Ý tưởng này không tồi, có thể tránh truyền thông quốc nội quấy rầy, ở phương diện hoạt động cũng tự do hơn một chút.
Dù sao bây giờ paparazzi cũng không có nhiều kinh phí như vậy, có thể chạy theo tới Mĩ chụp hình, hơn nữa họ cũng không biết Thần Dật mang theo người nào.
Nhưng vấn đề là phương án này là tạm thời hay mãi mãi?
Đường Lăng không thể luôn chuyển trường, dù sao cũng phải thích ứng với hoàn cảnh mới, vừa mới quen bạn học lại phải chuyển đến một nơi xa lạ; với cả, quán cà phê mà Đường Văn Bác tốn không ít tâm tư vừa khai trương không lâu, chẳng lẽ phải đóng cửa?
Từng cái vấn đề xuất hiện, ý tưởng chuyển đến Mĩ chỉ có thể biến thành hư vô.
Lý tưởng thì luôn tốt đẹp, nhưng sự thật thì luôn đả kích.
Cho dù Đường Văn Bác có thể cho người quản lý tiệm cà phê, nhưng việc đi học của Đường Lăng vẫn còn đó.
Thần Dật cảm thấy Đường Lăng đi Mĩ có thể nhận được giáo dục tốt hơn, huống hồ bây giờ con bé vừa vào học không bao lâu, chuyển trường cũng không phải là không được.
Về phần quán cà phê có thể tìm người quản lý, đến Mĩ rồi mở một tiệm khác cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất vẫn là Thần Dật muốn qua đó đóng phim, cậu không chịu được cô đơn xa xôi cách trở.
Lúc ý kiến hai người không thống nhất được, bất đồng cũng kéo đến theo.
Người trưởng thành thì có nhiều lo lắng, suy nghĩ nhiều hơn, người trẻ tuổi thì không có nhiều băn khoăn như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
"Đường Văn Bác, anh đừng nghĩ nhiều như thế được không?"
"A Dật, cậu cho tôi cân nhắc đã..."
"Được rồi, nhưng ngẫm lại xem, đến Mĩ Đường Lăng có thể nhận được giáo dục tốt hơn, cho dù sau này công việc của em chuyển về lại quốc nội, chúng ta vẫn có thể để cho Đường Lăng ở Mĩ mà."
"Tôi muốn chăm sóc con bé."
"Chuyện tương lai chúng ta giờ có nghĩ cũng chẳng nghĩ được..."
"Được rồi, chuyện này bàn lại sau? Tôi đi tắm đã." Bước xuống giường, Đường Văn Bác vào phòng tắm, lưu lại Thần Dật ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường.
Có lẽ do Thần Dật quá quyết đoán, anh không thể quả quyết được, nhưng anh chỉ muốn cân nhắc lựa chọn kỹ càng, chứ không phải lung lỗ lãng quyết định.
Mặc quần áo đi ra ngoài, Thần Dật đã không còn ở trong phòng, Đường Văn Bác vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Thần Dật.
"Đường Lăng sao không có ở trong phòng?" Thần Dật từ phòng Đường Lăng đi ra, buổi sáng cậu muốn thăm Đường Lăng, phát hiện bên trong không có ai.
"Con bé ở nhà Elvis." Anh trả lời chi tiết, chuyện Đường Lăng tạm thời ở nhà Elvis tối qua anh định nói cho Thần Dật nghe, mà tối hôm qua thì... không cẩn thận quên mất.
Nghe thấy anh trả lời, sắc mặt Thần Dật nhìn không được tốt.
"A Dật, chỉ ở tạm vài ngày." Đường Văn Bác không xác định được bên ngoài có paparazzi hay không, hay quấy rầy cuộc sống của họ hay không, nên lựa chọn tốt nhất trước mắt là cho Đường Lăng ở một nơi khác.
Nhưng đứng từ góc độ của Thần Dật, cùng Elvis có quan hệ không phải là chuyện tốt đẹp gì.
"Đường Văn Bác, anh quên thằng khốn đó nó đã làm gì anh sao? Mới qua được vài tháng, thằng khốn đó bày đặt giả bộ nói hai câu "em sai òi, anh xin lỗi em ik" là có thể xí xóa chuyện năm đó à? Giang sơn dễ đổi, ai biết được thằng Elvis đó lại tính kế gì, cố ý làm người tốt." Vốn Đường Văn Bác và Elvis còn qua lại khiến Thần Dật không vui, nhưng cậu cũng không có nhỏ nhen như vậy, cho tới nay cũng khôn xen vào chuyện của Đường Văn Bác.
