Tiến vào chỗ ở của Elvis, Đường Văn Bác vẫn không thể đi vào, bảo vệ đứng ở cửa nói với anh rằng anh không thể vào, nếu Elvis không cho thì anh sẽ xông vào.
Anh lái xe phóng thẳng tới cửa lớn, bảo vệ vội né tránh sang một bên, Đường Văn Bác thuận lợi xâm nhập vào bên trong. Nhưng cùng lúc đó rất nhiều bảo vệ chạy tới, đi chưa được bao lâu Đường Văn Bác đã bị bao vây.
Mở cửa xe, Đường Văn Bác chính mình xuống xe, bất chấp bảo vệ ngăn cản gọi to tên của Elvis.
"Elvis! Đi ra đây! Tao biết mày ở bên trong, đi ra đây!" Giọng nói đã khàn đặc xuyên thấu nắng chiều, chạng vạng nhuốm màu máu như đang bùng cháy, chút ánh sáng cuối cùng cũng đã bị thiêu ruội hoàn toàn, giống như một bãi chiến trường chém giết cả ngày, máu chảy thành sông, người chết vô số, người còn sống thì trọng thương, chần chừ quanh quẩn ở chỗ giao nhau giữa ngày và đêm, giơ kiếm đâm ra trước khi màn đêm buông xuống.
Ai có thể sống đến ngày mai, ai có thể khiến ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tiều tụy này?
Bảo vệ bốn phía nắm lấy tay anh kéo đi, anh cũng không quan tâm cổ tay và bả vai mình đã bị bầm xanh vì bị kéo, miếng băng gạc trắng bên tay trái không biết từ khi nào đã rơi xuống, bị người giẫm đến bấy nhầy.
"Tất cả dừng tay." Một giọng nói lạnh lùng mang theo cao ngạo ngăn lại tất cả, cuối cùng, Elvis vẫn đi ra.
Hai tay chống ở dưới đất để không bị người ta lôi ra ngoài, cả người anh chật vật, nửa quỳ rạp dưới đất, sau thấy Elvis thì bật cười, mày rốt cục cũng ra rồi.
Ánh trời chiều rơi xuống phía sau Elvis, ánh sáng từng chút từng chút di chuyển, làm bóng hắn dài ra.
Từ trên mặt đất đứng lên, Đường Văn Bác phủi bụi trên quần áo mình, ngón tay anh vì chống trên mặt đất mà đã chảy máu, phủi bụi, lau máu, dường như anh không cảm nhận được đau đớn, anh nhìn Elvis, ở phía trước mặt trời đã lặn hẳn, cướp lời: "Chúng ta... chúng ta nói chuyện đi!"
Ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn đã bị chiếc áo choàng đen lớn che lấy, mây dày dằng dặc, muốn che giấu hết ánh trăng sáng tỏ, tiếng ếch kêu vang lên từ hồ lớn bao quanh lấy biệt thự rất rõ ràng, ngọn đèn trong nhà vẫn sáng ngời như cũ, sáng đến nỗi có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt của mỗi người.
Bật lửa phật lên, châm vào đầu thuốc cháy đỏ.
Phun ra một hơi khói, Elvis tựa vào sofa nhìn người kia cách đó không xa, tóc dài rồi, vài sợi tóc li ti sắp chọc vào mắt, mắt... mắt người kia sáng ngời nhìn chằm chằm chính hắn, vẫn bình tĩnh như nước như bao ngày, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được bên dưới sự bình tĩnh là một ngọn núi lửa có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Scandal này là mày sắp xếp, đúng không?" Vẫn là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của Đường Văn Bác lại là khẳng định.
Ánh mắt hắn lơ đãng liếc nhìn máu huyết lưu lại trên tay anh, Elvis lạnh nhạt nói: "Anh đã cho là em làm, thì cần gì phải hỏi."
Tàn thuốc rơi xuống mặt đất vỡ vụn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi, không lưu lại một chút dấu vết nào.
"Tao đã đến đây, mục đích của mày cũng đã đạt được, giờ mày nói đi, mày muốn cái gì?" Nếu Elvis thật sự làm chuyện kia, hoặc đã lên kế hoạch thì tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ manh mối có thể làm người ta phát hiện, nhưng lúc này đây những chuyện xảy ra có rất nhiều sơ hở, tin tức đột nhiên bùng nổ, phóng viên bao vây, người sai sử thần bí sau màn, tất cả đều khiến Đường Văn Bác nghĩ đến Elvis.
