Học phủ - Đình nghỉ mát ven hồ, truyền đến tiếng đàn kéo dài.
Phồn âm dần tăng, như thác nước cuồn cuộn.
Đột nhiên trầm thấp, ẩn chứa túc sát chi thế, cuối cùng bình tĩnh lại.
Tiếng đàn kết thúc, Thanh nhi mở miệng nói:
- Thiếu gia, như ngươi nghĩ, Vân Phi Dương dịch dung rời đi, mà ta đã sắp xếp người theo sau.
Trương Hằng vuốt dây đàn, nói:
- Thanh nhi, ta đã nói qua, muốn cùng hắn quyết chiến Sinh Tử Đài, sao ngươi còn muốn tự tiện điều động Ám Bộ, có biết dạng này rất dễ dàng bại lộ.
Ám Bộ.
Tổ chức sát thủ sừng sững tại Đông Lăng thành, không có người biết, hậu trường là Trương Hằng.
Chỉ dùng thời gian hai năm, người này đã bồi dưỡng ra rất nhiều sát thủ liều mạng, được xưng Ám Thế Lực thần bí nhất Đông Lăng Quận!
Thanh nhi tức giận nói:
- Tên Vân Phi Dương kia quá vô sỉ, đùa giỡn Thiếu phu nhân tương lai, ngài có thể chịu nửa năm, Thanh nhi không nhẫn được, cho nên hắn phải chết bên ngoài.
- Đương nhiên.
Nàng tự tin nói:
- Thiếu gia yên tâm, Thanh nhi phái sát thủ có trăm lần kinh nghiệm - Hắc Hồ, có thể gọn gàng giết Vân Phi Dương, sẽ không bại lộ thân phận.
Trương Hằng lên tiếng:
- Vậy mà phái ra Ất Tự sát thủ, thôi cứ theo ý ngươi đi.
Hắn đứng lên, vung quạt khẽ nói:
- Nếu như Vân Phi Dương không còn sống trở về, cũng không đáng để ta đợi nửa năm.
- Đúng vậy.
Thanh nhi nói:
- Một tiểu tử nghèo, chứng minh thân phận cũng do Mã Đại Chinh xử lý, loại người này giao cho Thanh nhi giải quyết đi, thiếu gia lòng ôm chí lớn, văn có thể trị quốc, võ có thể an dân, cần gì đi để ý một tiểu nhân vật.
- Nếu Chỉ Khê có thể hiểu ta giống như ngươi, tương lai Đông Lăng Quận so với hiện tại càng lớn, càng rộng.
Quạt vung lên, trận pháp bao phủ đình nghỉ mát biến mất.
Thanh nhi ngạc nhiên nói:
- Khi nào Thiếu gia bố trí trận pháp thế, Thanh nhi lại không phát giác.
- Chúng ta đi thôi.
Trương Hằng đứng dậy rời đi.
Rừng cây trong đình, Tường Thúc cung kính đứng bên ngoài.
Lâm Chỉ Khê nâng ngọc thủ nhẹ nhàng xoa xoa Thái Dương, nói:
- Tường Thúc, ngươi cho rằng Vân Phi Dương phát hiện sát thủ không?
- Cái này…
Tường Thúc trầm tư nói:
- Trương Công tử phái ra sát thủ Ất Tự, thân kinh bách chiến, bàn về thực lực không kém lão phu chút nào, càng giỏi về ẩn tàng, tiểu tử kia có lẽ khó phát giác.
- Bất quá.
Lão bổ sung:
- Nếu như bị phát hiện, sát thủ Ất Tự kia sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Đoạn thời gian trước, hắn thua thiệt qua, bất tri bất giác trúng độc, Ất Tự sát thủ nếu bị phát hiện, kết quả chắc cũng giống mình.
- Đúng vậy.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi không nói, ta cũng quên, Độc Thuật của hắn có thể hạ độc được Vũ Sư đỉnh phong, Tường Thúc, ngươi thì không cần phải đi bảo hộ hắn.
