Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 9



Alo, ông chú? Chiều tui có buổi tập nhảy không học được, không cần đợi tui. 】

"Ừ được, còn tối thì sao?" Đường Văn Bác cầm điện thoại hỏi.

【 Tất nhiên tối tui sẽ về, tui muốn ăn cơm chú nấu, không nói nữa, tối gặp. 】 Thần Dật cúp điện thoại.

Khi Đường Văn Bác chạy tới nhà Thần Dật mới biết sáng sớm hắn đã đi ra ngoài rồi, vẫn chưa có về, vừa mới nhận điện thoại của đối phương nói là có công việc nên không thể trở về.

Hôm nay chỉ có tiết dạy buổi sáng, Đường Văn Bác dạy xong liền chạy tới đây, mặc dù Thần Dật không ở đây, nhưng nếu giờ về trường, tối lại chạy tới thì thật phiền phức, với lại cho dù có về trường anh cũng sẽ ngồi ở thư viện đợi, huống chi trong nhà Thần Dật có một phòng sách làm cho Đường Văn Bác hứng thú hơn.

Phòng sách có những bộ sách trân quý mà thư viện công cộng không có, nhớ ngày đó Thần Dật nói một câu khách sáo 【 Ông coi nhà này như nhà mình là được rồi, không cần khách khí. 】

Đường Văn Bác vậy mà không khách khí thật, thoải mái qua lại phòng sách của Thần Dật mỗi ngày, uống chút trà, ăn bữa cơm, chỉ thiếu không dời qua ở chung thôi.

Người đàn ông cầm chìa khóa đến phòng sách chọn một cuốn sách, kéo cái ghế dựa đến bên cửa sổ rồi ngồi ở đó, ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ tạo ra một tầng màu vàng nhàn nhạt, song vườn hoa bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến thanh âm du dương của đàn violin, người đàn ông bị cuốn sách đã hơi ố vàng hoàn toàn hấp dẫn.

Từng trang được lật qua, người đàn ông chăm chú đọc sách đến nỗi cũng không chú ý có người đi vào phòng sách.

"Vincent." Cho đến khi có người lên tiếng, Đường Văn Bác mới biết được có một chàng trai cao lớn anh tuấn tóc vàng đứng cạnh mình lúc nào không biết.

"Kiều?" Đường Văn Bác để quyển sách xuống, đứng lên.

Kiều cười, đứng bên cạnh nam nhân: "Đang xem sách gì vậy?"

———————————-

"1 2 3 4! 2 2 3 4! Vươn tay ra, xoay mông!"

Giọng thầy giáo nhiệt tình to rõ trong phòng tập nhảy, âm nhạc sống động như muốn làm vỡ cả kính.

Thần Dật đầu đầy mồ hôi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại di động kế bên, xem giờ giấc. Nhanh thật, đã 5 giờ chiều rồi, không biết ông chú kia đang làm gì nữa.

Muốn biết người ta đang làm gì thì thật đơn giản, gọi điện thoại!

【 Alo, ông hả? Tui là Thần Dật đây, có nghe không? 】 Thần Dật rất nhanh bấm số đối phương, vừa lau mồ hôi vừa quát vào trong điện thoại.

"À, A Dật hả? Tôi nghe đây, nhưng mà bên cậu ồn quá, tôi nghe không rõ." Đường Văn Bác đang trong siêu thị mua đồ thì nhận được cuộc điện thoại, Kiều mỉm cười nhận lấy xe đẩy giúp Đường Văn Bác, Đường Văn Bác mỉm cười hướng đối phương gật đầu cảm tạ.

【 Chú đang ở đâu vậy? Chuẩn bị cơm nước đi, tui đói bụng rồi. 】Thần Dật nằm trên mặt đất lớn tiếng nói.

"Thần Dật gọi hả?" Kiều vừa đẩy xe đẩy vừa nhẹ giọng hỏi Đường Văn Bác.

"Ừ, cậu ấy sắp về rồi, chắc là tập nhảy mệt lắm, giờ chắc đói bụng rồi." Đường Văn Bác quay đầu cười nói với Kiều, sau nói trong điện thoại: "Bọn tôi đang ở siêu thị mua đồ ăn."

【 Bọn tôi? 】 Tiếng nhạc trong phòng quá lớn, Thần Dật nghe không rõ Đường Văn Bác nói cái gì, nhưng cậu chỉ nghe được chữ "bọn tôi", rồi như có ai đó đang nói chuyện với Đường Văn Bác.

"Ê mở nhạc nhỏ coi!" Thần Dật quay đầu rống lên, nhân viên vội chỉnh nhỏ lại, bọn họ không dám chọc vị đại thiếu gia này.

【 Ê ông chú kia, ông đang đi chung với ai đấy? 】 Không gian rốt cục cũng yên tĩnh một chút, Thần Dật hướng điện thoại nói.

"À, tôi đi với Kiều." Vừa nói, Đường Văn Bác vừa quay lại nhìn Kiều, hai người đàn ông cũng nhau đi siêu thị, hơi kỳ quái một chút, dù sao trước giờ anh đều đi một mình, hoặc là đi cùng vợ, nhưng mà lúc đi siêu thị cùng vợ thì đều là anh đẩy xe, rồi liều mạng đi theo vợ ở phía trước.

