Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 11



Bạn cũ đột nhiên xuất hiện giống như ngòi nổ bị châm lửa, khiến cho Đường Văn Bác không tỉnh táo chút nào, bây giờ cắt đứt ngòi nổ, hay là trơ mắt nhìn cuộc đời mình nổ tung??

Suốt buổi trưa, Đường Văn Bác bị vùi lấp trong ký ức của mình...

Lúc suy nghĩ đến loạn xà ngầu, Đường Văn Bác đột nhiên nhớ tới một việc...

"Không xong rồi! Buổi chiều phải qua nhà A Dật, aaa, sắp 2 giờ rồi, trễ mất! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Một trận kêu rên, người đàn ông vội vàng hấp tấp cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài, mọi phiền não hay mâu thuẫn đều bay lên chín tầng mây, nhiệm vụ cần thiết bây giờ là phải chạy nhanh đuổi kịp!

Quả nhiên, lúc anh lái chiếc ô tô nhỏ của mình đến nhà Thần Dật, thì Thần Dật mặt đen xì đã đứng chờ trước cửa hoan nghênh Đường Văn Bác.

"WOW! A Dật, giờ cậu phải đi hả? Còn sớm mà?" Đường Văn Bác đến cửa thì thấy Thần Dật đen mặt đứng ở đó, anh cười tiêu sái bước tới.

"Sớm hả? Bây giờ mà còn sớm hả? Ê ông chú kia! Thời gian của tui rất quý, ông biết giờ là mấy giờ rồi không?" Thần Dật hướng về phía Đường Văn Bác oán trách.

"Hả...? Giờ mấy giờ rồi?" Đường Văn Bác xem đồng hồ đeo tay, vô tội nói "A Dật, không phải là cậu quá sớm, hay là tôi quá muộn, mà là cái đồng hồ hư rồi."

Cái ông chú chết tiệt này còn giả ngu, Thần Dật nhìn anh vài lần, sau đó không nhịn được nói "Còn muốn nói nhảm? Hừ, mau lên xe, tui trễ rồi!"

Thấy Thần Dật lên xe, Đường Văn Bác cũng nhanh chóng đuổi theo.

"A Dật, chúng ta đi đâu vậy?" Ô tô rất mau đã chạy, Đường Văn Bác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bọn họ dần dần rời xa biệt thự.

"Công việc." Thần Dật khép mắt lại, dựa vào ghế phun ra hai chữ.

"A Dật đi làm kéo tôi đi theo làm gì?" Đường Văn Bác hưng phấn hỏi "A Dật, chỗ cậu làm có đồ ngọt không?"

"Không có! Đã trễ thế này còn muốn ăn đồ ngọt!" Thần Dật bất mãn nói, trong mắt ông chú này, siêu sao như cậu không bằng một cái bánh ngọt sao? Bi kịch!! Thật sự là bi kịch!!!!

"A Dật giận hả?" Đường Văn Bác cúi đầu thở dài "Đừng mà, A Dật dễ thương, đẹp trai như vậy, từ bà già 90 đến con nít mới sinh, tất cả mọi người đều thừa nhận A Dật không chỉ có vẻ ngoài vô song, tài hoa xuất chúng, hơn nữa còn tốt bụng, khoan hồng độ lượng, như thế nào lại ngược đãi thầy giáo chứ? Tuyết đối không thể nào... A Dật, cậu nói thử xem..."

Ông chú mở to hai mắt nhìn Thần Dật.

"Ừ thì đúng... Haiz, nhưng cũng không đúng..." Bị Đường Văn Bác khen phổng mũi như vậy, mặt Thần Dật có chút đỏ, cơn giận hạ xuống không ít, ấp úng nói "Hừ, lần sau mà còn trễ nữa tui đuổi việc ông!"

"Cái kia....." Đường Văn Bác nói.

"Kia kiếc cái gì? Nói thì nói đi!" Thần Dật không nhịn được hừ một tiếng, bây giờ mỗi lần Đường Văn Bác muốn nói gì, Thần Dật đều cảm thấy khẩn trương.

"Ừ thì... mốt cậu có thể đi trước, không cần đợi tôi, gọi điện thoại nói chỗ cậu làm việc, tôi sẽ tự tới, như vậy cũng không ảnh hưởng đến công việc của cậu." Đường Văn Bác nói.

"Ai... Ai chờ ông chứ!" Thần Dật đột nhiên cà lăm, mặt quay qua cửa sổ xe bên tay trái, đưa lưng về Đường Văn Bác nói "Ông đừng có tự kỷ nữa được không?"

