"Vincent..." Cảm giác được người dưới thân mình đang vùng vẫy, Elvis càng áp chế mạnh bạo hơn, thanh âm vẫn trầm thấp ôn nhu "Kỳ thật em cũng chẳng muốn ép buộc anh làm gì, em biết anh rất ghét bị người khác cưỡng ép, không ai thích điều đó cả, sáu năm qua anh không ở bên em khiến suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến vì sao anh lại bỏ đi."
Elvis chỉ đè lên người anh, không có làm hành động gì quá đáng khác, Đường Văn Bác cũng không vùng vẫy nữa, im lặng.... im lặng nghe Elvis thổ lộ tiếng lòng.
"Có phải vì em bức anh đến đường cùng nên anh mới rời bỏ em không, hay là vì Lily?" Elvis dúi đầu vào cổ nam nhân, thanh âm mềm nhẹ như áng mây phiêu đãng giữa bầu trời, mơ hồ mà nhu thuận "Vincent, em không bao giờ muốn sẽ mất đi anh, cũng không muốn anh bỏ đi như thế."
Elvis từ từ ôm chặt anh dưới thân, Đường Văn Bác nhắm mắt lại, không nói gì.
"Mặc kệ là nói thật hay nói dối, em tình nguyện tin tưởng anh sẽ cho em một cơ hội để yêu anh, dù chỉ là lừa mình dối người... Haha, Vincent, em đã rất vui khi tìm được anh, cũng đã rất vui khi anh đồng ý cùng em trở về, bây giờ thì cực kỳ hạnh phúc vì có thể ôm anh, có thể ngửi thấy mùi hương của anh, cảm nhận độ ấm của anh, nghe được tiếng tim anh đập rất chân thực, chứ không phải trong những giấc mơ hư ảo, đến khi mở mắt ra thì mọi thứ đều thật lạnh lẽo."
Elvis hôn lên vành tai nam nhân, một nụ hôn nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Nhưng Đường Văn Bác lại cảm giác được hàng tấn sức nặng đang đè lên người anh, anh không thể nhận lấy tình yêu của Elvis, một tình yêu đơn thuần, nồng liệt, nhưng lại chiếm đoạt, cấm kỵ...
Elvis thương anh càng nhiều, Đường Văn Bác lại càng muốn chạy trốn, không muốn đối mặt với thứ tình cảm cấm kỵ khiến người đời cảm thấy xót xa.
"Elvis..." Lời tuyên bố rõ ràng của em trai khiến anh có chút khó chịu, cổ họng như mắc phải một cục đá to đến nỗi không nói được gì, lấy tay khẽ vuốt má Elvis, Đường Văn Bác nói "Em biết không, anh..."
"Em không muốn nghe!" Anh còn chưa nói xong, Elvis liền chặn miệng anh lại, nhắm mắt thật chặt, Elvis từ chối mọi thanh âm của Đường Văn Bác, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt như thế, Elvis đã nhìn thấy nhiều lắm rồi.
Mang theo bất đắc dĩ, thống khổ, cưng chiều, mâu thuẫn,... giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, khiến hắn ngã xuống, khiến hắn khó chịu.
Tất cả, đều là cách mà Đường Văn Bác từ chối hắn.
"Tại sao... anh không thể nói câu nào khác sao? Anh có thể dối em như mấy hôm trước cũng được, em tình nguyện sống trong cái giấc mơ đẹp đẽ đó, chứ không muốn sống trong thực tại tàn khốc này." Thân thể Elvis có chút run rẩy, khó có thể khống chế được đau khổ cùng tức giận, toàn tâm toàn ý của hắn, luôn luôn bị đối phương kháng cự không thay đổi.
"Nói cho em biết, Vincent... Nói cho em biết đi..." Chậm rãi mở mắt, ánh mắt Elvis tràn đầy thống khổ nhìn anh trai mình dưới thân "Nếu chúng ta không phải anh em, nếu em với anh chỉ là hai người xa lạ không một chút quan hệ huyết thống nào, anh sẽ yêu em chứ?"
————-
Nhìn căn phòng kia, Thần Dật sốt ruột gần chết.
Nhấc tay nhìn đồng hồ một chút, Đường Văn Bác kia đã cùng tên nào đó vào phòng hơn mười phút, Thần Dật có chút bất an nôn nóng đi đi lại lại, ánh mắt luôn nhìn tới hai thằng cha da đen cao to kia.