Về sau thì vợ hoàn toàn lười đi siêu thị, cho nên Đường Văn Bác toàn đi một mình, hoặc mang theo con gái đi siêu thị.

Kiều tuy là người nước ngoài, nhưng tiếng Trung lại hết sức lưu loát, hiểu biết nhiều thứ, trời nam đất bắc, nhân văn địa lý, không gì mà Kiều không biết, chiều nay họ còn ở phòng sách nói chuyện rất lâu.

Đã lâu rồi Đường Văn Bác không tìm được một người để nói chuyện phiếm, dù sao tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, ít có thời gian tán gẫu, cũng chẳng có ai tình nguyện nói chuyện với anh.

Theo cách Đường Văn Bác mà nói, thì là —– khúc cao hòa quả (uyên thâm ít người hiểu).

Kiều có thể coi như là một trường hợp đặc biệt.

【Kiều hả...】Thần Dật mắng trong lòng, thằng Kiều này, lúc tao tìm mày thì mày kêu bận, còn bây giờ thì sao, ông bầu này rảnh rỗi cùng người khác đi siêu thị à?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ nó có hứng thú với người ngoài hành tinh Đường Văn Bác thật à?! Thần Dật bị suy nghĩ của mình hù dọa, đúng là cậu muốn giúp Đường Văn Bác tìm đối tượng, tìm ra một người vừa bảnh vừa giàu trong hàng vạn người, nhưng là cậu cũng chưa từng kỳ vọng rằng Kiều sẽ coi trọng Đường Văn Bác.

Dù sao Kiều còn trẻ, vừa giỏi vừa ngon, tiêu chuẩn thẩm mỹ trước giờ rất cao, không đẹp thì không cần, học vấn thấp thì không muốn, vóc người không chuẩn thì biến, tính tình không tốt thì cút.

Xét lại Đường Văn Bác, tính tình thì hơi trên mây, nói thật thì có chút dễ thương, nhưng người thường không chắc hiểu được, hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, đã vậy còn li dị! Miễn cưỡng nói đến ưu điểm thì... nấu ăn cũng không tệ, trình độ học vấn cũng cao, học vấn cao vậy chỉ có quỷ mới xài, ông chú đầu gỗ kia cũng ra gì đấy.

Không chừng một ngày nào đó bị người ta lừa gạt bán đi, Đường Văn Bác còn cảm ơn người ta, giúp người ta kiếm tiền.

Cái ông chú này... ở cái xã hội này đúng thật là người ngoại tộc.

"Ừ, giờ chúng tôi đi tính tiền, về rồi nói tiếp, cậu về sớm nha" Đường Văn Bác cúp điện thoại, đưa tay kéo xe đẩy "Để tôi đẩy cho, cậu đẩy phụ thôi."

"Không sao đâu, chuyện gì anh cũng dành lấy phần mình, cũng nên để cho tôi bận rộn một chút chứ." Kiều nở nụ cười sáng lạn, làm anh xấu hổ cười vài tiếng.

Hai người đẩy xe đến chỗ tính tiền, lúc tính tiền thì ở phía sau có vài nữ sinh chỉ vào hai bọn họ rồi "chim lợn".

"Hai người đàn ông cùng nhau mua đồ, không phải là người yêu với nhau chứ?! Thật hâm mộ..."

"Wow, sống chung à? Anh Tây kia nhìn bảnh quá, nhìn kìa, dịu dang quá đi, còn giúp chú kia xách đồ."

Kiều lộ ra vẻ trấn định, cười giúp Đường Văn Bác xách túi đồ, còn Đường Văn Bác thì một bộ dáng hoàn toàn không nghe thấy.

————–

Thần Dật hấp tấp về nhà, trên bàn đã đầy thức ăn mỹ vị, đại minh tinh nhìn một bàn đầy đồ ăn cũng không tránh khỏi chảy nước miếng: "Thơm quá đi!!!"

Lúc Thần Dật còn đang nóii, một người từ trong bếp đi ra, trên tay cầm đĩa cá, thấy Thần Dật liền cười nói "Thần Dật, cậu về thật đúng lúc, thức ăn vừa mới chuẩn bị xong nè."

"Kiều?" Người từ trong phòng bếp đi ra không phải là Đường Văn Bác như Thần Dật tưởng, mà là anh đẹp zai tóc vàng, Thần Dật chau mày, cất giọng nói "Kiều đại công tử, không phải thường ngày cậu bận rộn muốn chết à? Sao hôm nay có thời gian "quang lâm bản phủ", đã vậy còn đích thân xuống bếp!"

Kiều đem đĩa cá để lên bàn, đối với Thần Dật nói "Tôi giống dạng người có thể nấu cơm sao? Tất cả món trên bàn này đều là kiệt tác của Vincent, tôi chỉ giúp chút đỉnh thôi."

Vincent... Vincent...