"Cám ơn." Đường Văn Bác nở nụ cười, Thần Dật có chút không được tự nhiên, thật dễ thương a, vẫn còn non lắm.

"Sao... đột nhiên cám ơn tui?" Thần Dật bị Đường Văn Bác làm giật mình, ông chú này khó nắm bắt thật.

Hơn nữa... Cậu cũng không có, tuyệt đối không có chờ Đường Văn Bác à nha!!

"Cám ơn cậu đã để tôi ở lại." Đường Văn Bác nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hả??" Để tôi ở lại là ý gì? Có cái gì không đúng nhỉ? Thần Dật quay đầu nhìn Đường Văn Bác, nói "Ông chú, đang nói cái gì thế, để ông ở lại là sao?"

"A Dật, cậu đừng ngại! Cậu là một thanh niên tốt, tâm địa thiện lương, thầm mến thầy còn không dám nói, lại còn dối lòng giới thiệu bạn trai cho thầy, cậu thật sự là người tốt." Đường Văn Bác vỗ vỗ vai Thần Dật.

"Ặc, lại nữa, ai thèm thầm mến ông chứ?" Thần Dật kháng nghị nói.

"Với lại, bữa đó cậu còn nói cứ xem đồ nhà cậu như đồ của tôi, để tôi không khách khí, A Dật, cậu nói mấy lời này làm tôi cảm động lắm đó." Đường Văn Bác tiếp tục nói.

"Cảm động cái quái gì chứ?" Cái câu đó là câu khách sáo thôi mà, còn nữa, ông chú này đang cố ý lạc đề kìa! Ai thầm mến ổng chứ!

"Vì không muốn phụ ý tốt của A Dật, thầy đã quyết định đến nhà cậu ở." Đường Văn Bác nói "Nhà A Dật lớn như vậy, một người ở cô đơn lắm đúng không? Hơn nữa cậu còn sợ sấm chớp, thầy sẽ ở cùng cậu."

"Ông... ông muốn ở với tui hả??" Thần Dật há to miệng, cơ hồ có thể nuốt nguyên cái trứng gà "Với lại, ông vừa nói gì? Ai sợ sấm sét chứ!!!!"

"A Dật, cậu yên tâm đi, thầy sẽ gia sản của cậu như của mình."

"... Ông..." Thần Dật đã vô lực.

——————————————————-

Ngồi trên xe, Đường Văn Bác tranh thủ thời gian dạy học cho Thần Dật.

Hôm nay Thần Dật ăn mặc không giống bình thường mà Đường Văn Bác hay thấy, lúc trước Thần Dật hay mặc mấy bộ đồ thanh niên bây giờ hay mặc, quần áo đơn giản, nhìn ổn là được.

Cơ mà hôm nay bởi vì đi công việc, cho nên Thần Dật trang điểm một chút, tóc vuốt vuốt keo, ăn mặc thì càng mô đen, cả người toát lên vầng hào quang của một vị hoàng tử anh tuấn tiêu sái.

Đường Văn Bác không biết cách nói của mình có đúng hay không, nhưng mà hôm nay Thần Dật rất là đẹp trai, khó trách nhiều người thích cậu ấy như vậy.

"Đi theo sát tui là được rồi, nhớ kỹ, tới đó đừng có nói chuyện với người lạ, rồi mang phiền phức về cho tui, biết không?" Tốc độ ô tô chậm dần, Thần Dật đem tập sách đóng lại, hướng người đàn ông dặn dò.

"Ừm được, tôi sẽ không làm phiền cậu đâu." Đường Văn Bác dùng sức gật đầu, rõ ràng là bộ dáng rất thành thật, nhưng Thần Dật lại không nghĩ như vậy.

"Phụt—" Đột nhiên Thần Dật cười, khiến Đường Văn Bác mở to mắt nhìn đối phương, nghi hoặc khẩn trương nói: "Chuyện gì?"

"Không có gì! Cười một chút cũng không được sao?" Thần Dật bĩu môi, nhìn nam nhân bên cạnh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, trong mắt lỡ đãng hiện lên vài phần ôn nhu, cái ông chú này... giống con gì ấy nhỉ?

"Cậu Thần, chúng ta đến rồi." Người ngồi ở vị trí ghế phụ nhắc nhở.

Cửa xe vừa mở ra, Đường Văn Bác liền ngây ngẩn cả người, trời đất, sao bên ngoài nhiều người quá vậy, mấy người này từ đâu đến? Bọn họ tới đây làm gì?

