Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 159: Mèo vờn chuột



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Sinh Tử Đài trải qua trận pháp đặc thù gia cố nhưng sau khi chịu đựng khí kình của hai chiêu tàn phá thì đã vỡ nát.

Nhưng.

Không ai đi quan tâm sàn đấu cả.

Bọn họ trợn to hai mắt, nội tâm nổi lên sóng to gió lớn, bởi vì lúc này Vân Phi Dương chẳng những đỡ được Linh Tê Nhất Chỉ, lại còn có thể lao ra thi triển ra một loại chiêu thức kỳ quái!

- Ngũ... ngũ trọng thuần linh lực!

Cao Viễn Chúc cả kinh quát:

- Chẳng lẽ hắn đã đột phá đến Vũ Sư đỉnh phong?

Thân là Phó viện trưởng hắn vẫn không rõ ràng thực lực Vân Phi Dương, nhưng căn cứ tân sinh giao đấu cùng với giải đấu đi săn suy đoán, sau nửa năm hẳn có thể đột phá Vũ Sư.

Không sai.

Vân Phi Dương là Vũ Sư đỉnh phong.

Nhưng ngũ trọng thuần linh lực lại không phải cực hạn của hắn, vừa rồi một chưởng kia, chỉ là lễ gặp mặt như Trương Hằng thôi!

- Tiểu tử này!

Gia chủ các đại thế lực cũng nhao nhao chấn kinh.

Một tân sinh mới vừa vào học còn chưa đầy một năm, lại có lực bạo phát dạng này, thực sự quá rung động.

Phải biết.

Mạnh như Trương Hằng này năm thứ nhất nhập học, cũng mới đạt được Vũ Đồ đỉnh phong!

Hàn Thế Gia cùng bọn người Mạc Thiếu Khai trợn mắt hốc mồm, trong lòng bọn họ cùng không ngờ, người này có thể mạnh như vậy! Mạnh đến có thể chống được một kích của Trương Hằng!

- Mẹ ơi!

Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao há to mồm.

Tuy bọn họ phán đoán không ra thực lực Vân Phi Dương, nhưng có thể chống được một kích của Trương Hằng, đồng thời có thể làm ra phản kích, quả thực rất trâu bò!

- Hô lên, các ngươi câm à!

Bảo Lỵ buông lỏng một hơi.

Vừa rồi nàng thực lo lắng, Vân Phi Dương sẽ bị một kích mạt sát.

- Oa!

Tô Tình nắm lấy tay nhỏ Lương Âm, nói:

- Ý, chồng của ngươi thật mạnh, phần thực lực này chỉ sợ đã đạt tới Vũ Sư!

Chồng của ta?

Lương Âm xấu hổ giận dữ hừ một tiếng.

Bất quá, tảng đá lớn nơi tim nàng cũng rơi xuống, nàng thật sợ rằng Vân Phi Dương sẽ bị giết chết, vừa rồi nàng còn không đành lòng nhìn.

- Ngũ trọng thuần linh lực.

Lâm Chỉ Khê đứng trên nóc phòng, nỉ non:

- Hắn trưởng thành thật đáng sợ.

Vân Phi Dương biểu hiện ra lực chiến đấu, để cho nàng rất giật mình.

- Chỉ là!

- Dựa vào loại thực lực này, vẫn không thể chiến thắng Trương Hằng, kết quả chỉ có thể bị đàn áp chà đạp!

Bên trên Sinh Tử Đài.

Khí kình dần dần biến mất, đá vụn rơi xuống hoàn toàn, Trương Hằng chẳng biết lúc nào, xuất hiện tại nơi hẻo lánh Sinh Tử Đài.

Hắn vỗ bụi đất dính trên tay áo, nói:

- Không tệ, không tệ!

Loại phong khinh vân đạm này, để Vân Phi Dương rất khó chịu, hắn cười lạnh nói:

- Lão tử ghét nhất nhìn thấy loại người như ngươi.

Xoát.

Đột nhiên, Trương Hằng xuất hiện trước người hắn, nhẹ nhàng vung một tay tới.

Hô!

Khí tức mạnh mẽ bạo phát, ẩn chứa thập trọng thuần linh lực.

Tên này không dò xét, vừa ra tay đã vận dụng tu vi chân chính, một khắc này khí kình mạnh mẽ lộng hành quấy rối như cuồng phong gào thét.

Thập trọng, mười vạn cân!

Năm đó tại Bách Thảo Dược Cốc, Vân Phi Dương đối mặt Vũ Tông Nhiễm gia cũng bạo phát loại lực lượng này, khi đó hắn không có cách nào chống lại.

Nhưng.

Hiện tại hắn, xưa đâu bằng nay!

Bành!

Trên Sinh Tử Đài, ầm vang nổ tung, lần này gần như một nửa mặt đất vỡ vụn, bụi đất tràn ngập!

Mọi người nhao nhao há hốc mồm.

Tâm linh bọn họ bị chấn động, cảm khái thật sâu, cái này mẹ nó mới là thiên tài Thiên bảng a!

- Ha ha ha!

Hàn Thế Gia mặt cười vặn vẹo.

Nhưng à.

Tiếng cười cũng không có tiếp tục quá lâu đã ngưng kết.

Bời vì, hắn nhìn thấy Vân Phi Dương đứng tại chỗ, quanh thân ngưng tụ một kết giới đoàn yếu ớt, không những không có việc gì, khóe miệng còn mang theo mỉm cười.

- Đây là…

Một cao thủ Nhiễm gia đứng lên, muốn rách cả mí mắt, nói:

- Hỗn Nguyên cương khí!

