Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 94: Tình tay ba. Anh không phải anh ấy



“Tiếu Thiên vương, nghe nói anh đóng vai chính trong phim này, hơn nữa trong phim, anh và Đan công tử có cảnh hôn. Vậy khi hai người quay cảnh hôn có cảm thấy mất tự nhiên không?”

“Xem ra anh bạn kia là người thích nghiên cứu tâm lý.” Tiếu Kỳ Thậm cười nhạt nhìn ký giả bên dưới “Phải nói là cảm giác cũng không tệ lắm.”

Lời vừa nói ra, đám phóng viên lập tức hưng phấn như gà chọi máu chiến. Đó quả thật là một chủ đề hay. Phim giả tình thật? Tiếu Thiên vương có cảm tình với Đan công tử? Hay là bộ phim Ngàn năm quá cảm động đến độ cả diễn viên cũng bất giác say mê?

Lạc Viêm Kiềm nhìn về phía Đan Á Đồng, sắc mặt đối phương lúc này cũng không thay đổi gì, vẫn là nụ cười đúng lệ, dường như những lời này của Tiếu Kỳ Thậm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh ấy. Cậu dời tầm mắt, cười tự giễu, thật ra hai người kia đã ở chung với nhau rồi. Đã như vầy, Đan Á Đồng sao lại để ý lời như thế chứ.

“Đan công tử, cậu thấy cảnh hôn của hai người như thế nào?” Lập tức có phóng viên không buông tha cơ hội này, vội vàng hỏi. Nếu như cả hai người đều trả lời như nhau, đề tài chính là Tiếu Đại Thiên Vương và Đan công tử phim giả tình thật, còn nếu không giống, chính là cho thấy Tiếu Thiên vương yêu đơn phương diễn viên đóng cặp với mình. Đề tài nào cũng hay hết.

“Vấn đề mọi người đặt cho tôi cũng thật khó quá.” Đan Á Đồng một tay chống cằm, mang vẻ đẹp biếng nhác “Nếu tôi nói cảm giác không tệ, thì ngày mai mọi người nhất định sẽ nói tôi và Tiếu Đại Thiên Vương đang hẹn hò, nếu tôi nói không tốt, thì ngày mai ra đường thế nào cũng bị người ta dùng vật gì đó mà đánh chết. Chọn tới chọn lui, hay là quyết định trả lời cảm giác cũng tốt đi.” Nói xong, cậu cười thật rạng rỡ với các phóng viên bên dưới “Tôi còn muốn sống khỏe nha.”

“Vậy ý của Đan công tử là, cậu vốn cảm thấy cảnh hôn của hai người không tốt, nhưng lại sợ địa vị của Thiên vương nên mới phụ họa theo lời Tiếu Thiên vương à?” Chậc, lời vị này thật sắc bén.

“À…” Đan Á Đồng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn phóng viên đặt ra vấn đề kia “Thế mà tôi lại nghĩ anh sẽ nói tôi sợ người khác đồn mình và Tiếu Thiên vương có scandal tình ái, nên mới không phụ họa theo lời của Tiếu Thiên vương đấy.”

Có vẻ đúng mà lại là sai, sắc mặt tất cả phóng viên đều xám xịt, Đan Á Đồng này trông có vẻ rất dễ moi thông tin, nhưng lại khéo léo vô cùng, thành thử cái gì cũng không nói ra. Một số phóng viên không cam lòng, lại tiếp tục vấn đề, bọn họ không tin bản thân không khai thác được cái gì đó.

Vấn đề phóng viên đưa ra ngày càng sắc bén, hơn nữa cứ vây mãi Đan Á Đồng không tha. Tiếu Kỳ Thậm ngồi một bên vỗ trán, người này không hổ đời trước là siêu sao Thiên vương, nhiều phóng viên như vậy cũng không thấy em ấy rơi vào bẫy nào, hơn nữa cử chỉ thì thể hiện rất rõ sự tôn trọng của mình với các phóng viên, khiến cho mấy người đó cũng không có ý định hỏi một số câu quá đáng. Người này, chính là một yêu nghiệt à.