Hai người đàn ông vào chung một căn phòng làm gì?
Tán gẫu? Bàn công việc? Uống rượu? Hay là làm cái gì khác?
Khi gặp những chuyện khó đỡ, nhiều người khó có thể tránh khỏi những suy nghĩ tồi tề nhất, Thần Dật cũng không ngoại lệ.
"Cái ông chú kia còn chưa thừa nhận ổng thích đồng..." Lời nói được chôn giấu từ tận đáy lòng dù không muốn nhưng cuối lại không tự chủ được mà nói ra, Thần Dật cảm thấy ngực mình càng đau, hung hăng uống một ngụm brandy, cậu cảm thấy càng ngày mình càng không khống chế được bản thân.
Không phải cậu không muốn tỉnh táo, mà là cậu hoàn toàn không có cách nào.
Hít sâu một lần nữa, Thần Dật nhìn đồng hồ trên tay, cậu sẽ đợi thêm mười phút nữa, nếu hai người kia vẫn còn chưa ra...
Thần Dật quan sát căn phòng đó, chắc chắn không chỉ có mỗi một cửa, cái loại phòng như thế này nhất định phải có cửa sau.
Có lẽ, cậu không nên đứng đực ở đây ôm cây đợi thỏ.
Điều tra xem phòng này có cửa khác hay không còn hơn là đứng ở đây lãng phí thời gian, liên tục chịu đựng thời gian trôi đi.
Thần Dật chăm chú quan sát party, nơi này có rất nhiều phòng nghỉ, chắc mấy cái phòng này có chung cửa thông nhau đi?
Hạ quyết tâm, Thần Dật bắt đầu tìm kiếm các phòng nghỉ của party.
————
"Ưm..." Bị Elvis che miệng, anh chỉ có thể dùng hai mắt nhìn đối phương.
"Tại sao anh lại không mở lòng với em một chút chứ, anh em thì sao? Dù sao chúng ta cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ thôi mà, thử hỏi trên thế giới này có ai yêu anh bằng em không?" Vẫn cứ hỏi ra câu hỏi mà trong lòng muốn hỏi nhất, nhưng Elvis lại không có dũng khí để nghe câu trả lời, cứ thế mà bịt miệng Đường Văn Bác không cho nói.
(chơi zị ai chơi lại, ra chuồng gà chơi)
"Vincent, chúng ta hẳn là phải vĩnh viễn ở bên nhau, anh yêu em, em cũng cực kỳ yêu anh, trên thế giới này không có người nào chăm sóc anh tốt bằng em." Nỗi thống khổ trên mặt dần được trút bỏ, trong mắt Elvis hiện lên một tia ôn nhu hạnh phúc "Ngày mai chúng ta sẽ về nhà, vĩnh viễn ở cùng nhau, mãi mãi không bao giờ rời xa, anh sẽ đáp ứng em, đúng không? Không cần gạt em, thật sự không cần gạt em đâu."
"Vincent, em đồng ý với anh, sau này em sẽ không trói buộc anh nữa, anh không cho em chạm, em sẽ không chạm vào người anh, sau khi về anh muốn tiếp tục dạy học hay về công ty làm nghiên cứu viên, em đều tôn trọng ý kiến của anh." Tay Elvis nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, hai mắt ôn nhu nhìn chăm chú Đường Văn Bác "Lúc ấy em còn trẻ cho nên quá tùy hứng, chỉ nghĩ đến cảm thụ của bản thân mình, nhưng mà em bây giờ đã khác hơn so với sáu năm trước, Vincent, anh sẽ tha thứ cho em chứ?"
"Cho em một cơ hội, cũng là cho anh một cơ hội, chúng ta... bắt đầu lại từ đầu, được không?"
———-
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Thần Dật, trong phòng nghỉ có cửa sau.
Phòng nghỉ được cái tủ đựng đầy loại rượu hảo hạng chia thành hai phần, phần lớn nhất là dành cho khách nghỉ ngơi, đằng sau tủ là phòng nhỏ, bên trái là một nhà vệ sinh nhỏ, còn bên phải là một con đường khácu, mở cửa ra liền thấy một lối đi nhỏ, có thể trực tiếp đi thang máy xuống chỗ đỗ xe.
Ngon, cửa này không có bảo vệ.
Thần Dật có chút do dự, không biết có nên đi vào không.
Nếu là cậu hoa mắt nhìn lầm, người kia không phải Đường Văn Bác thì làm sao bây giờ?