Tiếng la hét chói tai như sóng biển đồng loạt vang lên, la hoài, hét mãi, giống như là sẽ không bao giờ dừng lại vậy.

Lần đầu gặp phải tình huống như thế, Đường Văn Bác quả thực không dám xuống xe, loại trận thế này, đem so sánh với đại hội thể dục thể thao của trường đại học còn muốn kinh khủng hơn, nếu mà đi xuống, sẽ bị đè chết á!

"Đi thôi!" Thấy Đường Văn Bác chậm chạp, Thần Dật hô "Nhanh ra ngoài đi!! Đừng có rì rì rà rà, đi sát một chút!"

Đường Văn Bác gật đầu, anh là người đàn ông, muốn toát ra khí thế của người đàn ông, toát ra khí thế của một người đã làm cha, biển người kia không có là gì, bị chèn chết cũng không sợ, lỗ tai bị la điếc không quan tâm!

Éc... Nhưng mà, sao càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái??

Ấy, không thể trì hoãn nữa rồi, Thần Dật cũng đi rồi!

Mắt thấy Thần Dật xuống xe, Đường Văn Bác vội vàng cầm theo cặp đuổi theo, từ trên xe bước ra, bốn phương tám hướng liền nhìn đến mình, mặc dù có bảo vệ bên cạnh, cơ mà bảo vệ cũng không phải là vì Đường Văn Bác mà bảo hộ, họ không thèm bảo hộ một kẻ vô danh tiểu tốt.

"A, cặp của tôi!" Bị biển người bao vây, Đường Văn Bác vội ôm cặp mình, nếu không sẽ bị chen đến chết, nhiều người như vậy, mỗi người đạp một cái lên cặp hắn, nhất định sẽ hư mất, hơn nữa bên trong chứa rất nhiều tài liệu quan trọng.

"Đợi... đợi tôi một chút!" Biển người phía trước chật chội, chen vào thôi cũng đã đủ làm mệt chết, Đường Văn Bác chật vật không chịu nổi giương mắt nhìn bảo vệ cùng Thần Dật đi càng xa, hắn chỉ có thể lo lắng mà chen lên phía trước, nhưng là trừ bỏ bị dẫm lên chân, bị đánh đến bay ra, thì đều không chen nổi lên phía trước, ngược lại toàn bị đẩy đến phía sau.

Không được, hôm nay anh đã để cho Thần Dật phải chờ rồi, nếu không đi theo thì sẽ đem phiền phức lại cho đối phương.

Khẽ cắn răng, anh – một ông chú đã hơn 30 tuổi đang cùng một đám con gái 17,18 giằng co.

"Mắt... mắt kiếng, mắt kiếng của tôi!" Người kế bên giơ khuỷu tay, thoáng cái đã làm rớt mắt kính của Đường Văn Bác, anh chưa kịp nhặt lên đã bị người khác dẫm thành nhiều mảnh nhỏ.

Mất đi mắt kiếng, thế giới xung quanh Đường Văn Bác trở nên mơ hồ, thấy không rõ phương hướng, cũng không biết bên cạnh có ai, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn biển người phía trước.

Làm sao bây giờ... Đường Văn Bác nhất thời cảm giác được một trận bất lực.

"Ê, không đi theo tui mà ông ở đây kì kèo cái gì?" Thanh âm quen thuộc vang lên ở cách đó không xa, Đường Văn Bác mừng rỡ ngẩn đầu, mặc dù không thấy rõ Thần Dật ở đâu, nhưng thanh âm này đúng là của Thần Dật.

"A Dật..."

"Ông chú ngu ngốc." Ở vòng vây của bảo vệ, Thần Dật một phát bắt được tay của anh, dùng sức kéo tới, đem người nhét vào vòng vây, ôm Đường Văn Bác đang trong trạng thái mù đi lên phía trước.

"Được cứu rồi..." Đường Văn Bác cười, thở sâu một cái, thanh niên nắm lấy tay anh thật ấm áp, cũng rất có lực, anh nhìn Thần Dật, chỉ thấy được cái ót, bất quá... như thế là đủ rồi.

Rốt cục cũng tiến được vào cao ốc, Đường Văn Bác vì chen mà tóc có hơi lộn xộn, Thần Dật cũng không khá hơn chút nào, trên tay giống như là vì fan cuồng nhiệt quá mà cào cấu, thấy cả vết máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.