Nghĩ đến yêu nghiệt này từ nay về sau sẽ sinh hoạt chung với mình, hắn đột nhiên lại cảm thấy, người này dù cho là yêu nghiệt thì cũng chẳng hề gì, chỉ cần bản thân nhìn thấy đối phương, mọi thứ đều viên mãn.

Người chủ trì ở một bên thấy thế từ từ chen chân vào, đem phần trò chuyện hướng sang một vài diễn viên khác. Nhưng rõ ràng là các phóng viên không có nhiệt tình như vừa rồi, thế nên một vài diễn viên tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng, bầu không khí ít nhiều có chút xấu hổ. Giới giải trí này phân biệt địa vị rõ ràng như vậy, quả thực làm cho người ta hận chết.

Càng về sau, các phóng viên lại càng chú ý đến Lạc Viêm Kiềm, mà chủ đề một mực xoay quanh chuyện tình tay của cậu và Tiếu Kỳ Thậm, Đan Á Đồng trong phim. Nguyên một đám hận không thể từ cái đó tìm ra JQ này nọ.

Tuy thời gian Lạc Viêm Kiềm bước vào giới giải trí chưa đến hai năm, nhưng khả năng ứng phó truyền thông đã rất thành thục, không lộ ra nội dung phim, cũng không có tuôn ra chuyện riêng của mình, đánh Thái Cực rất không tồi.

“Nếu như cậu coi Đan công tử là nhân vật Phong Vô trong phim, thì giờ cậu muốn nói câu gì nhất với cậu ấy?” Một phóng viên đài truyền hình hỏi.

Lạc Viêm Kiềm nhìn cô phóng viên, lần này cậu không đánh Thái cực nữa, mà rất chân thành nghĩ nghĩ “Lời thoại trong phim à?”

“Đúng vậy.” Nữ phóng viên thấy Lạc tiểu thiên vương đang suy nghĩ, lập tức kích động gật đầu, chờ câu nói cảm động lòng người của Lạc tiểu Thiên vương.

“Tôi nghĩ muốn nói với Phong Vô là…” Lạc Viêm Kiềm dừng một chút, tầm mắt rơi trên người Đan Á Đồng. Đan Á Đồng cũng nghiêng đầu nhìn về phía cậu, đồng tử màu trà mang theo nét vui vẻ nhẹ nhàng, mặc dù không có sự nhiệt tình như khi đối mặt với Tiếu Kỳ Thậm, nhưng thực sự so với những người khác thì vẫn chân thật hơn không ít “Nếu như sớm biết ngươi có thể làm cho ta hiểu rõ tình yêu như vậy, thì ta nhất định sẽ rời xa ngươi mãi mãi, chứ không phải lựa chọn vươn tay về hướng ngươi.”

Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn đám phóng viên “Đây chính là lời tôi muốn nói. Có phải là mọi người muốn nghe câu dù thế nào thì tình yêu vẫn không thay đổi phải không?” Khóe miệng của cậu bật ra tia cười xấu xa.

Các phóng viên phá lên cười một hồi, cái đề tài này thế là được cho qua. Nhưng, nữ phóng viên đặt ra câu hỏi này lại cảm thấy, khi Lạc Viêm Kiềm nói ra những lời đó trong ánh mắt mang theo cảm xúc mà người khác không rõ đó là gì, khiến trong lòng thấy chua xót. Đó là ảo giác rồi, đường đường là Lạc tiểu Thiên vương sao có thể lại khiến người khác có cảm giác này chứ.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn cảnh Lạc Viêm Kiềm nhìn Đan Á Đồng, ánh đèn loang loáng trên gương mặt vui vẻ, chẳng qua nụ cười nào đó có chút vặn vẹo dữ tợn.