Nhưng bây giờ, đã đi bơi, còn để Đường Lăng ở nhà thằng chó đó, nếu cậu không nói vài câu, có trời mới biết Elvis muốn chơi trò gì.
"A Dật, trừ cậu ra, Elvis là người thân với tôi nhất. Đường Lăng chỉ ở tạm trong nhà Elvis thôi." Đường Văn Bác cũng có lý do của mình, thứ nhất là ở đây anh không quen ai, thứ hai là Đường Lăng cũng muốn ở với Elvis, chỗ khác Đường Lăng không muốn đi.
Đường Văn Bác không nghĩ nhiều như vậy.
"Bây giờ thì cho Đường Lăng ở nhờ, vậy ngày mai không phải anh cũng muốn ở nhờ chứ hả?"
"A Dật... cậu nói gì vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Đầu tiên Elvis khiến Đường Lăng qua đó, thằng đó rõ ràng biết Đường Lăng sẽ không rời xa anh, anh cũng sẽ không bỏ mặc con gái, đến lúc đó nó sẽ bảo Đường Lăng gọi anh qua, anh sẽ không qua sao?" Thần Dật có chút tức giận nói.
"Tôi..." Đường Văn Bác nhất thời không biết trả lời ra sao, đúng là như vậy thật, Thần Dật nói đúng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, anh khẳng định không có cách nào từ chối.
"Anh á..." Bất đắc dĩ thở dài, Thần Dật đi tới xoa xoa đầu Đường Văn Bác, nói "Em biết anh sẽ không như vậy với Elvis, nhưng anh cũng không thể cam đoan trong lòng Elvis sẽ không như vậy với anh. Em yêu anh, cho nên nếu anh qua lại với Elvis em sẽ ghen, sẽ thấy khó chịu, nhưng quan trọng nhất là em lo rằng anh sẽ cùng thằng chó đó ở chung một chỗ."
"A Dật... tôi xin lỗi." Từ lúc đầu đều là Thần Dật chủ động, cho dù trước đó với Elvis, Đường Văn Bác cũng là ở thế bị vây bị động. Nói chính xác hơn, cùng Thần Dật kết giao chính là lần đầu tiên Đường Văn Bác thật sự cùng khác ở cùng một chỗ, khuyết thiếu kinh nghiệm ở chung, anh cũng quên suy xét lập trường của Thần Dật.
Tín nhiệm hai người cho nhau, nếu thiếu sự bảo vệ lẫn nhau, thì còn có thể duy trì bao lâu đây?
"Hiểu chưa? So với anh và Elvis ở chung từ nhỏ đến lớn, em chỉ là người xuất hiện giữa chừng ở dòng đời của anh thôi, em còn không biết anh có thật sự yêu em không nữa... thứ lỗi, em không tự tin đâu." Ôm người đàn ông trước mặt, Thần Dật để lộ ra nơi yếu ớt nhất của cậu.
Tình yêu, làm người ta trở nên hèn mọn.
"Anh yêu em..." Ôm lấy đối phương, Đường Văn Bác nhẹ giọng nói.
Là anh nghĩ Thần Dật rất kiên cường, thế cho nên đã quên mất cho đối phương hứa hẹn đơn giản nhất.
Lần đầu tiên cãi nhau từ lúc kết giao cứ như vậy chấm dứt, vốn dĩ tình yêu sẽ không như chuyện cổ tích, chỉ là qua những xích mích này dù lớn hay nhỏ, tất cả những điều chất chứa trong lòng đều được nói ra, mọi chuyện được giải quyết, vướng mắc không còn, càng thêm hiểu nhau hơn, cũng sẽ càng quý trọng đoạn tình cảm này.
Hai người yên tĩnh thương lượng một chút, có điều rất nhanh trong nhà đã tới một vị khách - ba của Thần Dật, Thần Phong.
Thần Phong tìm Thần Dật ngoại trừ chúc mừng cậu đạt được vai diễn phim điện ảnh, quan trọng hơn là nói chuyện với hai người, mà chuyện lần này chính là chuyện mà Đường Văn Bác và Thần Dật đang phải đối mặt.
"Ảnh chụp ba đã chặn lại rồi." Vừa mới ngồi xuống, Thần Phong rút ra một đống hình ảnh từ trong túi.
"Đây là..." Nhìn thấy hình chụp trên bàn, Thần Dật kinh ngạc.