Tường Thúc buông lỏng một hơi. Nói thật, hắn cũng không dám đi bảo hộ Vân Phi Dương, sợ chưa bảo vệ được người, mình đã trúng độc rồi.
Lâm Chỉ Khê lên tiếng.
- Vì giết tên cái Vân Phi Dương, không tiếc điều động Ám Bộ sát thủ, hắn muốn như thế nào?
Tường Thúc đáp.
- Theo ta thấy, Trương gia tiểu tử kia quá quan tâm quận chúa, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, dễ kích động, có thể lý giải.
Lâm Chỉ Khê lắc đầu.
- Tường Thúc, ngươi không hiểu Trương Hằng, người này dù gặp được sự tình cũng đều tỉnh táo, sẽ không hành động theo cảm tính.
"Ách?"
Tường Thúc mờ mịt.
Lâm Chỉ Khê đứng dậy.
- Hắn tại diễn võ trường tuyên chiến, muốn cho cho các gia tộc ở hiện trường biết, ta là nữ nhân của hắn, ai cũng không động được.
- Làm tất cả mọi người cho rằng như vậy, hình thành dư luận, sẽ khiến phụ thân coi trọng, mà Vân Phi Dương xuất hiện, vừa vặn bị hắn lấy ra làm quân cờ.
Tường Thúc tỉnh ngộ.
- Hảo tâm cơ.
- Tuy nhiên…
Hơi dừng lại, nàng nói tiếp.
- Vân Phi Dương người này, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, Trương Hằng muốn lấy hắn làm quân cờ, chỉ sợ một bước không đi tốt, sẽ thua cả bàn.
- Tên kia lưu manh cả ngày đùa giỡn tiểu nữ hài, có thể đấu được Trí Vũ ngôi sao?
Trong mắt Tường Thúc, Vân Phi Dương cả ngày cứ quấn lấy nữ hài, giống như cả đời chưa từng thấy nữ nhân vậy.
Lâm Chỉ Khê cười khổ.
- Tường Thúc, đừng dùng tâm tính dạng này đối đãi với Vân Phi Dương, bởi vì ta cũng phạm sai lầm, mới có thể thua vào tay hắn.
- Đúng thế.
Tường Thúc cảm khái.
- Ngắn ngủi hai tháng, từ Vũ Lực đột phá đến Vũ Đồ trung kỳ, nắm giữ đỉnh phong chiến lực, kẻ này thực lực không tầm thường.
Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu, nhìn trời nỉ non:
- Vân Phi Dương, ta hi vọng ngươi có thể nhảy ra bàn cờ, trở thành người đánh cờ, dạng này mới xứng với bốn chữ rồng trong loài người.
Tường Thúc nói:
- Quận chúa, ngươi sẽ không thích phía trên tiểu tử kia chứ?
Lâm Chỉ Khê đáp.
- Không có.
- Vậy tốt rồi.
Tường Thúc yên tâm nói:
- Người này quá mức hoa tâm, không đáng tin cậy!
Lâm Chỉ Khê đổi đề tài hỏi.
- Tường Thúc, Thiết Cốt Thành bên kia thế nào?
"Ai."
Tường Thúc thở dài một hơi.
- Thiên Vũ Quận lại phái tới 50 ngàn tinh binh, Thiết Cốt Thành tràn ngập nguy hiểm, gia chủ đã mệnh Từ Phàm dẫn đầu Hắc Long Quân đến trợ giúp.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày.
- Địa thế Thiết Cốt Thành hiểm yếu, dễ thủ khó công, không được vứt bỏ, nếu không sẽ rất phiền phức.
Bách Thảo Dược Cốc, cách Đông Lăng thành năm trăm dặm về phía Tây Nam, Sau khi ra khỏi thành, Vân Phi Dương thi triển thân pháp đi đường, đến ngày thứ ba đã đi vào tiểu trấn ở mép Dược Cốc.
