"Sao lại kéo tôi lên nóc nhà vậy?" Bị Thần Dật lôi lên nóc nhà, anh thở phì phò nhìn quanh bốn phía, trời đã khuya, xung quanh nhà tuy không có đèn, nhưng đôi khi sẽ có ánh đèn đường lập lòe chớp tắt.
Chẳng qua là...
"Đẹp quá đi!" Đường Văn Bác ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời cao vô tận màu hồng tím, bao trùm lấy thế giới đang im lặng phía dưới, trên trời chẳng có ngôi sao nào, chỉ có duy nhất mỗi quả cầu lớn màu bạc treo giữa màn đêm, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhu hòa.
Tất cả, giống như đều đang đắm chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Đột nhiên tay bị cầm lấy, giọng nói ấm áp bên cạnh truyền đến, Đường Văn Bác nhìn về phía Thần Dật, nhếch khóe miệng "Lâu rồi tôi không ngắm ánh trăng đẹp như vậy."
Cùng người anh yêu và người yêu anh im lặng ngắm trăng buổi đêm, mặc dù nhìn hơi ngốc, nhưng rất là lãng mạn.
Tuy không muốn nói, nhưng đây chính là chuyện lãng mạn nhất anh từng làm từ trước tới nay.
"Dù là ngắm trăng hay tắm nắng, điều quan trọng nhất là làm cùng với ai." Nghiêng đầu hôn Đường Văn Bác một cái, Thần Dật nhếch miệng cười "Văn Bác, có thể chứ?"
"Gì?" Đường Văn Bác cười "Có thể cái gì?"
"Sau này, sau này nữa, chúng ta cũng giống như hôm nay ngắm trăng trên nóc nhà, được không?" Nở nụ cười ngọt ngào với anh, Thần Dật nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Văn Bác "Nắm tay, tựa vào nhau."
"Tất nhiên là được, tôi cũng rất thích ngắm trăng đêm, chuyện buồn gì cũng không còn, rất nhẹ nhàng thoải mái." Nắm lấy tay Thần Dật, Đường Văn Bác nở nụ cười hạnh phúc "Lòng tôi bị lấp..."
"Hả?" Trên mặt anh lộ ra một tia kinh ngạc cùng ngờ vực, là anh nghe lầm, hay là hiều lầm rồi? Thần Dật vừa nói "cả đời"... nghĩa là sao?
"Có thể không? Cùng em một chỗ, cả đời chúng ta cùng nhau hái sao, ngắm trăng và tắm nắng. Chỉ cuộc sống đơn giản như thế, anh có nguyện ý không?" Cậu nhìn anh thật dịu dàng, khóe mắt Thần Dật giấu không được ý cười, cùng với khẩn trương quá mức.
Cậu có thể cho Đường Văn Bác cái gì chứ?
Nhà ở? Thức ăn ngon?
Chuyện vật chất, cậu có thể cho những gì Đường Văn Bác muốn, nhưng Đường Văn Bác thật sự muốn mấy cái đó à?
Người này lúc nào cũng cười rất ôn hòa, cũng không cần người khác cho cái gì, nhà có xe có, Đường Văn Bác có thể tự cấp cho mình mà.
Vậy cậu có thể cho anh cái gì đây?
Thứ vô cùng đơn giản, bình an, chỉ có thể là cuộc sống hạnh phúc vĩnh viễn, đây chính là thứ mà Đường Văn Bác muốn.
Nếu ngay cả cái này cũng không thể cho đối phương, còn yêu đương gì nữa?
Những lời này chữ này giấu ở trong lòng, không nói thì thấy khó chịu, nói ra rồi thì thấy mắc ói với sến **.
Nhưng cậu nguyện ý sến ** với mắc ói để nói ra áp lực trong lòng, nếu không thì đối phương sẽ không bao giờ cảm nhận được nội tâm của cậu, đúng không?
"Dù là hái sao, ngắm trăng hay tắm nắng, chúng ta đều nhìn cả đời, nha?" Tim Thần Dật đập bịch bịch bịch như Phi Nhung, cậu không biết Đường Văn Bác có đáp ứng mình hay không.