Cơ mà đã đến đây rồi thì cũng chỉ có hi vọng mà thôi, nếu nhìn nhầm thì bất quá bị người ta đuổi ra.
Thần Dật cẩn thận nắm lấy đồ vặn cửa, xem như cậu may mắn, cửa không có khóa.
Cẩn thận đem cửa đẩy ra để không cho phát ra âm thanh, Thần Dật rón rén khom lưng đi vào phòng, trốn sau lưng tủ đựng rượu, chỉ cần không gây tiếng động thì ở đây một lúc cũng không ai phát hiện.
Sao không có ai hết vậy? Trốn ở sau tủ rượu, Thần Dật quét mắt tới ghế sofa, cũng không thấy người nào hết.
Lúc Thần Dật còn đang nghi hoặc, cậu đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện, thanh âm giống như được truyền tới từ sofa, nếu nhìn kỹ thì có lẽ sẽ thấy có người đang nằm trên đó, khó trách Thần Dật không thể thấy được.
"Vincent, được không?" Đây là giọng của một người xa lạ.
Vincent... là Đường Văn Bác thật sao? Thần Dật lập tức khẩn trương, người đó đúng là Đường Văn Bác, nói cách khác, hiện tại Đường Văn Bác đang cùng một người khác nằm trên sofa.
Ngay lúc Thần Dật còn đang cau mày, cậu nghe được thanh âm của Đường Văn Bác.
"Elvis, anh... ưm..." Trên sofa, Đường Văn Bác thử mở miệng nói chuyện, nhưng mới nói được mấy từ thì lại bị Elvis hôn, tất cả lời nói đều bị đối phương nuốt vào trong miệng.
Không biết nên cự tuyệt thế nào, càng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh hiện giờ, ngay lúc Đường Văn Bác đang bối rối thì đã thấy một người nào đó chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau sofa, trong tay cầm một chai rượu đang có ý định nện xuống.
Người kia là... Thần Dật?
"Không..." Dưới tình thế cấp bách, Đường Văn Bác dùng lực đẩy Elvis ra.
Thanh âm anh vang lên khiến cho Thần Dật ngưng lại một chút, chai rượu trong tay cũng không nện xuống nữa, ngay sau đó, Thần Dật bị Elvis giựt lấy chai rượu quăng xuống đất.
"Chết tiệt!" Mắng một tiếng, Thần Dật liền ra một quyền hướng tới ELvis, Elvis linh hoạt né tránh tấn công của đối phương, xem ra hai người đều đã học võ, tuy nhiên đây là lần đầu tiên gặp mặt, lại dưới tình huống này, Thần Dật cùng Elvis cũng chẳng đợi chờ gì mà cứ xông vô.
"Dừng lại, đừng đánh nữa!" Từ trên sofa đứng dậy, thấy hai người đang đánh nhau, Đường Văn Bác không biết làm gì liền nhanh chóng tách hai người ra.
Lúc này, hai bảo vệ ngoài cửa nghe được tiếng ồn ào trong phòng liền mở cửa chạy vào, ba chọi một, Thần Dật học võ nhiều đến đâu, chỉ với hai tay sẽ không thể nào thắng được.
Hai người bảo vệ da đen cao lớn bắt lấy hai tay Thần Dật, Elvis thụi một quyền vào bụng đối phương, Thần Dật không có cách nào phản kháng đành phải gập người chịu đau, hai chân cũng bị người ta ép cho đứng thẳng lên.
"Elvis! Dừng lại!" Đẩy Elvis ra, Đường Văn Bác chắn trước mắt Thần Dật.
"Thằng này là ai?!" Nhìn bộ dáng kinh hoảng của Đường Văn Bác, Elvis ánh mắt tối tăm rất rõ ràng, giọng nói mang theo áp lực cùng phẫn nộ không thể che dấu.
"Mẹ nó là ai!" Chỉ vào Thần Dật đang bị khống chế, Elvis rống lớn tiếng.
"Anh không biết hắn." Đường Văn Bác cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn Elvis, anh nói "Elvis, để cho cậu ta đi đi, đừng gây lớn chuyện."
"Đường Văn Bác! Ông nghĩ rằng tui đến đây để nghe ông nói mấy câu nhảm nhí này hả?!" Hiện tại Thần Dật rất muốn cho Đường Văn Bác một quyền, nếu không phải Đường Văn Bác kêu một tiếng, thì cái thằng điên trước mặt đã sớm nằm trên sàn, cậu cũng đâu có bị đánh, cũng đâu có cần Đường Văn Bác cầu xin thằng đó làm gì?