Gì mà cent hay không cent, làm màu làm gì? Đường Văn Bác là Đường Văn Bác, ông chú vẫn là ông chú, cũng đâu phải là không biết tiếng Trung, không biết là Trung Y với Tây Y kết hợp không được à —- xì!

Trong lòng Thần Dật lén chửi, lúc này Đường Văn Bác cũng cầm lấy bát đũa đi ra, thấy vẻ mặt buồn bực của Thần Dật, cười nói "A Dật, tôi ở trong bếp đã nghe âm thanh của cậu rồi, mệt lắm hả? Mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Đường Văn Bác đi tới, Kiều nhiệt tình giúp xếp chén bát, Thần Dật ở một bên nhìn hai người đàn ông liếc mắt đưa tình, Kiều thỉnh thoảng hướng Đường Văn Bác "phóng điện", còn ai kia thì có chút xấu hổ, tay chân luống cuống nhưng vui vẻ làm khóe miệng Thần Dật có chút co quắp.

Thần Dật âm thầm nói: Ông chú ngốc, mới được người ta quan tâm một chút liền như như người trên mây, leo tít lên trời cao, tên ngu ngốc này nhất định sẽ bị Kiều đùa giỡn.

Coi như tui lo lắng cho ông ta đó, thì sao? Giờ Thần Dật cũng không nghĩ tới ngày đó là ai đem Kiều giới thiệu cho Đường Văn Bác...

Không khí bữa cơm này khiến cho Đường Văn Bác cảm thấy có chút quái gở, nhưng lại không biết quái chỗ nào. Đang lúc suy nghĩ, Kiều gắp khối cá đặt vào chén của mình, nhận lấy nụ cười nhàn nhạt của Kiều, Đường Văn Bác gật đầu: "Cám ơn..."

Thần Dật mắt trái nhìn Đường Văn Bác, mắt phải liếc Kiều, ai thán nói "Haiz... từ nhỏ đến lớn không ai gắp thức ăn cho tui, ông chú, ông thật hạnh phúc á..." Âm cuối kéo dài, trong mắt hàm chứa mấy phần bi thương, Thần Dật tuyệt đối có tài diễn sâu.

"Ừ, đúng vậy." Đường Văn Bác cười, hoàn toàn không có ý gắp thức ăn cho Thần Dật.

Thần Dật chỉ có thể ôm hận ăn cơm, ông chú ngu ngốc....!!! Không hiểu rõ lời cậu nói sao???

Kiều chỉ cúi đầu cười cười, không nói gì nhiều.

Xong bữa cơm, Đường Văn Bác vào bếp rửa chén, Kiều thì ra phòng khách, thấy Thần Dật nghiêng chân xem tivi.

Thấy Kiều ngồi xuống cạnh mình, Thần Dật cũng không còn hứng thú xem TV, vừa xem TV vừa nói nhảm: "Xì, cậu nhìn bà cô này xem, xấu không chỗ trốn mà đòi ở khu nhà cao cấp, không đẹp thì đừng mơ mà có chồng, tưởng mình là phượng hoàng sao?"

"Thần Dật, cậu thích Vincent hả?" Kiều hỏi.

"Ông chú đó rất ngốc!" Thần Dật không trả lời thẳng vấn đề của Kiều.

"Ừm... không phải rất dễ thương sao?" Kiều cười nói "Người giống Vincent, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, sẽ không cố tình gây sự, mặc dù sẽ có thể hơi vô vị, còn hơn là trêu trọc lòng người như rượu mạnh hay nước trái cây ngọt ngào, chỉ có nước sôi uống cả đời cũng được mà."

Thần Dật cả kinh, liếc Kiều nói "Nè, đừng nói là cậu muốn cùng ông chú nước sôi kia ở cả đời nha?"

"Anh ấy không có gì xấu cả, rất dịu dàng, mặc dù lớn lên bình thường, nhưng rất có khí chất." Kiều mỉm cười đối với vẻ mặt khó tin của Thần Dật nói "Thần Dật, cậu là bạn tốt của tôi, cám ơn cậu đã giới thiệu Vincent cho tôi."

"Tôi... tôi..." Thần Dật trở nên cà lăm, "tôi" một hồi mới biểu môi "Không cần cám ơn!"

"Nhưng mà nói thật, cậu muốn theo đuổi ông chú kia à? Suy nghĩ lại đi Kiều, người kia vừa đần, lại còn đã li dị, muốn vóc người không có vóc người, muốn khuôn mặt cũng không có khuôn mặt, tính cách quái đản, nếu cậu muốn người ôn nhu hiền lành, trên thế giới còn có nhiều người ôn nhu hiền lành hơn, cậu không bị sốt chứ? Hay là trúng tà rồi?" Thần Dật kể ra một đống khuyết điểm của Đường Văn Bác.

Kiều lắc đầu, nói "Phải không? Nhưng tôi cảm thấy anh ấy rất dễ thương."

Dễ... dễ thương?

Ừ thì... có một chút.

Chậc chậc, nói cho cùng, chuyện của Đường Văn Bác với Kiều cũng không liên quan tới cậu, cậu quan tâm làm gì, khuyên Kiều làm gì? Thần Dật, mày mới là người bị sốt, bị trúng tà đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.