Dù sao... đột ngột như vậy, dưới điều kiện không hề chuẩn bị gì, Đường Văn Bác sẽ đáp ứng cậu chứ?
"Ừm... tôi không nghe lầm chứ? A Dật, cậu đang cầu hôn tôi à?" Đường Văn Bác cười ôn hòa như cũ, không nhìn rõ vui sướng hay khẩn trương trong mắt.
Lòng Thần Dật treo lên...
"Chỉ tùy tiện nói hai ba câu liền muốn tôi đáp ứng à?" Nhịn không nỗi nữa rồi, Đường Văn Bác cười lớn, nhìn Thần Dật khẩn trương muốn chết.
Giờ cũng không phải là lúc chọc ghẹo A Dật, tuy rằng bộ dáng nhìn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trái tim của anh không tự chủ mà đập loạn cả lên.
Rõ ràng đã sớm qua tuổi u mê vì tình, nhưng ai ngờ lại gặp phải Thần Dật...
Rõ ràng đã sớm không còn kích động vì những chuyện thế này, nhưng lại vì Thần Dật cầu hôn mà anh kiềm chế không được.
Thần Dật làm sao vậy, sao tự nhiên lại nói như thế với anh chứ? Nhưng, thật ra anh cũng khoái lém.
"Chúng ta kết hôn đi." Trước mặt Đường Văn Bác, Thần Dật đột nhiên quỳ xuống, cẩn thận nắm lấy tay anh, để lại một nụ hôn, cùng với lời thề của mình.
Chôn mặt mình vào lòng bàn tay của anh, Thần Dật thản nhiên nói "Cả đời, đây là hứa hẹn duy nhất mà em có thể cho anh."
Sau khi im lặng một trận, Đường Văn Bác đột nhiên xì một tiếng, bật cười.
"Ngốc, cậu bị ngốc à? Mắc ói ghê..." Anh khụy xuống, ngồi chồm hổm, nhìn mặt A Dật nói, "Nè A Dật, trước đây cậu cũng như thế với con gái à?"
"Nói em ngốc, thật ra anh mới ngốc á, Đường Văn Bác ngu ngốc, sao lại có người tùy tiện đi cầu hôn chứ, mau nói đồng ý với em đi, lẹ lên!"
"Được thôi..." Đường Văn Bác cười.
Thần Dật đột nhiên dại ra, sau khi xác nhận rằng mình không nghe lầm, cậu đứng lên cười to, lập tức đem Đường Văn Bác đè ra trên mặt đất "Chúng ta kết hôn đi!"
"Ê nè..."
Thật sự không ngờ rằng anh đã chừng này tuổi rồi, thế mà lại bị cầu hôn...
"Cái gì? Kết hôn?" Cầm điện thoại, Elvis hoàn toàn sững sờ, qua một hồi lâu mới xác định mình không nghe lầm, lời Đường Văn Bác mới nói là thật.
Đường Văn Bác, kết hôn cùng Thần Dật.
Kết hôn? Giỡn mặt à? Dù là nói giỡn, nhưng vừa mới kết giao, sao lại kết hôn nhanh như vậy được?
Điện thoại trong tay dần bị siết chặt, như muốn bóp nát.
"Anh, giỡn gì vậy, anh cùng nó kết hôn? Sao anh lại đồng ý với nó chứ? Nghĩ lại đi nó đem phiền phức cho anh nhiều cỡ nào, tuổi nó còn trẻ như vậy, còn có tương lai với sự nghiệp, sao anh biết chắc nó sẽ yêu anh chứ, em chỉ lo lắng cho anh..."
[Elvis, đây là quyết định của anh, anh đã trưởng thành rồi, sẽ biết phụ trách cho quyết định của mình, nhưng tương lai dù thế nào, anh cũng sẽ không hối hận khi đồng ý kết hôn cùng Thần Dật.]
"Đường Văn Bác! Anh điên rồi?! Có phải nó ép anh không, nó cho anh uống bùa mê thuốc lú gì vậy..." Cảm xúc của hắn dần không khống chế được.