Nhị trưởng lão Nhiễm gia ra ngoài thật lâu thủy chung không có trở về, sau cùng hắn phải tổ chức một phen tìm kiếm, đã phát hiện thi thể tại Bách Thảo Dược Cốc.

- Là hắn sao?!

Gia chủ Nhiễm gia mục quang lãnh lệ lên.

Thi triển độc hữu vũ kỹ của nhị trưởng lão, để hắn trong nháy mắt phán đoán ra Vân Phi Dương là hung thủ, hoặc đồng lõa của hung thủ!

Đương nhiên.

Hắn càng tin tưởng là đồng lõa.

Dù sao nửa năm trước, tu vi tên này khẳng định không cao, không thể giết chết nhị trưởng lão!

Vân Phi Dương bộc lộ ra Hỗn Nguyên cương khí, để Nhiễm gia nỗi sát tâm, bất quá bởi vì đang diễn ra sinh tử giao đấu, hắn vẫn phải áp chế phần nộ khí kia lại.

- Hả?

Trương Hằng hơi hoảng hốt, mình đã bạo phát mười tầng lực đạo vậy mà không thể phá một kết giới, sau đó cười nhạt nói:

- Không nghĩ tới, ngươi vẫn rất mạnh.

Cương khí quanh thân Vân Phi Dương dần dần biến mất, nói:

- Sự việc ngươi nghĩ không ra, còn nhiều nữa.

Nói xong, bỗng nhiên giơ tay lên, quát:

- Ta chém!

Hưu

Tử Dương thuần linh lực hóa thành vòng sáng, nổ bắn bay ra tạo thành một đạo rãnh sâu, cường độ đạt tới thập trọng!

Trương Hằng biến sắc.

Hắn sẽ không ngờ tên này có thể ngưng tụ ra thập trọng thuần linh lực!

Vân Phi Dương thi triển ra ta trảm trong nháy mắt, võ giả các đại gia tộc trên quan chiến đài nhao nhao đứng lên, trong đôi mắt bọn họ ẩn chứa vẻ khó tin!

Thần sắc Lâm Chỉ Khê ngốc trệ.

Tên này ngưng tụ ra thập trọng thuần linh lực? Chẳng lẽ thực lực hắn bây giờ đã đạt tới Vũ Tông!?

Bành.

Ta trảm, đánh vào trên thân Trương Hằng!

Ken két!

Một góc Sinh Tử Đài không thể chống đỡ, ầm vang sụp đổ.

Xoát!

Trương Hằng từ trong bạo tạc xông ra rơi trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, ống tay áo vỡ vụn, nhìn qua có chút chật vật.

Thập trọng thuần linh lực đã có thể so với Vũ Tông, hắn vẻn vẹn chỉ vừa mới đột phá, cảnh giới còn không vững chắc, bị lực đạo như thế oanh trên người, khó có thể chịu đựng.

- Xem thường ngươi rồi!

Trương Hằng xé ra ống tay áo vụn, lãnh đạm nói:

- Tiếp theo, ta sẽ nghiêm túc!

Xoát!

Đột nhiên, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

- Ta để ngươi nghiêm túc!

Hô!

Lại mười tầng thuần linh lực bạo phát!

Bành!

Tiếp nhận nhất kích này Trương Hằng bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo ổn định thân thể, khóe miệng tràn ra máu, trong con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh.

Quá nhanh!

Tốc độ vừa rồi quá nhanh, hắn không nhìn thấy được!

- Rác rưởi.

Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ nhìn hắn, giống như một Vương giả xem thường một tên khất cái.

Yên tĩnh.

Pía dưới Sinh Tử Đài lặng ngắt như tờ, mọi người trợn tròn mắt.

Hàn Thế Gia cùng bọn người Mạc Thiếu Khai từ lâu đã ngớ người. Thời khắc đó, bọn họ quả thực không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt!

Thiên tài hàng đầu Thiên Bảng, thiên tài mạnh nhất Đông Lăng thành, bị đánh thổ huyết!?

- Phi Dương ca!

Hắc Mao nuốt một miếng nước bọt, nói:

- Ta không nằm mơ chứ?

Diệp Nam Tu nhấc tay, hung hăng đánh trên mặt Hắc Mao, hỏi:

- Đau không?

- Đau!

- Không phải nằm mơ!

- Ha ha ha!

Mọi người Quý Thủy Đường nhao nhao cười ha hả.

Tuy bọn họ một mực động viên trợ uy, nhưng ngay từ đầu cũng cho rằng Vân Phi Dương sẽ gặp nguy hiểm.

Hiện tại xem ra, không phải như mình suy nghĩ!

Trong con ngươi Lâm Chỉ Khê lóe ra tâm tình phức tạp, nỉ non không thôi.

- Hai lần xuất thủ đều ẩn chứa thập trọng thuần linh lực, xem ra đã đột phá Vũ Tông

Ngắn ngủi nửa năm, hắn đã trưởng thành đến tình trạng như thế, làm sao làm được!

Nhưng.

Nữ nhân này chỉ sợ sẽ không nghĩ đến, Vân Phi Dương còn không sử xuất toàn lực, hiện tại chỉ tựa như một con mèo, đang đùa bỡn một con chuột đáng thương!

Ngươi không phải thiên tài đứng đầu Thiên bảng sao?

Ngươi không phải thiên tài đứng đầu Đông Lăng thành sao?

Ngươi không phải từ khi vừa mới bắt đầu, đã không để lão tử nhìn trong mắt?

Đừng nóng vội!

Lão tử chậm rãi đùa chơi chết ngươi!

Giẫm nát tôn nghiêm ngươi từng chút một trước mắt nhiều người, thống khổ đi, haha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.