Liêu Nhiễm nhìn Lạc Viêm Kiềm, lại nhìn Tiếu Kỳ Thậm, rồi chuyển sang Đan Á Đồng, thở dài một hơi, buồn bã, ghen, và lạnh lùng như cũ.

Lý Nam thở dài, đứa nhỏ Liêu Nhiễm lớn lên rất được, gia thế tốt, nhưng đầu óc lại không tỉnh táo, luôn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, làm ra ít chuyện điên khùng. Thật tiếc cho bộ dạng xinh đẹp như vậy.

Mi mắt Đan Á Đồng khẽ rũ xuống, lông mi thật dài che đi bóng tối trong mắt, âm thầm không để người khác nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt.

Hạ Tây Xuyên đứng ở góc phòng, hai tay đặt sau lưng, tầm mắt đảo qua đám phóng viên e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, còn có một người đàn ông bước ra, là người đại diện của Đan Á Đồng. Cả sân khấu phỏng vấn, cho dù Đan Á Đồng bị phóng viên gây khó xử thì người đàn ông này cũng không lộ ra cảm xúc dư thừa nào, anh ta có lòng tin với Đan Á Đồng như vậy sao?

Buổi họp báo kéo dài gần hai giờ, thế nhưng hào hứng của các phóng viên lại không hề suy giảm, mãi cho đến lúc kết thúc, kêu các diễn viên trong đoàn chụp được rất nhiều hình, cuối cùng mới thấy thỏa mãn cho các nghệ sĩ rời sân khấu ra hậu trường.

Rời đến hậu trường, Đan Á Đồng nhận ly nước do Lộ Phàm đưa tới, uống một ngụm “Cám ơn.” Sau đó ngồi xuống ghế sofa cạnh đó, nhẹ thở ra một hơi. Bởi vì đêm qua vận động quá sức, cậu vốn đã có chút không khỏe, nhưng đám ký giả kia cứ quấn lấy, nếu cứ tiếp tục như thế cậu thật sự có chút ăn không tiêu.

Tiếu Kỳ Thậm đi tới thấy Đan Á Đồng như vậy, liền biết thân thể cậu có chút không khỏe, vội vàng đi đến bên cạnh “Á Đồng, em thế nào?” Nói xong, tự nhiên đi ra sau sofa, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Đan Á Đồng.

Phòng nghỉ này là phân cho ba diễn viên chính, nên Tiếu Kỳ Thậm cũng không lo bị người khác phát hiện, về phần Lạc Viêm Kiềm… Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của Đan Á Đồng, dù người kia không thật sự yêu Đan Á Đồng, thì cũng sẽ không làm thương tổn đến em ấy.

Lộ Phàm đẩy kính mắt, anh cũng không ngạc nhiên với hành động của Tiếu Kỳ Thậm. Điều làm cho anh hứng thú chính là dấu vết hồng nhạt sau tai Đan Á Đồng, hơn nữa buổi sáng nghe được tin Đan Á Đồng đã chuyển đến nhà của Tiếu Kỳ Thậm, không biết đêm qua hai người này đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Huân liếc mắt nhìn cử chỉ của Tiếu Kỳ Thậm, nhìn nhìn lại ly nước trong tay mình, hừ hừ, cầm ly nước đi qua một ghế sofa khác, tự uống hết hơn nửa ly. Hừ hừ, Tiếu Đại Thiên Vương nhìn thấy Đan Á Đồng còn biết cái gì gọi là khát chứ?!

Cửa phòng lần nữa được mở ra, Đan Á Đồng nghiêng đầu, thấy thiếu niên đứng nơi cửa ra vào có chút thất hồn lạc phách, đồng tử màu trà của cậu khẽ run lên, trong nháy mắt liền lộ ra vui vẻ “Lạc Viêm Kiềm, đứng đó làm gì thế?” Cậu vốn đã chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ chật vật của cậu nhóc này trong cơn mưa hồi ấy. Lúc đó, chẳng qua chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.