Nếu Elvis muốn thấy bọn họ đau khổ, thấy bọn họ bàng hoàng vô thố, muốn anh tự mình tới cửa để cầu xin, thì giờ Elvis đã đạt được mục đích.
"Ba có để lại bất động sản và cổ phần của công ty, tao có thể cho mày." Không chờ Elvis trả lời, Đường Văn Bác mở miệng trước, anh nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình "Đừng làm khổ Thần Dật nữa."
"Bất động sản, cổ phần công ty... Haha, nghe thì mê thật đó." Lời nói của Elvis bình thản, không nghe ra được hắn vì những điều này mà động tâm "Anh tới đây để giúp nó cầu tình à?" Sau đó lái xe xông vào, đánh nhau với bảo vệ, cho đến khi hắn đi tới vì nhìn không nổi, chỉ là vì thằng chó đó thôi.
Đường Văn Bác lắc đầu, anh đứng tại chỗ nhìn mũi giày của mình, hai mắt thất thần trong phút chốc, anh cảm thấy hơi mệt rồi, rất muốn nhắm mắt té xỉu để quên tất cả.
Khóe miệng giương lên nụ cười bất đắc dĩ, Đường Văn Bác nhìn Elvis nói "Không liên quan tới Thần Dật, cho dù Thần Dật không xuất hiện, tao vẫn sẽ rời khỏi mày. Dù mày không phải em trai tao, kết quả cũng như vậy thôi. Elvis, trò của mày tao chơi đủ rồi. Đây là kết quả mà mày muốn, khiến tao không thể ở bên cạnh người khác, giờ tao nói cho mày biết, chúc mừng mày, mày đạt được những gì mày muốn rồi."
Elvis hơi nhíu mắt, trái tim không kiềm chế được mà nghẹn chặt.
"Em không cho phép anh và Thần Dật ở cùng một chỗ."
Đường Văn Bác cười lạnh một tiếng, giương tay hất hất tóc con của mình, sau đó...
"Bộp!" Anh đột nhiên hướng tới Elvis tát một cái thật mạnh, khóe miệng người kia chảy ra một tia máu nhợt nhạt.
Elvis quay đầu lại nhìn Đường Văn Bác đang đứng trước mặt hắn, ngực anh phập phồng kịch liệt, rõ ràng người bị đánh là hắn, nhưng Đường Văn Bác lại giống như có thể xỉu bất cứ lúc nào. Tay anh phát run vì đánh hắn, không phải vì sợ hãi, mà vì dùng hết sức mình, thế nên làm cho người khác cũng cảm thấy đau đớn.
Người đánh, mới là người đau, kết quả thật như đùa.
"Tao sẽ ly hôn với Thần Dật, sẽ rời Trung Quốc..."
Lưu lại một câu, Đường Văn Bác dứt khoát xoay người rời phòng, lưng thẳng tắp, bước đi kiên định, mắt thì lại không biết phải nhìn chỗ nào, anh không nhìn đến một tia biểu tình của Elvis, vì anh không cần...
Ngọn đèn trong phòng vẫn sáng như cũ, tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ vẫn còn rõ ràng, âm thanh khởi động ô tô đánh nát mây đen trên trời, sau mây đen không hề có ánh trăng sáng tỏ.
Kéo thân thẻ mệt mỏi về đến nhà, nói là nhà, nhưng nhà to như thế chỉ có một mình anh thôi.Đường Lăng đã đi về với Thần Phong, ở lại đây không phải là điều hay.
Mà Thần Dật...
Ngã xuống chiếc giường đơn, cũng không bật đèn, đắm chìm vào bóng tối tĩnh mịch, Đường Văn Bác ôm chăn cuộn mình đứng lên, hít thật sâu một hơi, mùi trong không khí là mùi của hai người từ khi ở cùng nhau.
Di động vang một tiếng, truyền đến tin nhắn của chú Lý.
Đêm nay Thần Dật không về được, sáng mai mới có thể nộp tiền bảo lãnh đi ra, tin tức tốt là phóng viên đột nhiên thay đổi thái độ không tố cáo Thần Dật nữa, cũng không đem chuyện này đăng báo.
Tóm lại, xăng ở trước lửa lớn bị đổi thành nước.
Tin tốt, đúng là tin tốt.
Khóe miệng treo lên nụ cười an ủi, Đường Văn Bác ôm chăn ở trên giường dần dần mất ý thức.