[Elvis, không ai ép anh, là anh tự nguyện cùng cậu ấy ở bên nhau... Elvis, em là em trai duy nhất của anh, là người thân duy nhất, anh hy vọng em sẽ tới tham dự hôn lễ.]
"AAAA! Đừng đùa nữa, anh rõ ràng biết rằng em không thể mất đi anh!"
[Elvis, chúng ta mãi mãi là anh em, cho dù em không phải em trai anh, anh cũng sẽ không yêu em...]
"Đủ rồi! Em không muốn nghe! Không muốn nghe! Đường Văn Bác, em nói anh biết, anh sẽ hối hận vì lựa chọn hôm nay của anh..."
"Haha, đúng là ngu xuẩn." Nhẹ nhàng buông điện thoại, Elvis cười lạnh một tiếng rồi hung hăng quăng điện thoại vào tường.
"Em có gì không tốt? Em thua kém thằng đó chỗ nào?! Đường Văn Bác, dù cho em đối xử tốt với anh, anh đều không thấy rõ à? Anh có bị mù không?" Quét ngã hết đồ vật trước mặt, lửa giận và ghen tị của hắn không có chỗ để phát ra.
Hắn hận, hận muốn chết.
Hắn không thể chịu đựng được thất bại của mình, càng không thể chịu đựng được những gì vừa nghe trong điện thoại.
Mười năm, suốt mười năm, thứ đổi lấy lại là lời mời dự lễ kết hôn của Đường Văn Bác và người đàn ông khác, thứ này hắn đéo cần.
"Anh rõ ràng biết em yêu anh... Anh rõ ràng sẽ biết anh như vậy sẽ làm em đau khổ..."
"Em chỉ muốn dịu dàng một chút, đối xử tốt với anh một chút, sao anh lại không chấp nhận em chứ? Đường Văn Bác, haha... anh sẽ hối hận với lựa chọn của anh, thằng chó đó sẽ không cho anh được hạnh phúc..."
"Chú rễ, con có nguyện ý làm bạn đời của chồng con không?"
"Con nguyện ý..."
Lời thề có chút kỳ quái, nhưng phải chịu thôi.
"Dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều mãi mãi yêu nhau và quý trọng nhau, từ lúc còn sống đến khi lên thiên đường. Vả lại chấp thuận nhau, trung thành với nhau, cho đến khi âm dương chia lìa..."
"Con nguyện ý."
"Con nguyện ý."
Hứa hẹn cùng nhau hạnh phúc mãi mãi.
Không mời nhiều người, cũng không cần xa hoa quá mức, hai người đàn ông mặc vest ở một giáo đường nhỏ ở Hà Lan, dưới lời tuyên bố của mục sư, trao nhẫn, trao nhau nụ hôn chân thành.
Có lẽ có nhiều người không hiểu tình yêu đồng tính, có lẽ sẽ có người chán ghét và xem thường, nhưng phàm là người theo đuổi tình yêu, họ không nên bị kì thị, tìm kiếm người bạn đời sống cuộc sống hạnh phúc càng đáng được tôn trọng.
"Chúng mình kết hôn nhanh quá nhỉ?"
"Chắc vậy, nhưng em muốn chúng mình sẽ luôn gìn giữ giấy chứng nhận này."
Lời cầu hôn không chỉ là lời nói suông, Thần Dật dùng hành động của mình nói cho Đường Văn Bác biết, cậu thật sự, thật sự sẽ thực hiện lời hứa của mifh, chứ không phải đưa ra vài lý do qua loa tắc trách.
Vốn cũng chỉ là một nghi thức hôn lễ đơn giản, không chuẩn bị gì nhiều, cũng không cần kế hoạch phức tạp.
Nói được thì làm được, Thần Dật đem cha con Đường Văn Bác bay tới Hà Lan cử hành hôn lễ đơn giản.
Mà mọi chuyện, bọn họ cũng chỉ nói với mấy người bạn thân quen.
Tóm cái quần lại, họ đám cưới rồi.
