Về phía Trần đạo diễn thì tạm thời không có vấn đề gì, nhưng đối với kịch bản, Trần đạo diễn còn có vài chỗ không ưng cho lắm, trong lúc Đường Phong và ông ấy thảo luận với nhau đã có chỉnh sửa đôi chút, dự định khi quay về sẽ hoàn tất việc biên soạn, hai người cùng bàn bạc cho đến khi thống nhất ý kiến mới thôi.
Có thể thấy thật phiền hà, nhưng đối với một bộ phim dùng tất cả tâm huyết để làm, thì việc chuẩn bị này cũng rất đáng.
Muốn có một sản phẩm hoàn mỹ ra đời thì tất nhiên mỗi một chi tiết trong sản phẩm ấy cũng phải hết sức hoàn mỹ theo.
Ở thành phố B cũng đã hơn một tuần, mỗi ngày Đường Phong đều đến chỗ của Trần đạo diễn rất sớm, chờ ông ấy xong việc liền tranh thủ chút thời gian cùng đạo diễn bàn bạc, nhưng Đường Phong cũng cố gắng không để cho ông ấy bị cảm thấy quá nhiều áp lực.
Không ai không thích người có lòng chân thành, cũng không có người đạo diễn nào lại đi ghét bỏ sự chăm chỉ, hay học hỏi của một diễn viên cả.
Hôm nay, sau khi Trần đạo diễn giám sát xong việc đào tạo của những diễn viên trong đoàn, Đường Phong cũng giống như ngày thường đi đến chỗ đạo diễn rồi đưa cho ông ấy xem bản thảo đã được chỉnh sửa, mỗi một chỗ đều dùng bút đỏ tô lên, những chỗ chưa sửa thì vẫn dùng bút xanh, hai màu bút khác nhau nên dễ dàng nhìn thấy được.
Sau khi đưa ra một vài ý kiến, Trần đạo diễn đột nhiên nói rằng: “Ngày mai cậu không cần đến nữa đâu.”
“Đạo diễn, tôi đến quấy rầy ngài nhiều quá phải không?” Đường Phong hỏi.
“Không không không, chỉ là kịch bản đã sửa chữa không có khác biệt gì lắm, một vài chỗ khác cần sửa khi chúng ta bắt đầu quay mà thôi”. Trần đạo diễn mỉm cười vỗ vỗ vai Đường Phong: “Cậu mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy thì mệt lắm, mấy ngày nay bọn trẻ trong đoàn nói nếu họ không tận mắt chứng kiến thì chắc sẽ không tin đó cậu lại chính là diễn viên hạng A nữa đó”. Trần đạo diễn nhìn mấy diễn viên trẻ tuổi đang tập luyện bên kia, xúc động nói: “Còn may là bọn trẻ chúng nó gặp cậu chứ không phải người khác, cái giới giải trí hỗn độn này, không cẩn thận thì sẽ lạc lối ngay, nếu như ai cũng giống như cậu, không ra vẻ này nọ, thì tôi nghĩ nền điện ảnh Trung Quốc trong thời gian tới sẽ rất có hi vọng”.
Chí ít trong một tuần này, để những diễn viên đang chập chững vào nghề kia biết, cậu – một diễn viên đoạt ảnh đế, được đề cử Oscars, một diễn viên nổi tiếng trong nước, ấy thế mà vẫn hết sức chăm chỉ nỗ lực mong muốn giành được sự đồng ý của đạo diễn.
Ánh hào quang rực rỡ, cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Không giữ được sự phát triển lâu dài, sau cùng thì không thể nào trở thành một diễn viên thực thụ được.
Ở thành phố B đã lâu, Đường Phong hầu như mỗi ngày từ chỗ Trần đạo diễn trở về thì trời đã tờ mờ sáng, còn phải đi xem qua tiến trình trong công ty, cùng những người khác thảo luận nội dung sửa chữa kịch bản, gần hai ba giờ mới được ngã lưng, sáng chưa đến bảy giờ lại phải thức dậy, đầu tiên xem lại kịch bản trong vòng ba mươi phút, sau đó tám giờ rưỡi lại đi đến chỗ Trần đạo diễn.
Sinh hoạt mỗi ngày chỉ đi qua đi lại hai nơi, thẳng đến lúc trở về thành phố S, vào đến nhà, quần áo Đường Phong cũng chẳng thèm cởi, cũng chẳng thèm tắm, cứ thế mà nằm lăn quay ra giường.
Vấn đề về đạo diễn đã được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được vứt đi, ngoài chuyện này ra thì không có thể khiến cho Đường Phong ngủ ngon hơn nữa.