Thời tiết nóng liên tục khiến người ta càng dễ dàng tức giận, hít vào một ngụm khí nóng, bên ngoài da chảy một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác dính dớp thật khó chịu, khí trời oi bức có thể khiến người ta ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không một gợn mây, ánh nắng nóng bỏng khiến hai mắt anh phát đau, chóng mặt.
Cúi đầu uống hớp nước lạnh, mát lạnh ngắn ngủi vẫn ngắn ngủi như cũ, đọng lại vẫn là sự khô nóng phiền muộn.
Xoa xoa huyệt thái dương, Đường Văn Bác từ siêu thị mua đồ ăn trở về nhà, không biết có phải là vì thời tiết quá nóng, phóng viên ngày trước vẫn còn cắm cọc chung quanh giờ đây đã mất tích, một cái bóng cũng không có.
Anh đem rau bỏ vào tủ lạnh, thời tiết này thật khiến cho người ta khó chịu, cho dù ngồi ở nhà vẫn cảm thấy không thoải mái, từ tư thế ngồi chồm hổm chuyển sang đứng lên khiến anh có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã hết.
Quần áo bẩn của Thần Dật được anh nhét vào máy giặt, đồ của anh thì vứt vào thùng rác.
Ngón tay quấn băng dán ở trong nước cũng không đau, mang theo tâm tình kỳ dị, Đường Văn Bác đem nhà cửa quét tước sạch sẽ, đem quần áo Thần Dật phơi dưới ánh nắng mặt trời, cả người ướt đẫm mồ hôi, thật sự khó chịu.
Tùy tiện tắm qua loa, sau đó đi vào phòng bếp tiếp tục bận bịu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ít nhất là đối với anh.
"Văn Bác..." Không biết từ khi nào, siêu sao với một con mắt sưng húp đã trở lại, đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Đường Văn Bác đang bận rộn trong bếp.
"Ăn cơm." Đường Văn Bác ngẩng đầu cười thật tươi với Thần Dật, mặt cậu từ mướp đắng liền biến thành hoa hướng dương.
Cậu chàng trẻ tuổi ngồi một bên ăn uống ngấu nghiến, xem ra đã đói lắm rồi.
Đường Văn Bác không hề động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn Thần Dật ăn hết đồ ăn anh nấu trên bàn.
"Ăn ngon không?" Anh dịu dàng hỏi
"Ừm!" Thần Dật dùng sức gật đầu, nhồm nhoàm nói không rõ "Ăn cực kỳ ngon." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Mặc dù không thể gặp Đường Văn Bác sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng Thần Dật cũng cảm thấy không có việc gì, bị đâm sau lưng mà cũng không để ý, cho rằng có bị lộ chuyện cũng không sao, chỉ cần ở nhà được ăn đồ người yêu dấu làm đã khiến cậu rất thỏa mãn rồi.
Nụ cười sáng lạn của Thần Dật khiến Đường Văn Bác cảm thấy rằng dù cậu có làm chuyện gì sai, người ta cũng có thể tha thứ, nếu anh đã biết cậu đẹp trai đáng yêu như vậy, thì người khác cũng biết.
Thời gian dần trôi, mọi người có lẽ đã quên mất loạt scandal hoang đường này.
"Vậy ăn xong đi, đây là lần cuối anh nấu cơm cho em." Như nói chuyện phiếm hằng ngày, khóe môi Đường Văn Bác nhếch lên nụ cười nhợt nhạt.
Đang đưa cơm vào miệng, Thần Dật ngừng lại, có chút kỳ quái nhìn Đường Văn Bác, anh nhìn cậu cười cười.
"Một lần cuối?" Trong mắt Thần Dật lộ ra vẻ khó hiểu, trong giọng nói khẽ run rẩy, cậu có thể mơ hồ cảm thấy gì đó, chỉ mong tất cả là do cậu nghĩ nhiều... cậu nghĩ như vậy.
"Ừ." Đường Văn Bác gật đầu, hai tay ôm đầu nhìn Thần Dật đang hoang mang và kinh hoảng.
"Nhìn anh làm gì, ăn mau lên." Thấy Thần Dật nhìn chằm chằm vào mình, Đường Văn Bác cười nói.
"Văn Bác, sao vậy?" Thần Dật buông thìa, lo lắng hỏi "Anh gạt em chuyện gì à, sao tay anh lại bị thương, là ai làm?!" Sau khi nói xong, Thần Dật có vẻ tức giận, không phải giận Đường Văn Bác, mà là cậu không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến người cậu yêu.