"Em giúp anh đeo." Đứng ở phía sau Đường Văn Bác, Thần Dật giúp anh đeo sợi dây chuyền, là một sợi dây đỏ và một khối ngọc trụy không lớn.
"Đây là ba em kêu em đưa cho anh, là đồ gia truyền của nhà em á." Ở phía sau lưng anh, Thần Dật đem cằm gác lên vai Đường Văn Bác, nhìn bọn họ trong gương.
Thật là nhanh quá, đột nhiên cầu hôn, đột nhiên đám cưới, nhưng rất hạnh phúc, chưa bao giờ vui như thế như hôm nay, so với câu "chết chìm trong hạnh phúc" cũng không ngoa chút nào.
Có thể được bạn bè chúc phúc, có thể được người thân thấu hiểu và ủng hộ, có thể gặp được người đàn ông bên cạnh mình cả đời, Thần Dật cảm thấy được chính mình rất may mắn, phi thường may mắn.
"Đồ gia truyền? Nếu anh nhận rồi thì chẳng lẽ cả đời này anh cũng không thể rời em à?" Đường Văn Bác cười.
"Tất nhiên, anh còn muốn đi đâu? Anh á, cả đời chỉ có thể ở bên em." Cười lớn, Thần Dật ôm anh, hôn lên mặt Đường Văn Bác một cái, trên mặt toàn là hạnh phúc.
Lần kết hôn thứ hai trong đời, lại hồi hộp giống như lần đầu tiên kết hôn, nhưng hạnh phúc từ trong lòng lại nhiều hơn. Nhưng vẫn có một chút tiếc nuối...
Anh không thể mời người nhà tới đây như Thần Dật, gia tộc của anh sẽ không tham gia hôn lễ, cũng sẽ không thừa nhận hôn nhân của anh, giống như lúc trước cha mẹ qua đời ngoài ý muốn, người trong gia tộc chỉ cố tranh đoạt di sản mà thôi, anh không cần phải đi mời những người đó.
Mà người em trai duy nhất anh mời, người thân duy nhất của anh, lại không đến.
Thì ra miễn cưỡng như vậy à?
Elvis... thân làm anh trai, anh hy vọng có thể được em chúc phúc.
"Ngài Đường, những tấm hình này có cần tung ra ngoài không?" Một thanh niên đội mũ lưỡi trai đem thẻ nhớ đặt lên bàn, gã thật sự không hiểu, ông chủ này sai gã đi chụp hình, cũng là ông chủ này ngăn gã lại, nhưng chỉ cần có tiền, gã chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi, chuyện khác không liên quan tới gã.
"Chưa, bây giờ không cần." Tay cầm lấy thẻ nhớ, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên "Còn chưa tới lúc đâu."
Bây giờ, còn chưa tới lúc.
Sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ chứ?
Hưởng thụ hạnh phúc của tụi mày đi, càng hành phúc càng tốt, cho đến lúc mất đi mới có thể càng đau khổ khó chịu! Mới có thể phá giải được mối hận trong lòng tao!
"Cậu chỉ cần làm theo lời tôi là được, theo dõi chụp lại hằng ngày như cũ, rồi đưa lại cho tôi." Hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai.
"Bọn họ đã chuyển nhà rồi, cho dù ngài có cho tôi địa chỉ, tôi cũng không thể đi vào, chỗ đó đâu phải là chỗ mà người như tôi có thể tùy tiện đi lại." Thanh niên buồn rầu, vò vò đầu.
"Đơn giản thôi." Hắn dùng ngón trỏ khều khều người bên cạnh.
Thư ký tiến lên đưa cho gã thanh niên một bức thư, gã mở ra thì thấy bên trong là một cái chìa khóa.
"Lúc làm việc cho tôi, cậu ở lại tiểu khu đó luôn là được." Hắn ngẩng đầu, cười thật ôn hòa "Hàng xóm của cậu, chính là đối tượng cậu quan sát và chụp ảnh."
Sau khi gã thanh niên cảm thấy hài lòng rời đi, mặt hắn không chút thay đổi nói với thư ký "Tra ghi chép đăng ký kết hôn của họ ở Hà Lan."