Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 438: Nhiệm vụ thí luyện, chinh phục Ma Linh



Tại Phàm Giới, người không có tu vi cũng có thể trở thành Tể Tướng dưới một người, trên vạn người, hoặc trở thành một đại Đế vương.

Nhưng.

Mảnh đất thí luyện lại không thể.

Bởi vì Ma Linh chỗ này có tập tính tương tự Ma tộc, nhược dục cường thực.

Người nào mạnh hơn, người đó có càng quyền to hơn, một tù trưởng Thành Bang nho nhỏ, chính là đại biểu mạnh nhất, không có Ma Linh nào dám ngỗ nghịch.

Đừng nói đến Ma Linh Bát Hoàng!

Chúng có thực lực mạnh mẽ, là tín ngưỡng của tộc nhân.

Vân Phi Dương từ trí nhớ tên Ma Linh xấu số biết được tin này, không khỏi hứng thú.

Ma Linh tôn sùng vũ lực, nếu như mình có thể chinh phục bọn hắn dưới trướng, chẳng phải rất tốt?

Ý nghĩ này thật lớn gan.

Nếu có người biết, nhất định sẽ cho rằng hắn bị điên.

Phải biết.

Qua vạn năm, Ma Linh sinh tồn trong tiểu thế giới đã đến ngàn vạn, muốn chúng thần phục, hắn có thể làm được?

Người khác cho rằng không thể.

Nhưng Vân Phi Dương muốn làm.

Bởi vì một khi khống chế được Ma Linh, đó là một cỗ lực lượng cường đại, mang theo về Vạn Thế Đại Lục thì có thể quét ngang tất cả quận quốc!

Huống hồ.

Đã muốn muốn xây dựng thập nhị tinh thành, thiếu khuyết nhất là đỉnh tiêm cao thủ, Ma Linh mặc dù tâm tính tàn bạo, nhưng có một điểm tán dương, không có tâm địa gian giảo.

Khống chế chúng đơn giản hơn nhiều so với nhân loại phức tạp.

- Ngươi muốn chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc?

Sau khi Lâm Chỉ Khê biết được dã tâm của hắn, nhất thời có chút lộn xộn.

Tên này thật điên!

- Không được sao?

Vân Phi Dương xoa tay, cười nói:

- Nếu là mảnh đất thí luyện, như vậy phải có thí luyện nhiệm vụ, nhiệm vụ của ta chính là làm cho cả Ma Linh Tộc thần phục dưới chân mình.

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:

- Cho nên, ngươi muốn đi tìm bát đại Linh Hoàng khiêu chiến?

- Không phải.

Vân Phi Dương lắc đầu.

Nói đùa.

Bát đại Linh Hoàng, đã đến cấp Hoàng, bây giờ mình có tu vi gì, khiên chiến chỉ có thể bị đánh.

Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp.

- Ngươi làm sao chinh phục?

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Trước nắm giữ một Thành Bang, rồi chậm chậm thẩm thấu.

Nói xong kéo nàng đi.

- Chúng ta đi thôi.

Vân Phi Dương đến mảnh đất thí luyện vốn tìm kiếm thuộc tính ngũ hành của Ngũ Hành Thần, bây giờ lại thêm một nhiệm vụ gian khổ, khống chế toàn bộ Ma Linh Tộc.

Nhìn qua thì có chút đường đột tùy ý, nhưng thật có ý nghĩa sâu xa. Bởi vì chưởng khống Ma Linh Tộc không chỉ đối kháng Vạn Thế Đại Lục.

Vũ trụ rất lớn.

Bên ngoài còn có phàm nhân thế giới cường đại hơn.

Thậm chí có tộc quần đặc thù hơn nhân loại.

Mình gánh vác trách nhiệm cứu vãn thương sinh, cần tìm 108 tàn hồn, sớm muộn cũng có một ngày bước vào vị diện cường đại.

Có vị diện rất hòa khí.

Có vị diện một lời không hợp thì sẽ chém giết.

Mà không có nhân thủ, làm sao cùng người ta đánh?

Muốn nói ẩu đả.

Ma Linh Tộc giống như Ma tộc này ưu tú hơn nhân loại, cho nên nhất định phải khống chế, về sau khẳng định cần dùng đến.

Vì cứu vãn thương sinh, tái tạo Thần Giới, Vân Phi Dương bắt đầu phòng ngừa chu đáo, có thể nói dụng tâm lương khổ, cũng nhìn ra được ngày bình thường tuy tùy tiện, nhưng vẫn rất có trách nhiệm.

Toàn là đánh rắm!

Gia hỏa này giờ tiềm phục tại chỗ tối đang mong đợi nữ nhi của Tù trưởng Thành Bang sắp xuất giá này có dung mạo như thế nào đây?

"Hắc hắc."

Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười xấu xa nói:

- Tên Ma Linh gọi Abra bị mình đoạt trí nhớ chưa thấy qua nữ nhi của Tù trưởng, có điều nghe nói quốc sắc thiên hương, được mọi người yêu mến, chinh phục Ma Linh Tộc, thì tất nhiên bất đầu bằng việc chinh phục nữ nhân bọn họ trước!

- Vô sỉ.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng lườm hắn một cái.

Dù mỹ nhân băng lãnh nhưng khi giận dữ cũng rất tiêu hồn a.

Vân Phi Dương nhất thời lâng lâng, kéo tay nhỏ của nàng, nói:

- Không bằng chúng ta giải quyết luôn ngay tại mảnh đất thí luyện đi.

Lâm Chỉ Khê xoay người, trên gương mặt trắng nõn lãnh ngạo hiện ra tia đỏ ửng hiếm thấy, xem ra nàng cũng biết, cái gì gọi là giải quyết sự việc.

Vân Phi Dương theo sát tới, cười nói:

- Thẹn thùng?

Tạch tạch tạch ——

Vân Đại Tiện Thần nhất thời hóa thành một khối băng điêu sinh động như thật, trên mặt còn mang theo mỉm cười rất cần ăn đòn.

Ma Linh Tộc có tâm lý cừu thị trời sinh đối với nhân loại. Cho nên, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê không thể trắng trợn vào thành, chỉ có thể bên ngoài thi triển Linh Niệm, quan sát nhất cử nhất động trong nội thành.

Lâm Chỉ Khê chân chính quan sát Ma Linh Tộc sinh hoạt như thế nào, Vân Phi Dương thì dùng linh nghiệm tìm kiếm nữ nhân Ma Linh Tộc.

Nhưng trong vạn Ma Linh Tộc, nữ nhân ít đến thương cảm.

Vân Phi Dương lý giải.

Bởi vì Thần tại sáng tạo ra chúng cố ý thiết lập.

Nếu không.

Vạn năm trôi qua, toàn bộ tiểu thế giới này chỉ sợ đã chậc kính Ma Linh.

Nữ nhân càng ít, địa vị càng cao.

Nữ nhân trong Thành Bang dù rất đàn ông cũng có rất nhiều thanh niên hoan nghênh, mỗi người đều có một đám vây quanh.

Ma Linh Tộc có điểm đặc sắc, chính là chế độ Nhất Thê Đa Phu!

Nữ nhân trong bộ lạc có thể có rất nhiều nam nhân, như một Nữ Vương cao cao tại thượng.

Đạt được trí nhớ này, Vân Phi Dương cũng ngoài ý muốn, kiếp trước hắn ngao du vũ trụ, đi rất nhiều vị diện, tập tục đặc thù này cũng thấy nhiều.

- Nếu như, con gái tên Tù trưởng đều giống như các nàng, vậy ta vẫn nên lựa chọn khiêu chiến Ma Linh Bát Hoàng thôi.

Vân Phi Dương thầm nghĩ.

"Bành bành bành —— "

Nhưng vào lúc này, Thành Bang vang lên tiếng trống, chợt nhìn thấy một đám Ma Linh dũng mãnh đi ra.

Trên người bọn họ mặc vải vóc đơn giản, địa vị trong nội thành rất cao, bởi vì vải áo trong thế giới này ít càng thêm ít, không phải tùy tiện có thể mặc.

"Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!"

Đám Ma Linh kia giẫm lên cước bộ kỳ quái, hô hào khẩu hiệu tối nghĩa, đi lộn xộn trên đường, nhìn qua thì có tám tên Ma Linh cường tráng đang khiên kiệu hoa đi tới.

Kiệu lớn tám người khiêng?

Vân Phi Dương có chút im lặng.

Quả nhiên.

Sau khi Ma Linh Tộc học văn minh nhân loại cũng bắt chước tập tục kết hôn, chỉ là kiệu hoa mặc dù màu đỏ nhưng chỉ do vài tấm ván gỗ dựng lên.

"Xoát."

Linh Niệm Vân Phi Dương thẩm thấu kiệu hoa.

Trong kiệu ngồi một nữ nhân hoạt bát nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn như trứng, tóc đen dài, cặp mắt tràn ngập linh động.

Nếu không phải lỗ tai lớn hơn nhân loại một chút, da thịt hơi vàng nhạt, thì thật giống Phàm Giới mỹ nữ.

Mà thậm chí còn yêu mị rung động lòng người hơn, bởi vì nàng mặc đồ quá lộ, trước ngực chỉ mặc cái áo được trang trí đơn giản, không thể che được cặp vếu hùng dũng.

- Thật đẹp!

Vân Phi Dương ngốc trệ.

Khi nhìn thấy cô nàng này, hắn nghĩ chỉ có Bảo Lỵ lão sư mới có thể cùng so đấu vũ mị.

Lâm Chỉ Khê kế bên thấy hắn lộ ra thần sắc hèn mọn, đại mi cau lại, chợt quanh thân bộc phát ra khí tức cực hàn, Vân Đại Tiện Thần lần nữa bị băng phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.