“Nhìn cậu ấy như vậy tôi rất đau lòng.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, Charles từ Châu Âu trở về liền tới ngồi bên cạnh giường, nhìn người đàn ông đang nằm ngủ với hốc mắt nhàn nhạt màu xanh tím vì thâm quầng, cảm giác như có ai lấy dao đâm vào người, trong lòng thật khó chịu.
“So với việc kinh doanh lỗ lã thì đúng là đau hơn mà.”
Lục Thiên Thần liếc Charles một cái, cái tên chết tiệt này không thể rút lại cái câu vừa mới nói sao?
“Đừng có ồn, để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe.” Mắt thấy Charles muốn bò lên giường ôm Đường Phong, Lục Thiên Thần nhanh tay kéo cổ áo của tên bạn già rồi lôi xềnh xệch anh ta đi.
Charles trợn mắt quay lại, hét lên: “Lục Thiên Thần!”
Người kia đương nằm trên giường trở mình một cái, Charles liền tự tay bịt miệng mình lại, trừng mắt lườm Lục Thiên Thần rồi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
“Tôi thật không hiểu nỗi đóng phim có cái gì mà hay ho chứ, lại chọn kịch bản gấp như vậy, còn phải chật vật đi xa chỗ này chỗ kia tìm đạo diễn, lúc đóng phim thì mệt chết đi sống dậy, xong xuôi thì phải quảng bá tuyên truyền, mà cuối cùng chỉ kiếm được có chút xíu tiền.”
Charles xuống dưới lầu mở một chai rượu whisky, tự rót cho mình một ly rồi uống sạch, vừa nói vừa lắc đầu: “Tôi hoàn toàn có thể nuôi cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, để cậu ấy có cuộc sống tốt nhất trên thế gian này, cậu ấy muốn cái gì thì sẽ có cái đó.”
“Cậu nghĩ cậu có khả năng không?” Lục Thiên Thần hỏi.
Nhún vai một cái, Charles nhếch miệng cười: “Đương nhiên không có khả năng rồi, Đường Phong không phải là kiểu người tham tiền tham của, cũng không thích xài tiền người khác, lúc trước tôi và cậu ấy sống chung, tôi có cho cậu ấy một cái thẻ tín dụng, cậu ấy chỉ dùng nó để mua quần áo và vật dụng, sau này cậu ấy đều đã trả tôi cho hết số tiền đó.”
“Ai da, không hiểu, thực sự là tôi không hiểu mà.” Thở dài hai tiếng, Charles ngồi xuống ghế sô pha, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, nhìn trần nhà một cách mông lung.
“Cậu ấy và chúng ta giống nhau, đều là đàn ông, đều có sở thích và nhu cầu riêng”. Lục Thiên Thần ngẩng đầu nhìn vào phòng ngủ, nhẹ giọng nói rằng, “Những gì chúng ta có thể làm đó chính là ủng hộ một cách thầm lặng cho cậu ấy.”
Bọn họ có thể cung cấp tài chính để Đường Phong làm phim, đối với người kia mà nói, cậu ấy sẽ không vì thế mà lãng phí tiêu xài, cho dù có dùng tiền của Charles và Lục Thiên Thần, Đường Phong cũng cố gắng hết sức để đền ơn hai người đó.
Những ngày khổ cực vừa qua, có ai biết là bởi vì Đường Phong không muốn phụ lòng Lục Thiên Thần và Charles hay không?
Đường Phong ngủ suốt một ngày đêm, thẳng đến chiều tối hôm sau mới từ từ tỉnh lại, cả người choáng váng xây xẩm, cũng không biết có phải vì trời bên ngoài đã tối hay không, hay do cửa sổ đã kéo rèm lại, mà cả gian phòng trở nên lờ mờ, buồn bã.
Lẳng lặng nằm một hồi, ngoài phòng hình như vọng đến âm thanh của ai đó, cậu từ trên giường đứng lên đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng kéo ra rồi nhìn qua khe cửa ấy, ánh sáng ngoài phòng hắc vào, Đường Phong hơi nheo mắt lại rồi mới nhìn rõ là người nào đó đang nói chuyện.
“Này, cậu coi cũng gần tám giờ rồi, sao bảo bối của tôi còn ngủ vậy, cậu ấy trở về mà không ăn uống gì hết, Lục Thiên Thần, cậu đi gọi cậu ấy dậy đi.”
“Sao cậu không đi?”
“Chỉ sợ cậu ấy ngủ không đủ giấc thì làm sao bây giờ, buổi tối thì không thể đến chỗ của tôi được.”
Hai tên này đang nói gì đấy, Đường Phong nhịn không được mà nở nụ cười, cũng còn tốt, trong phòng không phải chỉ có mỗi một mình cậu.
