Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 19



Nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, xác định rằng đồng hồ của cậu không có hư hỏng gì, cũng xác định Đường Văn Bác đã đến muộn đúng nửa tiếng.

Số lần Đường Văn Bác đi trễ chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có vài phút thôi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào đến muộn gần nửa tiếng như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Ông chú đó đang làm gì vậy trời, mới đối xử ổng tốt một chút mà ổng đã nghĩ mình là vip rồi, phải biết rằng chiều nay Thần Dật đã dời buổi họp báo đặc biệt chỉ để hẹn Đường Văn Bác, ai ngờ ông chú đó lại đến muộn.

"Hừ, Đường Văn Bác mà tới là mình nhất định sẽ mắng ổng một trận!" Trong đầu nghĩ cách phạt Đường Văn Bác thế nào, Thần Dật lấy điện thoại ra gọi "Bình thường đều là người khác gọi điện thúc giục tui, giờ đến phiên tui thúc giục ông..."

[Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]

Điện thoại reng chưa được 2 lần đã nghe thấy tiếng phản hồi...

"Hừ, ông còn dám cúp điện thoại tui?" Thần Dật chưa bỏ ý định bấm gọi một lần nữa, tiếng "tút tút" lại vang lên.

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.] Trực tiếp tắt nguồn.

"Tắt nguồn?" Ông chú kia đang làm trò gì vậy nè? Thần Dật chậm rãi buông điện thoại xuống, buổi sáng Đường Văn Bác đi dạy học, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì trong trường?

Hừ, cậu không rảnh để gọi đến trường Đường Văn Bác hỏi ông chú kia đi chết ở đâu đâu.

Chiếc xe được che rèm chậm rãi chạy trên đường, Đường Văn Bác trơ mắt nhìn xe ly khai trường học, càng ngày càng xa...

Đột nhiên tay bị người khạc chạm vào, anh cố ý rút tay lại, giả bộ đẩy mắt kính lên, song rất tự nhiên đem hai tay khoanh trước ngực.

Đường Văn Uyên liếc mắt người đàn ông bên cạnh có chút thiếu tự nhiên, đối với hành động kháng cự của đối phương cũng không tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng, không chút để ý nói: "Em đã giúp anh từ chức rồi."

Đường Văn Bác vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ sửng sốt một phen, nhưng cũng không nói gì.

Đường Văn Uyên tiếp tục nói: "Nghe bác sĩ Nhược nói, anh có vẻ rất thích dạy học, trở lại Châu Âu đi, anh cũng có thể tiếp tục dạy học, chúng ta có thể chuyển đến một căn nhà gần trường đại học là được rồi."

"Đã giúp anh từ chức rồi sao?" Đường Văn Bác thản nhiên nói "Haha, cho dù có rời đi cũng phải làm tiệc chia tay với học sinh chứ."

"Qua hai ngày nữa rồi tính" Cố ý lãng đi lời anh nói, Đường Văn Uyên lấy tay sờ sờ quần áo anh, cau mày nói "Anh vẫn mặc mấy thứ quần áo thô ráp thế này sao? Trở lại khách sạn em sẽ đặt mua cho anh vài bộ tốt hơn."

"Anh cảm thấy vầy là được rồi." Đường Văn Bác mỉm cười đẩy bàn tay của Elvis đang đặt trên vai mình ra, song quay đầu sang chỗ khác.

Đường Văn Uyên khẽ cười một tiếng, nói là cười, nhưng vẫn không cảm thấy được người thanh niên này đang cười, giống như sử dụng nụ cười đó để áp chế sự khó chịu trong lòng gã.

Không khí xấu hổ nặng nề cũng không duy trì lâu lắm, trong xe đột nhiên vang lên giọng ca, Đường Văn Bác ngồi gần cửa sổ mới vừa lấy điện thoại từ trong túi áo ra, người thanh niên ngồi bên cạnh nhanh chóng giựt lấy điện thoại của Đường Văn Bác, đè xuống nút tắt.

"A Dật?" Nhìn chằm chằm vào di động của nam nhân, Đường Văn Uyên hơi nhíu mày.

"Một học sinh." Nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, Đường Văn Bác đưa tay muốn lấy lại điện thoại, Đường Văn Uyên cười nhẹ đưa điện thoại ra sau lưng, anh lấy không được đành nhìn Đường Văn Uyên "Đưa anh gọi lại, có thể học sinh có việc gấp tìm."

