ra chủ ý tặng hoa đào? Thực tầm thường.”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Liêu Nhiễm đang đi tới hướng này, cười nói “Ngoại trừ biên kịch ra, ai còn có yêu cầu như vậy chứ.” Hắn tinh tế quan sát Đan Á Đồng sau khi hoá trang, tăng lên vẻ quyến rũ, còn sự lạnh lùng giảm đi một phần, thật hấp dẫn, làm cho người ta không dời mắt được. Hắn bất giác đưa tay sờ lên mặt cậu “Á Đồng, chúng ta thật sự sẽ ở bên nhau à?” Sự thật tốt đẹp như vậy, làm cho hắn có một cảm giác không chân thực.
Nhân viên hậu trường đi xung quanh, còn có một ít diễn viên quần chúng, nhiếp ảnh gia, nhưng trong mắt Tiếu Kỳ Thậm nhìn qua chỉ có một người, chính là thiếu niên tỏa sáng này.
Liêu Nhiễm ngừng bước đi về hướng hai người, cô nhìn ánh mắt yếu ớt của người đàn ông cao ngạo kia dành cho thiếu niên, trong ánh mắt đó mang theo mãnh liệt chờ mong cùng lo lắng. Dường như hắn đang đặt một chân đang ở thiên đường, còn chân khác thì đang ở dưới địa ngục.
Đan Á Đồng một cước đạp lên lưng Tiếu Kỳ Thậm, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tiếu Kỳ Thậm, chậm rì rì hỏi “Đau không?”
Tiếu Kỳ Thậm hít một hơi lạnh, nhưng vẫn miễn cười mỉm cười, gật đầu.
“Vậy đây cũng không phải là giả rồi.” Đan Á Đồng nói xong, liền không nhìn Tiếu Đại Thiên Vương trong nháy mắt bắn ra vui vẻ, xoay người bỏ đi.
Núp ở sau một cái cây, Liêu Nhiễm thở dài lắc đầu, bị giẫm đau như thế vẫn cười rạng rỡ được, xem ra Đan Á Đồng không phải M, mà M phải là Tiếu Đại Thiên Vương a.