Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 494: Thần, đến cùng có phải là Thần không?



Mệnh chỉ có bảy ngày.

Thời gian rất cấp bách.

Cho nên hắn nghiêm túc, phong bế chính mình trong thạch động, bắt đầu tu luyện Đoán Hồn Điển.

Còn bọn người Lương Âm được thu vào tiểu thế giới, chỉ để lại Đại xà thủ hộ ngoài động.

"Oa!"

Thần Thần đứng trong tiểu thế giới, nhìn thấy trời xanh mây trắng, há hốc mồm kinh ngạc vạn phần.

- A Nông lại có một thế giới thần kỳ như thế.

Lương Âm và Liễu Nhu cũng khiếp sợ không thôi.

Trong thân thể Vân Phi Dương ẩn giấu một thế giới, thực không thể tin nổi.

Bất quá.

Nghĩ tới tên này có khế ước thú có thể hóa người, có một thế giới này cũng có thể hiểu được.

- Mau nhìn!

Nhưng vào lúc này, Thần Thần chỉ nơi xa, nói:

- Có thành trấn!

Liễu Nhu nhìn sang, nói:

- Chắc là nơi sư đệ nói, Ma Linh đang ở trong này.

- Chúng ta mau đi xem một chút.

Tam nữ cùng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đi qua.

Các nàng vừa tới cửa thành dùng cây cối đơn giản dựng thành, Trà Mộc và Ma Linh nhao nhao đi ra.

Trong nháy mắt Lương Âm và Liễu Nhu tiến vào tiểu thế giới, bọn họ đã ngửi được khí tức nhân loại.

Tại mảnh đất thí luyện, thời điểm Thần tại sáng tạo thế giới, thiết lập Ma Linh Tộc có địch ý mãnh liệt đối với nhân loại.

Bây giờ thân trong thế giới của Vân Phi Dương, còn không có loại thiết lập này nên bọn người Trà Mộc chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Lương Âm và Liễu Nhu.

- Các người là ai?

Trà Mộc dò hỏi.

Nàng nói tiếng Ma Linh Tộc, Lương Âm và Liễu Nhu nghe không hiểu.

- Người một nhà.

Sau lưng bộc ra tiếng nói lạnh lùng, chợt thấy Lâm Chỉ Khê đi tới.

Trà Mộc nghe vậy, nhất thời buông lỏng cảnh giác.

- Quận chúa.

Liễu Nhu cười chào hỏi.

Lương Âm không nói chuyện.

Thần Thần còn cười cười.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Huynh ấy không sao chứ?

Huynh này chỉ Vân Phi Dương.

Trong khoảng thời gian Vân Phi Dương hôn mê, tùy thời có khả năng vẫn lạc, Lâm Chỉ Khê đã cảm giác được. Về sau, loại cảm giác này biến mất, để nàng suy đoán hắn đã thoát khỏi nguy hiểm.

Liễu Nhu và Lương Âm xuất hiện, tuy bất ngờ nhưng rất nhanh đã đoán ra, có lẽ do các nàng cứu Vân Phi Dương.

Quả nhiên.

Nữ nhân băng tuyết rất thông tuệ.

Liễu Nhu nói:

- Tạm thời không có chuyện gì.

Nghe câu trả lời của người y đạo bất phàm như Liễu Nhu, Lâm Chỉ Khê cuối cùng buông lỏng một hơi, nói:

- Vào đi.

Mọi người tiến vào Thành Bang.

Trà Mộc còn rất phiền muộn, hai nàng này tướng mạo không tệ, chẳng lẽ có quan hệ với Lão Công? Xem ra, mình muốn nịnh bợ không chỉ có mỗi Lâm Chỉ Khê nha.

Ngoại giới.

Vân Phi Dương xếp bằng trong sơn động phong bế.

Giờ phút này, tâm thần hắn hợp nhất lĩnh ngộ Đoán Hồn Điển.

Vạn năm trước.

Bị Chư Thần trấn áp, linh hồn mặc dù không trọng thương nhưng giống như tu vi dùng để kéo dài tính mạng, cho đến khi chui từ dưới đất lên trọng sinh, sớm đã yếu không chịu nổi một kích.

Cho đến ngày nay.

Tu vi đến Kiếm Vũ song Vương, linh hồn chỉ vào trạng thái đề bạt tùy duyên.

Không bị thương tổn mới đến Hoàng Cấp sơ kỳ.

Bây giờ thu hoạch được Đoán Hồn Điển, đối với Vân Phi Dương mà nói, không chỉ tái tạo lại linh hồn, mà cũng là một lần tu luyện linh hồn chân chính.

Cảnh giới càng cao, linh hồn cường hãn càng trọng yếu.

Nói mô phỏng Luyện Hồn Chung đi, mặc dù chỉ là vật mô phỏng, nhưng phẩm chất cũng cực cao, muốn hoàn toàn chưởng khống phát huy ra uy lực chân chính, linh hồn rất quan trọng.

Cảnh giới cao hơn, cường giả đối kháng không chỉ dựa vào thực lực và vũ kỹ mà còn tiến hành đọ sức bằng linh hồn.