Tầm mắt Lạc Viêm Kiềm lướt qua bàn tay của Tiếu Kỳ Thậm đặt ở trên vai Đan Á Đồng, đột nhiên cười lớn, hai tay đút túi quần, phóng túng và kiêu ngạo, giống như khi ở thang máy lần đầu tiên gặp Đan Á Đồng. Cậu ngồi xuống ghế sofa đối diện Đan Á Đồng, gác chéo chân, nghiêng đầu nói “Chẳng mấy chốc nữa, anh sẽ phải gọi tôi là Lạc An đấy.”

Bàn tay cầm ly nước của Đan Á Đồng khẽ run lên, mỉm cười nói “Cậu muốn rời khỏi giới giải trí à?”

Gương mặt Hạ Tây Xuyên biểu lộ đã vẻ kinh ngạc vô cùng, sau đó trở nên trắng thảm.

Lạc Viêm Kiềm mỉm cười nhìn cậu, tầm mắt đảo qua lọn tóc của Đan Á Đồng, khuôn mặt, còn có ngón tay trắng nõn, đôi chân thon dài, mới mở miệng nói “Tôi đã biết được cuộc sống của anh ấy trong giới này là như thế nào rồi, giờ tôi cũng có thể trở lại quỹ đạo cũ của mình. Đối tượng khiến tôi kiên trì đã không còn nữa, tôi lưu lại ở nơi này còn ý nghĩa gì.” Cậu dừng một chút, ánh mắt rơi lên đôi mắt hoa đào của Đan Á Đồng “Thật ra, anh và anh ấy cũng không giống nhau, một chút cũng không giống…” Tầm mắt xuyên qua người Đan Á Đồng, dường như lại thấy được cảnh kia trong tác phẩm đầu tiên cậu coi của người đàn ông ấy.

Những ngón tay thon dài sạch sẽ chạm nhẹ lên cánh hoa tuyết trắng, trong giọng người đàn ông tràn ngập nỗi nhớ nhung “Hoa em đưa ta đã nở rồi, sao em vẫn chưa trở lại?”

Cậu nhớ rõ trong khung cảnh đó, người đàn ông kia đã nói như vậy.

Tiếu Kỳ Thậm giữ lấy đầu vai đã cứng đờ của Đan Á Đồng, tầm mắt bất an của hắn rơi trên người cậu. Hắn không biết Đan Á Đồng sẽ có phản ứng gì khi nghe xong những lời này của Lạc Viêm Kiềm, hắn đã chờ mong Đan Á Đồng có thể nói cái gì đó, nhưng lại sợ Đan Á Đồng sẽ nói ra điều khiến hắn lo lắng.

Đan Á Đồng nắm ly nước thật chặt, mỉm cười nói “Ừ, Lạc gia chỉ có cậu là con trai, học cách xử lý công việc của gia tộc sớm một chút cũng tốt.” Cậu đặt ly nước lên mặt bàn, ly thủy tinh cùng bàn kiếng chạm vào nhau, trong căn phòng nghỉ yên tĩnh phát ra tiếng vang thanh thúy “Phật đã nói: ái biệt ly, oán tăng hội, buông tay Tây quy, toàn vô thị loại. Bất quá chỉ là không hoa để mãn nhãn, là một mảnh hư ảo[1].”

Lạc Viêm Kiềm lười biếng tựa người ở sofa “Anh muốn nói với tôi là đừng quá chấp nhất sao?” Ánh mắt cậu buồn bã “Nhưng tôi và anh đều không phải Phật, không thể ung dung tự tại như thế được. Có phải là hoa vô ích, có phải là hư ảo hay không, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.” Cậu nhắm mắt lại “Ít nhất, tôi đã từng yêu, đây không phải hư ảo.”

Đan Á Đồng không nói gì, cậu chỉ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng với thiếu niên đẹp trai này.