"Hôm qua anh đến chỗ Elvis." Đường Văn Bác thẳng thắn nói, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ."Thằng chó!" Thần Dật lập tức siết chặt nắm tay, dường như không thể lập tức vọt đến trước mặt Elvis đập thằng đó chết tươi.
"Cậu ấy không làm gì anh hết, anh chỉ đi nói chuyện một chút thôi." So với Thần Dật nóng nảy, Đường Văn Bác có vẻ bình tĩnh hơn, sự bình tĩnh này làm cho Thần Dật hoảng hốt.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thần Dật, Đường Văn Bác mở miệng "Anh phải đi rồi, cùng cậu ấy đi về."
Giống như Đường Văn Bác dự kiến, Thần Dật mở to hai mắt ra nhìn, hoàn toàn không biết phải làm gì hay nói gì, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin, tựa như đang nói: Tất cả là giả, mày nghe lầm rồi.
Đường Văn Bác tiếp tục nói khiền Thần Dật hoàn toàn hiểu ra rằng cậu không nằm mơ.
"Thần Dật, tôi chơi đủ rồi, tôi mệt mỏi lắm, không thể sống tiếp cùng với một thằng nhóc." Hai tay giao nhau trước ngực, Đường Văn Bác lấy tư thái của người trưởng thành đối mặt với Thần Dật đang hoàn toàn sửng sốt "Tôi không muốn chăm sóc cậu, không muốn bị tổn thương bởi sự lỗ mãng của cậu, càng không muốn Đường Lăng vì cậu mà bị thương."
"Văn Bác, anh đang nói cái gì?" Thần Dật rốt cục cũng phản ứng lại, vội vàng nắm lấy tay Đường Văn Bác, lời nói dồn dập đầy lo lắng.
Không ngăn lại hành động của đối phương, Đường Văn Bác cười ôn hòa, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
"Ý của tôi là, tôi đã chịu đủ tùy hứng ngu xuẩn của cậu", tiến đến trước mặt Thần Dật, Đường Văn Bác gằn từng tiếng bên tai Thần Dật "Tôi muốn ly hôn với cậu."
"Không... em không muốn..." Không có tức giận, trong mắt Thần Dật tràn đầy thương cảm, cầm chặt lấy tay anh.
"Văn Bác, Đường Văn Bác! Đừng có ngu ngốc mà đòi ly hôn, em đã thề sẽ chăm sóc yêu thương anh và Đường lăng cả đời!" Giọng nói của cậu trở nên run rẩy, như tơ liễu lay động trong gió, không biết khi nào thì sẽ gãy, anh cố gắng khiến lời nói của mình như đang giỡn, ngỡ như mình và Đường Văn Bác chỉ đang đùa với nhau.
"Đó là lời thề của cậu, cùng tôi không có liên quan, tôi cũng không can dự vào cuộc sống của cậu nữa, Thần Dật, cậu hiểu không?" Biểu tình và ngữ thái của Đường Văn Bác trực tiếp đánh cho Thần Dật tỉnh lại, người đàn ông này không hề có chút đùa giỡn nào.
"Em biết, em, em biết chuyện lần này đã ảnh hưởng tới anh và Đường Lăng, chúng ta rời nơi này, đi tới chỗ khác, tới nơi không ai biết chúng ta sống một cuộc sống yên bình." Thần Dật khộng tin Đường Văn Bác sẽ ly hôn với cậu, lại càng không tin Đường Văn Bác sẽ bỏ cậu mà đi.
"Anh nói như vậy là vì Elvis phải không? Có phải Elvis ép anh hay không? Có phải không?" Giọng Thần Dật trở nên bén nhọn dồn dập, nhịp thở của cậu như một chú cá đang cố gắng hít lấy oxy một cách tuyệt vọng.
"Khong ai ép tôi hết, là tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện." Anh nhẹ nhàng nói "Người tôi yêu là Elvis, lúc trước không chấp nhận vì cậu ấy là em trai tôi, nhưng sau này tôi nghĩ kĩ rồi, tôi không nên đối với cậu ấy như vậy, chúng tôi đã sống bên nhau gần 20 năm, Thần Dật, cậu biết không, là 20 năm."