"Chuông điện thoại hình như là bài nhạc đang rất nổi, thật không tin được, trong ký ức của em, chuông điện thoại anh rất đơn điệu." Đường Văn Uyên lấy pin ra khỏi điện thoại trước mặt nam nhân, nhìn thấy mặt Đường Văn Bác hiện lên một chút tức giận, khóe miệng Đường Văn Uyên giương nhẹ, nói "Muốn điện thoại thì lại đây."

Đường Văn Uyên đem di động bỏ vào túi áo mình, xong cười nhìn Đường Văn Bác, như thể đang chờ đối phương hành động.

Liếc mắt thấy Đường Văn Uyên nhét điện thoại vào trong túi áo, Đường Văn Bác không nhúc nhích gì, lạnh mặt nói "Chơi như thế không vui."

"Rời nhà sáu năm chơi cũng không vui, không phải à?" Khẽ cười một tiếng, Đường Văn Uyên lấy điện thoại anh ra từ trong túi áo, hạ cửa kính xe, tiện tay ném điện thoại ra ngoài "Anh không còn là giáo sư đại học nữa, cho nên mấy đứa học sinh hay đồng nghiệp này cũng không quan trọng đâu."

"Cái gì? Đường Văn Bác đã từ chức?!" Thần Dật nắm microphone, không tin được những gì hắn đang nghe thấy. Sau khi đợi một tiếng nữa, vẫn không thấy bóng dáng Đường Văn Bác đâu, di động đối phương vẫn trong trạng thái tắt máy, Thần Dật rốt cục kìm không được mà gọi đến trường học của Đường Văn Bác.

Thật không ngờ, vậy mà nhận được một đáp án kinh ngạc tới vậy.

Đường Văn Bác đã từ chức việc làm giáo sư đại học ngay ngày hôm nay.

"Sao lại từ chức, ông ta đi đâu rồi?" Thần Dật hỏi ngay.

"Em trai? Em trai ổng ép ổng đi?" Đường Văn Bác còn có người em trai à, sao chưa nghe ổng nói tới?

"Biết đi đâu không? Alo... alo...?" Thần Dật tức giận ném điện thoại sang một bên "Có lầm không vậy? Kiên nhẫn một chút cũng không có! Không nói cho mình biết Đường Văn Bác đi chết ở đâu luôn."

"Ông chú kia làm gì vậy trời? Tự dưng từ chức, còn lòi ra một thằng em trai nữa chứ." Thần Dật bực dọc gãi mạnh tóc mình, cuối cùng xảy ra chuyện gì cậu cũng không biết, Đường Văn Bác cũng không thèm gọi điện cho cậu, cứ thế chơi trò mất tích.

Thần Dật tiếp tục gọi điện tới trường, nhẫn nhịn nỗi tức giận trong lòng, liên tục nhiều lần quấy rầy đối phương đem sự tình hoàn chỉnh nói cho cậu biết.

Nhưng cuối cùng chỉ biết mỗi giữa trưa Đường Văn Bác cùng em mình lên xe, làm thủ tục từ chức rồi đi nơi nào không rõ.

Thần Dật cũng chẳng biết bạn bè của Đường Văn Bác, ngoại trừ gọi tới trường ra cũng không biết gọi cho ai.

"Đúng rồi, lá thư đó..." Thần Dật đột nhiên nhớ tới, khi cậu đi đến ký túc xá của Đường Văn Bác thì thấy trong thùng rác có một bức thư gửi từ nước ngoài, nói không chừng là có quan hệ với người nhà của Đường Văn Bác.

Thần Dật vội vàng chạy về phòng mình, từ trong ngăn kéo lấy ra bức thư, đem nhìn một hồi lâu Thần Dật bỗng đứng hình...

"Một đống chữ cái, éo hiểu gì hết!"

Tuy nhiên khi học một khóa Anh văn của Đường Văn Bác, Thần Dật chỉ có thể gỡ gạc được phần giao tiếp, còn đọc viết thì... bó tay.

Tự mình xem không hiểu, thì có thể tìm người dịch dùm.

Suy nghĩ một chút, Thần Dật liền bấm số gọi cho Kiều.

"Thực xin lỗi..."

Ánh chiều tà lúc hoàng hôn rọi vào trong phòng, trên thảm hiện lên một tầng nắng màu vàng nhàn nhạt, cũng đem bóng của người thanh niên đang đứng cuối đầu kéo dài ra.