Ảnh chụp là lúc cậu và Đường Văn Bác đi Bali, hình ảnh hai người thân mật không hề ít, có ôm nhau, cũng có hôn nhau... Thần Dật hoàn toàn không biết rằng cậu bị người ta chụp ảnh ở Bali.
Bọn paparazzi cũng lợi hại quá rồi?
"Ba, ảnh này ba lấy ở đâu vậy?" Thần Dật hỏi.
"Ông chủ tạp chí này biết ba." Thần Phong sầu lo nói "May là chúng ta quan hệ tốt, đúng lúc chặn lại mớ ảnh này, bằng không đầu báo hôm nay chính là mày rồi." Thần Phong vẻ mặt lo lắng chỉ vào ảnh chụp trên bàn.
Đường Văn Bác mang trà tới, nhìn thấy hình ảnh thân mật của mình và Đường Văn Bác cũng không khỏi kinh hãi.
Nếu đống hình này bị truyền ra bên ngoài là toang, tuy rằng lần này may mắn Thần Phong ngăn được, còn lần sau thì sao? Đâu phải lúc nào cũng may mắn như vậy.
Có người từng trải ở đây, Đường Văn Bác cùng Thần Dật hỏi ý kiến của Thần Phong.
"Cũng không cần đến Mĩ, chuyển nhà là được, tìm một nơi bí ẩn an toàn, Thần Dật ra vào cẩn thận một chút là được rồi."
Dựa theo đề nghị của Thần Phong, Đường Văn Bác đón Đường Lăng về, cùng Thần Dật chuyển tới một tiểu khu có an ninh cao.
Cứ nghĩ chuyện này sẽ trôi qua như thế, nhưng không quá vài ngày, một tờ báo nọ tung ra hình ảnh của Đường Văn Bác và Thần Dật, may mắn chỉ có bóng dáng của Đường Văn Bác, nhưng mặt Thần Dật lại có thể nhìn ra rất rõ ràng.
Đột nhiên scandal tính hướng của Thần Dật bị khui ra, ngay cả Thần Phong cũng không biết vì sao chuyện này lại biến thành như vậy.
Scandal bùng nổ, Thần Dật bị lệnh cưỡng chế về công ty.
"Thần Dật, cho hỏi có phải cậu đi du lịch Bali với một người đàn ông không?"
"Thần Dật, cho hỏi cậu có ý kiến gì về đồng tính luyến ái không?"
Bước xuống xe, phóng viên hai bên không ngừng đặt ra vấn đề, thật vất vả mới có thể thoát khỏi đám phóng viên đang vây lấy, Thần Dật dưới sự bảo hộ của bảo vệ đi vào công ty.
"Thần Dật, cậu điên à?"
Vào công ty, Thần Dật nghe thấy âm thanh oán giận của chú Lý.
"Bình thường cậu buông thả còn chưa tính, scandal với sao nữ khác cũng không thành vấn đề, sao giờ cậu lại chơi đàn ông vậy?"
Chuyện này nếu nói cùng chú Lý, phỏng chừng Thần Dật sẽ bị đối phương lải nhải đến chết, hơn nữa đây là việc tư của cậu, cậu cũng không muốn nói cho người khác nghe, cho nên chuyện ở cùng một chỗ với Đường Văn Bác, Thần Dật không có nói cho chú Lý.
"Tôi mời thầy để cậu học Tiếng Anh, chứ không phải để cậu chơi bóng."
"Chú biết rồi à?" Thần Dật có chút kinh ngạc, sao chú Lý có thể biết cậu và Đường Văn Bác ở cùng nhau?
"Sao tôi không biết, tôi đã sớm biết rồi." Chú Lý bất đắc dĩ thở dài "Chuyện này tôi thay cậu giấu, nhưng bây giờ cao tầng công ty đã biết, khắp nơi ai cũng biết."
"Tính đóng băng tôi hay gì?" Thần Dật nói đùa.
"Cậu còn cười được à." Chỉ tiếc rèn không thành thép, chú Lý thở dài "Chuyện này cậu không cần xen vào, công ty sẽ xử lý."
"Xử lý thế nào?" Thần Dật hỏi.
Chú Lý không trả lời, chỉ TV.
[Tất cả chỉ là hiểu lầm! Mọi người hiểu lầm rồi, Thần Dật không có kết giao cùng đàn ông, chuyện này tôi chỉ có thể nói, có người hãm hại muốn lợi dụng tên tuổi của Thần Dật, chắc chắn là tên đàn ông kia! Làm sao Thần Dật có thể thích một người đàn ông chứ, hoàn toàn là do tên đó dụ dỗ Thần Dật, chứ sao mà Thần Dật lại để ý cái loại người này, mong mọi người ủng hộ bộ phim Hollywood sắp quay của Thần Dật...]