Lạc Viêm Kiềm đứng dậy, nhíu mày với Tiếu Kỳ Thậm, sau đó mỉm cười nhìn về phía Đan Á Đồng “Nhưng mà, nếu anh nói ra thì tôi sẽ xem xét lại chuyện tình cảm này. Nếu có người đối xử không tốt với anh, thì cứ tìm đến bản thiếu gia, tôi nhất định sẽ nguyện ý ôm anh vào lòng.”

Tiếu Kỳ Thậm hừ lạnh “Thằng nhóc chết tiệt, rảnh quá không có chuyện gì làm hả, đừng có mà chạy tới phá lung tung!”

Đáng tiếc, lần này cậu chủ Lạc gia hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, mà chỉ nhìn thật sâu vào mắt Đan Á Đồng “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Đan Á Đồng đứng dậy, cười nói “Tạm biệt.”

Nhìn về phía cánh cửa đã đóng, Lạc Viêm Kiềm hít sâu một hơi, chính mình ở giữa hai người họ vốn chỉ là một khách qua đường, là bản thân mình đã quá nhập vai nên mới yêu người kia mà thôi.

Dù sao, người đó cũng không phải anh ấy.

Hạ Tây Xuyên đi theo phía sau cậu, có chút không dám tin tưởng hỏi “Cậu thật sự muốn rời khỏi giới giải trí?”

Lạc Viêm Kiềm khoát khoát tay “Ở lại cũng không thay đổi gì mấy, nên làm chính sự thôi.”

Hạ Tây Xuyên dừng lại một chút, chỉ là chơi thôi sao?

Trong phòng bốn người bốn tâm tư khác nhau, Tiếu Kỳ Thậm nhìn không ra tâm tư của Đan Á Đồng nên chỉ cẩn thận ngồi bên cạnh cậu, chỉ sợ một giây sau cậu sẽ nói ra lời khiến hắn không thể tiếp nhận.

Lộ Phàm đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói lúc nãy của Lạc Viêm Kiềm, người Lạc Viêm Kiềm yêu mến, vậy mà là…. Thật không ngờ, đứa nhỏ trong cơn mưa lúc trước, lại ôm tâm tư như vậy với Cảnh An Tước.

Tạ Huân đốt một điếu thuốc, giận dữ nói “Người đàn ông kia, con mẹ nó, đúng là yêu nghiệt.” Đường Nguyễn Khanh rơi vào thì thôi, không ngờ cả thằng nhỏ không có mắt kia cũng thích anh ta.

Tiếu Kỳ Thậm liếc Tạ Huân, rồi nhìn qua Đan Á Đồng, không nói lời nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lộ Phàm là không muốn đề cập đến chủ đề này, nên lái mọi người sang hướng khác.

Đám người đều đứng dậy, “bang” một tiếng, ly nước trên bàn không biết vì sao lại bị đổ, nước vừa vặn đổ ướt hết người Tạ Huân.

“Thật có lỗi, em không phải cố ý đâu.” Đan Á Đồng áy náy cười.

“Mẹ nó!” Tạ Huân cúi người vội vàng lau nước ở chỗ nào đó của mình làm người khác phải mơ màng “Đổ đâu không đổ, đổ đúng tại chỗ này!”

Tiếu Kỳ Thậm thông cảm nhìn Tạ Huân, xong lại nhìn trời, cố nén khóe miệng sắp không nhịn được phì cười ra, nói chuyện không chú ý người, chết ngay lập tức!

[1]Phật đã nói: ái biệt ly, oán tăng hội, buông tay Tây quy, toàn vô thị loại. Bất quá chỉ là không hoa để mãn nhãn, một mảnh hư ảo

Tiếng Trung: 佛曰: 爱别离, 怨憎会, 撒手西归, 全无是类, 不过是满眼空花, 一片虚幻.

Mình không hiểu mấy lời Phật dạy lắm, nên mấy câu này tra nghĩa không rõ được.

+ Ái biệt ly (những người thân yêu phải xa nhau);

+ Oán tăng hội (những người có oán thù mà phải gặp gỡ);

Đây là 2 trong 8 cái khổ như lời Phật nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.