"Nhược, cậu đâu có làm gì có lỗi với tôi đâu, giải thích với tôi làm gì?" Ngồi trên ghế sofa màu nâu nhạt, Đường Văn Bác đóng cuốn sách lại, nhìn về phía người bạn thân vừa mới bước vào phòng anh vừa giải thích này nọ.

"Vincent..." Nhược chần chừ, hơi nghiêng đầu sang một bên "Là lỗi của tôi, nếu tôi không báo sai tin tức của Elvis, cậu đã sớm rời đi nơi này, cũng sẽ không..."

"Nhược." Anh mở miệng ngắt lời người bạn của mình, Đường Văn Bác đứng dậy đến bên cạnh Nhược, dang tay ôm đối phương, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Nhược "Mặc kệ Elvis ba tháng nữa mới tới hay khi nào tới, mấy thứ này không quan trọng, tôi đều chọn ở lại, cám ơn cậu đã quan tâm tôi, tôi không sao đâu, việc nên tới thì phải tới đúng không?"

"Vincent, tôi có thể giúp cậu được gì không?" Nhược thì thầm bên tai Đường Văn Bác.

"Bác sĩ Nhược." Cuộc nói chuyện của Đường Văn Bác và Nhược bị người khác xen vào, kiểu tóc được cắt tỉ mỉ, ánh mắt nhìn không ra là đang mang cảm xúc gì, Elvis chỉ lạnh lùng đứng ở cửa, nhìn về phía hai người đang ôm nhau kia.

Cảm giác được ánh mắt Elvis như dao nhọn đang lườm mình, Nhược vội vàng tách Đường Văn Bác ra, có lẽ người khác không biết Elvis, chứ người đã làm việc cho tập đoàn Đường thị đã mười năm như Nhược còn không rõ Elvis đối với anh mình có tình cảm đặc biệt sao?

"Elvis." Đường Văn Bác cười cười chào hỏi với cậu thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, một chiêu này đúng là hiệu quả, mặt Elvis đã bớt băng lãnh đi một chút, không khí cũng không căng thẳng như vừa rồi.

"Lát nữa nói sau." Lặng lẽ vỗ vỗ bả vai Nhược, Đường Văn Bác đem Nhược đi đến cửa, ngăn trở ánh mắt của Elvis, thành công đem Elvis đẩy ra ngoài.

"Hẹn gặp lại, Nhược!" Đường Văn Bác còn chưa ra khỏi cửa được một bước thì hai người đàn ông mặc áo đen cao lớn chặn đường đi của anh lại, anh bĩu môi, trào phúng nói "Woa, chắc học leo núi quá."

"Anh có thể ôm bạn mình, vì cái gì lại không thể nhiệt tình ôm em trai của anh chứ?" Ngồi trên cái ghế sofa Đường Văn Bác vừa ngồi hồi nãy, Elvis từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc, ngữ khí có vẻ như rất bất mãn, lại còn mang theo cáu kỉnh và mùi dấm chua nồng nặc.

"Đến đây." Đường Văn Bác đứng tại chỗ, hướng gã dang hai tay ra, người kia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới Đường Văn Bác sẽ đáp ứng, lời yêu cầu này nếu được đưa ra vào sáu năm trước, Đường Văn Bác sẽ chỉ cười một cái, sau đó làm bộ coi như không nghe thấy gì hết.

"Không muốn cho người anh thân yêu ôm một cái sao?" Đường Văn Bác khẽ cười một tiếng, buồn rầu nói "Dang tay chờ nãy giờ mệt gần chết, lại nhìn ngu nữa, nếu em không cần thì..."

Ngay lập tức, Elvis đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, cả người vọt vào trong lòng anh.

Va chạm mãnh liệt làm Đường Văn Bác hơi lùi lại, Elvis mạnh mẽ ôm chặt anh, cằm nhẹ nhàng mân mê ở cổ anh, thanh âm còn lưu lại mùi thuốc lá chợt tỏa ra vạn phần ôn nhu.

"Vincent... Anh có biết đã bao nhiêu năm rồi anh mới chủ động ôm em không? Em nghĩ tới anh không yêu em nữa, đã tròn sáu năm, anh có biết em vượt qua mấy năm nay bằng cách nào không? Em nghĩ rằng mình sẽ quên anh, thậm chí sẽ hận anh, nhưng là ngoại trừ càng ngày càng thương nhớ anh, em cũng chẳng biết phải làm gì."

Đường Văn Bác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, hai mắt dường như không có tiêu cự, anh vỗ nhẹ nhẹ lên người thanh niên đang ôm chặt lấy anh.