Tiểu trấn tên Lăng tuyền, bởi vì khoảng cách rất gần Bách Thảo Dược Cốc, trở thành nơi nghỉ chân cho người hái thuốc, hai bên đường càng có người buôn bán dược tài.
- Mau nhìn xem nha, Tử Dương Thảo vừa đào ra!
- Nhân sâm năm mươi năm, đừng bỏ qua...!
Vân Phi Dương đi trên đường, âm thanh gào to không dứt bên tai, mà vừa đi ngang qua một nhà tiệm thuốc, tiểu nhị đã ngăn hắn, cười nói:
- Khách quan, muốn hay không vào cửa hàng chúng ta nhìn một chút?
- Không hứng thú.
Vân Phi Dương cự tuyệt, lách qua đối phương tiếp tục tiến lên. Hắn thấy, những cửa hàng nhỏ bán thuốc thì đều có phẩm giai không được tốt lắm.
- Này này, khách quan đừng đi.
Tiểu nhị hô một tiếng, thấy hắn không quay đầu, đành phải lộ vẻ mặt vui cười tiếp tục cản người đi đường tiếp theo.
Lăng tuyền trấn cũng không lớn, đường phố chính chỉ có một đầu. Vân Phi Dương tản bộ một vòng, chọn khách sạn vào ở, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt một đêm, trời sáng lại tiến về Bách Thảo Dược Cốc.
- Ha ha, các ngươi nghe nói gì chưa?
Mới vừa gia nhập khách sạn trả tiền, Vân Phi Dương đã nghe được trong sảnh ăn có người nói:
- Chỗ sâu Bách Thảo Dược Cốc, lục quang lấp lóe, nghe đồn ít ngày nữa có thiên tài địa bảo xuất thế!"
- Thôi đi, tin tức này người nào không biết.
Một thực khách khác nói:
- Ta còn nghe nói, Đông Lăng thành có rất nhiều gia tộc phái cao thủ đến đây, tính trời sáng sẽ phong cốc.
- Không phải chứ?
Có người sụp đổ cất lời.
- Ta đi mấy ngày mới tới đây, chuẩn bị trời sáng đi vào cốc hái chút dược liệu, cầm đổi đan dược đây.
- Mấy gia tộc lớn Đông Lăng thành liên hợp phong tỏa Dược Cốc, ai cũng vào không được, chúng ta lần này nhất định đến không công.
Người biết chuyện kia lắc đầu.
- Ai, ăn xong bữa này rồi đi thôi.
Vân Phi Dương nhíu mày, thầm nghĩ:
- Đám đại gia tộc Đông Lăng thành vậy mà phong cốc. Không được, ta phải đuổi theo nhanh để đi vào.
Hắn không tính ở trọ nữa, đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra khách sạn, một thiếu niên mập mạp đi tới, bàn tay khép trong ngực, thần thần bí bí nói:
- Bằng hữu, lần đầu tiên tới Lăng tuyền trấn?
- Đúng.
Vân Phi Dương nói.
Mập mạp thiếu niên theo sát đi tới, thấp giọng nói:
- Đến hái thuốc?
- Ừm.
- Rất tốt.
Thiếu niên chân thành nói:
- Trên tay ta có một phần bản đồ chi tiết Bách Thảo Dược Cốc, muốn mua một phần không?
- Không cần.
Địa đồ đối với Vân Phi Dương, hoàn toàn không có tác dụng, bời vì chỉ cần thi triển Linh Niệm, hắn có thể nhìn trộm ra ngoài trăm trượng.
Béo thiếu niên không nản chí, tiếp tục nói:
- Bản đồ này của ta cũng không bình thường, phía trên ghi lại rất nhiều địa điểm có dược tài, chỉ cần đi theo lộ tuyến phía trên, khẳng định sẽ bội thu mà về.