Sắc mặt Elvis vô cùng khó coi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, hắn nhìn Đường Văn Bác nói "Xem ra thằng này không đồng tình với anh rồi."
Một thanh niên trẻ tuổi xa lạ đột nhiên xâm nhập vào đây, muốn dùng chai rượu đập hắn, Đường Văn Bác luôn luôn bình tĩnh lại trở nên bối rối, thậm chí vì cậu ta mà xin tha...
Cho dù là thằng ngu, cũng biết hai người kia tuyệt đối có qua lại, đã vậy giao tình không phải là ít.
"Vincent, tránh ra." Elvis lạnh lùng nói.
"Elvis, làm ơn, cậu ta là bạn anh." Biết Elvis muốn làm cái gì, Đường Văn Bác kiên định che chắn cho Thần Dật, cơ mà cầu xin của anh chỉ khiến Elvis phẫn nộ hơn thôi.
"Giữ anh ấy lại." Elvis vừa dứt lời, một người da đen tiến tới giữ Đường Văn Bác, người còn lại thì kéo Thần Dật đi tới, hai tay bị giữ chặt phía sau lưng, cậu chật vật bị lôi đi nên cũng không có cách nào giãy dụa.
"Elvis!" Lúc Đường Văn Bác la lên là lúc Elvis hung hăng đấm một quyền vào mặt Thần Dật.
Trong miệng dấy lên mùi máu, Thần Dật phun nước miếng lên đất, cười lạnh nói: "Hèn thế, có giỏi thì một chọi một với tao đi."
"Ồ, mày nghĩ tao ngu lắm hả?" Cười lạnh một tiếng, Elvis đá một cước vào người Thần Dật, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cắn chặt khớp hàm.
Nếu cứ trơ mắt nhìn Thần Dật bất lực bị Elvis đánh tới đổ máu thì Đường Văn Bác quả thực sẽ điên mất.
"Elvis, đừng đánh nữa, thả cậu ta ra đi, coi như anh xin em, thả cậu ta đi." Đường Văn Bác cầu xin.
"Anh xin em... Anh vì cái thằng khốn này mà cầu xin em?" Elvis lấy tay che mặt mình, cười châm chọc chính mình, nhưng cũng thật bi ai.
"Đường Văn Bác, đồ ngốc! Ông câm miệng đi, tui tình nguyện bị thằng hèn này đánh chết, chứ không muốn nghe ông cầu xin hắn." Khẽ cười một tiếng, Thần Dật chẳng hề để ý nói.
"Mày phiền quá." Elvis liếc Thần Dật, một bảo vệ lập tức bịt kín miệng Thần Dật.
Đi đến trước mặt Đường Văn Bác, tay Elvis khẽ vuốt má anh, thản nhiên nói "Anh muốn em thả nó, đúng không?"
"Vì người bạn bình thường của anh, anh sẽ làm được gì đây?" Elvis nở nụ cười, nói "Vincent, biết không? Nếu anh càng quan tâm, anh sẽ càng hoảng loạn, lúc bình thường anh cũng sẽ không như thế này đâu."
"Thả anh ấy ra." Sau khi người bảo vệ buông Đường Văn Bác ra, Elvis ôm eo anh, nhẹ nhàng nói "Vincent, trả lời em, bây giờ em có thể ôm anh được không?"
"Elvis..." Anh không khỏi lui một bước về sau, nhưng khi chạm đến ánh mắt Thần Dật đang bị khống chế không thể nói chuyện chuyện kia, Đường Văn Bác rút lại bước chân mình.
"Ưm..." Không được, không được đáp ứng hắn! Bị bịt miệng, Thần Dật chỉ có thể dùng lực vùng vẫy, không ngừng nhìn về phía Đường Văn Bác, thằng điên đó cùng lắm là đánh cậu một trận, cái ông chú đó đừng ngốc đến nỗi sẽ đáp ứng yêu cầu biến thái đó chứ?
Làm ơn... Đường Văn Bác, ông nghĩ rằng tui cực khổ đến đây là để nhìn ông với thằng khác âu yếm sao?
Đường Văn Bác đem ánh mắt từ trên người cậu chuyển đến Elvis, Thần Dật nhắm mắt lại, cậu không cam lòng, đau khổ, tức giận, cậu nghe được câu trả lời mà cậu không muốn nghe nhất.