"Em chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nói cho em biết đi, đây không phải là mơ..." Elvis ôn nhu vuốt ve lưng anh.

Nếu phần ôn nhu này chứa đựng tình thân, thật là tốt biết bao.

Đường Văn Bác dần dần thu hồi ánh mắt đang hướng về phương xa, vỗ nhẹ nhẹ lưng Elvis: "Đây không phải mơ đâu, Elvis."

"Anh vẫn yêu em sao?" Gã hỏi.

"Đương nhiên." Vì em là em trai tôi, người thân duy nhất của tôi...

"Không được rời xa em nữa." Trong lúc nói chuyện đó, tay Elvis đã bắt đầu trở nên không an phận, dần theo lưng trượt xuống dưới.

"Bao tử réo rồi, ăn cơm trước đi, hồi trưa anh chưa ăn gì hết." Đường Văn Bác cười với Elvis rồi tạo ra khoảng cách, mặc dù có chút bất mãn, nhưng suy xét thái độ hôm nay của Đường Văn Bác khá là ôn hòa, Elvis cũng không làm gì cương quyết.

"Sao rồi? Nó viết cái gì?" Đem thư đưa cho Kiều, không chờ tới đối phương nhìn đến, Thần Dật liền vội vàng xao động, bắt đầu hối thúc.

"Bình tĩnh nào, Thần Dật." Kiều cười khổ hai tiếng "Ít nhất cậu cũng phải cho tôi xem một cái đã chứ."

"Xem nhanh lên!"

Coi như Thần Dật may đi, mấy ngày nay Kiều đều làm việc ở trong nước, nếu ở ngoài nước thì Thần Dật cũng biết nhờ ai.

Nghe được thanh âm vội vàng của Thần Dật trong điện thoại, rồi nói bức thư gì đó, lát sau lại nói Đường Văn Bác mất tích, khiến Kiều không rõ việc gì đang xảy ra phải bỏ công việc chạy tới đây.

"Có khi nào cậu vội quá làm anh ấy sợ bỏ chạy không?" Kiều một bên xem thư, vừa nhìn Thần Dật nói.

"Gì mà vội chứ?" Thần Dật bộ dáng không hiểu.

"Cậu không phải thích anh ta sao?" Kiều nhíu nhíu mày, nói.

"Ai thích ông ta chứ!" Thần Dật kiên quyết không thừa nhận.

"A thì ra là như vậy, cậu không thích ảnh thì tôi cũng yên tâm động thủ." Kiều một bên không chút để ý nói, một bên lén nhìn phản ứng của Thần Dật.

"Động thủ? Cậu muốn động thủ cái gì? Tôi cảnh cáo cậu không được làm bậy!" Thần Dật đánh vào lưng Kiều, khiến hắn thiếu chút nữa té trên mặt đất.

"Được rồi, nói vậy đủ rồi, nào, cái thư này nó viết cái gì vậy?" Thần Dật không kiên nhẫn nói.

"Chỉ là một bức thư bình thường." Kiều cười nói "Đây chỉ là bức thư bình thường mà em trai anh ấy gửi từ nước ngoài, nói rằng rất nhớ anh ta và không còn gì khác nữa."

"Không có khả năng!" Thần Dật giựt lấy bức thư, muốn cẩn thận nghiên cứu, bất quá nhìn một đống chữ cái bò qua bò lại khiến cậu đau đầu "Kiều, cậu nhìn kỹ lại xem, nếu bức thư này là em trai của Đường Văn Bác gửi cho ổng, thế sao ổng lại vứt vào trong sọt rác chứ?"

Kiều nhíu mi, nếu là người bình thường sẽ không đem thư của người thân mình quăng vào sọt rác, Thần Dật nói như vậy có hơi kỳ quái.

"Để tôi xem lại." Như là nghĩ đến cái gì đó, Kiều lấy lại bức thư, nhìn hồi lâu thì sắc mặt trở nên khó coi, tiếp theo là cười khổ "Chậc chậc... Chắc không phải đâu."

"Cái gì không phải? Là sao?" Thần Dật quyết định từ nay về sau phải cố gắng học tốt tiếng Anh.

"Người gửi là Elvis, phía sau có ghi địa chỉ, tôi nghĩ tôi có thể điều tra em trai Vincent là ai." Kiều than thở một câu, trên thư có ghi địa chỉ gửi, nhưng đó không phải là nơi người bình thường có thể sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.