Giai đoạn quan trọng nhất của bộ phim cuối cùng đã được giải quyết, tài chính, kịch bản và đạo diễn đều đã không còn là vấn đề gì nữa, hiện tại nên bắt tay vào việc tuyển chọn diễn viên.
“Trước hết nên lập ra một danh sách những diễn viên chính trong phim, sau đó đưa cho Trần đạo diễn xem.” Đường Phong ngồi ở đối diện Trần Minh Húc uống ngụm nước trái cây, cậu đối với giới diễn viên này không quen biết cho lắm, Trần Minh Húc làm MC nên đã tiếp xúc qua với nhiều người, hôm nay hẹn cậu ấy ra nói chuyện, cũng nhân tiện hỏi xem Trần Minh Húc có đề cử giúp cậu được diễn viên có thực lực nào hay không.
“Kỳ thực việc chọn diễn viên chính không có nhiều vấn đề lắm”. Trần Minh Húc lật xem kịch bản của Đường Phong, thấy mấy chỗ “đặc sắc” trong đó thì ngẩng đầu cười khà khà với cậu, “Ây da trong kịch bản có tôi nữa kìa.”
Không phải hoàn toàn đề cập đến Trần Minh Húc, mà là giữa cậu và Trần Minh Húc hai người không thuận mắt với nhau lắm trong quá khứ, sau đó thì trải qua nhiều việc, từ kẻ thù lại trở thành bạn.
“Cậu có muốn tự diễn vai của mình không?” Đường Phong bắt đầu dụ dỗ Trần Minh Húc, “Cát-sê tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Chậc chậc, Đường đại gia, cậu đang dùng tiền dụ dỗ tôi à, không bằng… Ha ha ha.” Trần Minh Húc cố ý dùng ánh mắt mê người quyến rũ lại Đường Phong, “Không bằng để bổn đại gia hôn một cái đi?”
Đường Phong sảng khoái đáp ứng: “Được thôi, chỉ cần cậu đồng ý, đừng nói hôn một cái, cho cậu hôn cả đời này luôn.”
“Hứ, chỉ hôn thôi mà không có ân ân ái ái thì đâu có ý nghĩa gì, cũng không biết mấy cái tên chết tiệt đang bên cạnh cậu có cho tôi toàn mạng không nữa, nhưng mà nói thật tôi chưa đóng phim bao giờ hết.”
Trần Minh Húc trái lại có chút hào hứng muốn thử sức.
“Là chính mình là được rồi.”
Dù sao thì Trần Minh Húc cũng đóng vai chính bản thân cậu ấy trong phim, Đường Phong có chút tự tin nói: “Cậu không hiểu chỗ nào, tôi sẽ chỉ cho.”
“Vậy đại minh tinh, tất cả phải nhờ cậu rồi!” Trần Minh Húc đưa hai tay tạo thành hình chữ thập.
“Bất quá vai phản diện thì cậu muốn chọn ai?” Trần Minh Húc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Đường Phong lắc đầu: “Việc này tôi không biết nên mới tìm cậu đó chứ?”
“Vốn dĩ là Ca Trần mà? Kịch bản này cũng không nói rõ người nào với người nào, đáng lẽ phải đem chuyện xấu của cậu ta ra mà viết mới đúng!” Trần Minh Húc có chút bất mãn vì trong kịch bản những việc làm xấu xa của Ca Trần đối với Đường Phong đã bị che lấp bớt, nếu có cũng chỉ là viết mông lung người nào đó mà thôi, không hề ghi rõ là người nào ngay từ lúc đầu đã gây khó dễ cho Đường Phong.
“Ca Trần cũng tốt, Vệ Đạo Minh cũng tốt, kỳ thực tất cả đều là giới nghệ sĩ thu nhỏ trong phim mà thôi.” Đường Phong vừa cười vừa nói, đây là đóng phim cũng không phải muốn trả thù người khác, dù sao đều còn đang làm trong nghề, đâu cần thiết phải lôi kéo người khác vào kịch bản của mình.
Cùng Trần Minh Húc tán dóc cả một buổi chiều, đến chạng vạng thì Đường Phong phải lái xe về nhà, từ xa xa thì thấy một người đứng ở trước cửa nhà cậu, vóc người nho nhỏ khiến Đường Phong tưởng là Tiểu Ác Ma, nhưng sau đó xuống xe thì mới phát hiện là không phải.
“Anh rốt cuộc cũng về rồi, tôi đã đợi anh hơn mấy tiếng rồi đó.” Ca Trần xoay người đi về phía Đường Phong cười cười, “Đại minh tinh à, không tính mời tôi vào nhà ngồi chút sao, chân tôi tê rần hết rồi nè.”