"Làm cái gì vậy? Tên chó đó nói bậy bạ gì thế? Sao các người không nói cho tôi hay?" Không hề ngờ tới, Thần Dật lớn tiếng với chú Lý.
"Thần Dật, chẳng lẽ cậu muốn nói thật với công chúng à?" Chú Lý nói "Cậu bình tĩnh đi, việc này mọi người đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi."
[Thần Dật không có kết giao cùng đàn ông, chuyện này tôi chỉ có thể nói, có người hãm hại muốn lợi dụng tên tuổi của Thần Dật...]
"Ặc... thằng Thần Dật làm gì vậy, ê, ông không sao chứ?" Tiểu Chí cầm remote tivi chuyển kênh, hôm nay hắn nghe nói trên TV sẽ có giải thích scandal của Thần Dật, vì thế hứng trí bừng bừng đi tìm Đường Văn Bác, nhưng không ngờ phát ngôn viên sẽ nói như vậy.
"Không sao." Tầm mắt dời khỏi màn hình TV, anh mỉm cười "Đi thôi, chúng ta ra ngoài uống cà phê." Đường Văn Bác đứng lên, rời khỏi phòng nghỉ của quán, Tiểu Chí đi theo phía sau, cảm thấy người đàn ông này đang cố ra vẻ thoải mái.
Quay lại quán, Tiểu Chí nhìn Đường Văn Bác tỏ ra như không có chuyện gì, hỏi "Ông không giận thằng đó à? Tuy rằng giải thích như thế có thể giải trừ nguy cơ tạm thời, nhưng lại đổ hết mọi chuyện trên người ông."
"Dù sao trên hình cũng không lộ mặt." Đường Văn Bác cười "Hơn nữa, những lời này cũng không phải Thần Dật nói."
Tiểu Chí liên tục lắc đầu, nói "Ông á, ông quá tốt bụng rồi, vậy mà còn kiếm cớ cho Thần Dật nữa, nếu mà là tôi thì tôi đã tát cho tên khốn Thần Dật đó vài bạt tay rồi, xong đá thằng đó đi."
"Tôi hiểu cậu ấy mà, cậu ấy không phải loại người như vậy."
Thần Dật nhất định không phải là người ích kỷ như thế, Đường Văn Bác rất rõ ràng.
Tuy những lời trên TV vừa rồi khiến anh không thoải mái, nhưng chuyện này chắc không liên quan đến Thần Dật.
"Thằng đó hên thật." Đang nói, Tiểu Chí nhìn mắt Đường Văn Bác, rồi cười cười.
"Nhưng ông cũng đừng lo nhiều, công ty của Thần Dật rất mạnh, chuyện của ông với Thần Dật chắc là sẽ bị áp xuống." Tiểu Chí nói thêm "Cùng siêu sao yêu đương mệt ha?"
"Rất kích thích." Đường Văn Bác cười "Tiểu Chí, chuyện này cần cậu giữ bí mật dùm, nếu như cậu còn muốn uống cà phê miễn phí..."
Buổi tối lúc ở nhà, sau khi Đường Lăng ngủ, Thần Dật quả nhiên giải thích với Đường Văn Bác.
"Xin lỗi anh..." Chuyện kia, tuy Thần Dật có giải thích với Đường Văn Bác, nhưng nghĩ đến lúc anh nghe thấy tin này, trong lòng Thần Dật hoàn toàn không thoải mái, đều là lỗi của cậu, mới liên lụy đến Đường Văn Bác.
"Tin gì?" Đường Văn Bác tò mò nhìn Thần Dật "Cậu vừa nói người công ty không có sự đồng ý của cậu đã phát tin, là tin gì?"
"Hả... anh, anh không biết à?" Thần Dật thầm mừng trong lòng, thật may cậu không có đem nội dung tin tức nói ra.
"Là tin tức gì? Cậu muốn giải thích gì với tôi?"
"Không, không có gì, ha ha! Haha!" Thần Dật ôm Đường Văn Bác cười to một trận, khóe miệng anh khẽ nhích.
"Rồi rồi, đi ngủ thôi." Đường Văn Bác vỗ vỗ đối phương, nói.
"Khoan đã, em có cái này muốn cho anh." Thần Dật thần bí.