"Mà tôi với cậu chỉ biết nhau mới mấy tháng mà thôi. Tuy rằng ở chung với cậu là vì cảm giác mới mẻ, nhưng tôi cũng phải cảm ơn cậu, nếu không vì kết hôn với cậu, tôi cũng sẽ không biết thì ra tôi quan tâm Elvis như thế." Đường Văn Bác gằn từng tiếng xong, mỗi một lời giống như hòn than nóng đỏ ấn trên ngực Thần Dật.
"Nói dối... anh lừa em!" Thần Dật bắt chính mình cười lên, nụ cười miễn cưỡng không làm cho người khác vui vẻ, cậu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đường Văn Bác, cảm thấy bản thân thở không được.
"Nhất định là vì anh muốn em hết hi vọng nên mới nói như vậy, đúng không? Đường Văn Bác, anh thật ngốc, em không cần sự nghiệp ở showbiz này, Thần Dật em có thể tạo ra sự nghiệp của mình, ngu ngốc, vì sao anh lại dùng những lời này kích động em, chẳng lẽ em nhìn không ra..."
"Đủ rồi, không cần tự lừa mình dối người nữa." Đường Văn Bác cao giọng cắt lời Thần Dật.
"Tôi thật sự đã lừa cậu, tôi không có yêu cậu nhưng tôi tưởng." Anh từ ghế đứng lên, quan sát Thần Dật không dám đối diện với anh, dừng một lúc, rồi lại tàn nhẫn mở miệng "Tôi sẽ về Châu Âu với Elvis, biệt thự, người hầu, đối với việc học tập của Đường Lăng cũng rất tốt, cùng với một người yêu tôi toàn tâm toàn ý, tôi rất cảm ơn cậu đã ở cùng tôi đến bây giờ, nhưng xin cậu đừng quấy rầy cuộc sống của tôi."
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một hai phút, hoặc là đã một hai giờ, Thần Dật vẫn ngồi ở bàn cơm như cũ gào to lên "Anh nói cái gì... anh đang nói bậy bạ gì vậy hả! Khốn kiếp, ông già Đường Văn Bác khốn kiếp!"
Hai tay dùng sức đấm lên bàn, đồ ăn trên bàn run lên vì bị chấn động.
Đối diện Thần Dật, đã không còn bóng dáng của Đường Văn Bác.
Người kia đã đi rồi, chỉ để lại mấy lời bậy bạ chó cũng không thèm nghe.
Cái gì mà [không cần quấy rầy cuộc sống của tôi], [đừng phá hư hạnh phúc của tôi].
"Nếu ngay từ đầu thích thằng chó đó, thì sao lại ở cùng với em chứ..." Có lẽ là vì buồn mà thèm ăn, Thần Dật cầm lấy thìa múc một muỗng canh đã lạnh đưa vào miệng, đột nhiên cảm thấy rất đói, bụng rỗng đến nỗi có thể nhét cả một con voi.
Đầu lưỡi là hương vị quen thuộc, trong đầu lại nhớ tới câu nói kia của Đường Văn Bác [Lần cuối nấu cơm cho em].
"Khụ khụ..." Yết hầu nghẹn ngào làm Thần Dật bị sắc thức ăn, làm gì còn có vầng sáng của thần tượng nữa, cậu cũng chỉ là con người, một thằng nhu nhược không dám phá vỡ hạnh phúc của người yêu mình, một thằng bốc đồng, bởi vì sặc cơm mà nước mắt chảy ra thôi.
Thần Dật ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Không thấy.
Đường Lăng bị Đường Văn Bác đón đi rồi, ngồi máy bay tư nhân của Elvis bay tới Châu Âu.
Thần Dật đứng ở bên cạnh nhìn thấy, một hình ảnh khiến người khác cảm thấy buồn cười, Đường Văn Bác mang theo Đường Lăng vẫy tay tạm biệt với cậu, nụ cười trên mặt của anh làm cho cậu có cảm giác như lúc bị sặc cơm, nếu không thì sao cái mũi lại thấy chua xót.
Cái gì là giả, cái gì là thật, rốt cục là ai lừa ai?
Thần Dật ôm chặt lấy Đường Văn Bác không cho đối phương rời đi, cậu cầu xin, khóc hết nước mắt, cậu không thể tin rằng tất cả cảm xúc kích động khi gặp được Đường Văn Bác đều bị anh bắn trả về.
So với Thần Dật kích động, Đường Văn Bác dịu dàng như biển rộng, đem tâm trạng của Thần Dật hòa tan vào nước biển, không thể khuấy động nổi một gợn sóng.
Cuối cùng, vẫn là đi rồi, không gặp được nữa.
Sau đó Thần Dật nhận được giấy tờ ly hôn không biết đã được Đường Văn Bác đặt ở đầu giường từ khi nào.
Ly hôn...
Nếu không ký thì sao, Đường Văn Bác cũng sẽ không trở về.
Vậy thì ký thôi.... Thần Dật cầm bút ký tên mình lên tờ đơn ly hôn.
Thần Dật cậu kết hôn rồi ly hôn.
Loạt tin tức ẩn hôn đồng tính của Thần Dật đột nhiên ập đến rồi lại đột nhiên chìm xuống, cuối cùng lấy tin tức Thần Dật ly hôn mà chấm dứt scandal. Mọi người chỉ biết Thần Dật và người đàn ông kia đã ly hôn, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Thần Dật đi Mĩ đóng phim, hoàn toàn đem những chuyện phát sinh trong nước quẳng ra sau đầu.
Chuyện cứ như vậy liền hết à? Ai biết được.
Châu Âu - đâu đó
"Phòng của anh em chưa từng động qua, tới giờ chỉ để người tới quét dọn thôi, em biết có một ngày anh sẽ trở về, cho nên em giữ lại phòng này cho anh." Ôm người kia từ phía sau, lúc Elvis dịu dàng thoạt nhìn rất hoàn mỹ.
Ngón tay quẹt qua mặt bàn sạch sẽ, căn phòng này, mười năm trước là của anh.
"Cho dù tôi không yêu cậu, cậu vẫn kiên trì giữ tôi bên cạnh sao?" Trên mặt không có biểu tình gì, anh đã không còn khí lực để giả bộ tươi cười, ít ra nơi này không ai cần anh, hoặc là không ai đáng giá để anh cười một cái.
Đường Văn Bác nhìn xung quanh phòng mình, chẳng có gì thay đổi.
Phòng của anh, cuộc sống của anh, không hề thay đổi.
"Nếu không chiếm được tim anh, ít nhất em vẫn muốn anh ở bên cạnh em, nói không chừng một ngày anh sẽ phát hiện ra anh đã giao trái tim cho em rồi." Elvis nghiêng đầu hôn môi anh, anh cũng không có lảng tránh.
Đường Văn Bác rất muốn nói cho Elvis, sẽ không bao giờ có ngày đó, vì tim của anh, đã sớm giao cho một người.
Một ngày rồi một ngày cứ thế trôi qua, Đường Lăng có bạn học mới, cũng dần dần không hỏi chú Thần của bé nữa, bởi vì mỗi lần nhắc tới chú Thần thì nụ cười trên mặt ba bé sẽ khựng lại, rồi biến mất hoàn toàn.
Bé đến hỏi chú Đường của mình, nhưng người ấy chưa từng cho bé một đáp án.
Chuyện người lớn, bé thật sự không hiểu.
Ba nhìn như rất vui, nhưng lại chưa bao giờ cười.
Chú Elvis nhìn như rất hài lòng, lại giống như vẫn chưa thỏa mãn đủ.
Cuộc sống "hạnh phúc" như vậy cứ thế trôi qua ba năm, thẳng đến một ngày Elvis nói với Đường Văn Bác "Đi đi, em mặc kệ anh có quay lại với người đó hay không, cứ đi đi... Em sẽ không..."
Câu nói tiếp theo, Elvis nuốt ngược trở lại, có lẽ bởi vì lời nói hắn chưa bao giờ có uy tín.
Ba năm, như vậy đã đủ rồi, hắn cũng hối hận đủ rồi, cũng đủ để hắn quyết định buông hết thảy.
Mọi người đều rất mệt mỏi, hắn mệt, Đường Văn Bác cũng mệt, một ngày nào đó bọn họ sẽ hủy hoại lẫn nhau.
Cho dù Đường Văn Bác có quay lại với Thần Dật cũng không sao, hắn sẽ không lặp lại chuyện năm đó nữa.
"Đi tìm nó đi..." Hao hết khí lực toàn thân nói câu cuối cùng, Elvis nhìn Đường Văn Bác rời khỏi nhà. Về đến nhà, Elvis phát hiện căn phòng vốn thuộc về Đường Văn Bác đã sớm bị anh thay đổi.
"Ba ơi, chúng ta đi tìm chú Thần ạ?" Đường Lăng tò mò hỏi.