Nói như vậy.

Như Vạn Thế Đại Lục Phàm Giới dạng này tu luyện thân thể và cảnh giới, nếu bọn hắn đột phá thiên địa gông xiềng, phá vỡ hư không, nhất định phải tu luyện linh hồn.

Nếu không.

Chỉ có thực lực cường đại mà đối mặt với cao thủ cảnh giới linh hồn càng mạnh, một khi đối chiến ánh mắt hoặc khí tràng đã để bọn hắn khó có thể động đậy, hoặc trực tiếp hôi phi yên diệt.

Tử bào đạo nhân lúc này đưa tới Đoán Hồn Điển, ngụ ý sâu xa.

Vân Phi Dương nếu nhờ vào đó mà hóa giải tình thế chắc chắn phải chết này, sau đó bắt đầu không ngừng thối luyện linh hồn, xác thực được lợi cả đời.

Nhưng

Bảy ngày đi lĩnh ngộ vũ kỹ còn cao thâm hơn Thần kỹ, thực rất khó.

Lĩnh hội trọn vẹn một ngày, Vân Phi Dương tiến triển chậm chạp, không khỏi cười khổ.

- Thần Giới Thần kỹ cũng không sánh nổi tâm pháp linh hồn huyền diệu này.

Hắn giờ đã sinh ra nghi vấn đối với Thần Giới mình đã từng ở, cùng cái gọi là Thần kỹ kia.

- Sư tôn cường giả kiểu này tuyệt đối áp đảo Thần Chủ, cái gọi là Thần, chỉ là danh xưng tự cao tự đại.

- Có lẽ trong vũ trụ hạo hãn bao la kia còn có tồn tại càng cường đại hơn, Thần Giới diệt vong có lẽ như Liễu sư tỷ nói, bởi vì thế lực ngoại lai xuất hiện.

Như vậy.

Thần Giới không thể chống cự thế lực ngoại lai, cuối cùng vẫn lạc, mình và đám Thần đã vẫn lạc đến cùng phải Thần hay không?

Đây là một vấn đề phức tạp.

Vân Phi Dương không nghĩ ra, cũng không có thời gian suy nghĩ, vẫn nên lĩnh hội Đoán Hồn Điển thì hơn. Hắn đoán nếu mình hiểu rõ huyền diệu tâm pháp này thì linh hồn sẽ bay vọt về chất.

Đến lúc đó.

Có lẽ sẽ hoàn mỹ khu động được mô phỏng Luyện Hồn Chung,!

Dù không cần đạt tới Hoàng Cấp, không cần độc dược, cũng có thể giải quyết Thác Bạt Linh Hoàng và bảy Hoàng khác.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã hết bốn ngày.

Vân Phi Dương không nhúc nhích tí nào, như lão tăng nhập định, thủy chung tìm hiểu Đoán Hồn Điển, thậm chí quên đi thời gian, quên sinh tử của mình.

Đoạn thời gian mất ăn mất ngủ lĩnh ngộ này, hắn rốt cục hiểu được một chút về Đoán Hồn Điển, cũng bắt đầu dựa theo khẩu quyết, vận chuyển Đại Tiểu Chu Thiên.

Tử bào đạo nhân nếu như biết.

Mới vẻn vẹn bốn ngày, đồ nhi tiện nghi của mình đã lĩnh hội được một chút của Đoán Hồn Điển cao thâm hơn Thần kỹ này, khẳng định sẽ vui mừng, cũng không uổng công hao phí vạn năm công lực báo mộng.

"A!"

Sau khi vận chuyển thành công khẩu quyết lần đầu, Vân Phi Dương đột nhiên ôm đầu, dữ tợn hét thảm, linh hồn như gặp phải trọng kích.

Đoán Hồn Điển.

Tinh hoa ngay tại chữ Đoán này. (đoán = rèn)

Một khi vận chuyển thành công sẽ tiến hành rèn luyện cấp độ sâu đối với linh hồn, đồng thời mang đến tra tấn linh hồn kinh khủng nhất.

"Hô —— "

Vân Phi Dương ngừng vận chuyển, mồ hôi lạnh chảy ròng nói:

- Muốn khôi phục hai hồn bảy phách bị hao tổn, xem ra cần phải kinh qua quá trình rất thống khổ.

- Tới đi!

Hắn cắn răng, lần nữa vận chuyển Đoán Hồn Điển, loại thống khổ khó nói lên lời kia lần nữa xuất hiện trong thức hải.

"Răng rắc!"

Vân Phi Dương nắm thật chặt quyền đầu, dù sắc mặt dữ tợn đến cực hạn, nhưng vẫn khổ cực chống đỡ.

- Thân thể và linh hồn lão tử bị tra tấn trọn vẹn một vạn năm, điểm ấy thống khổ tính là gì!

Cuối cùng.

Vân Phi Dương tăng tốc vận chuyển Đoán Hồn Điển, tra tấn linh hồn ngày càng mạnh!

"Phù phù!"

Sau nửa canh giờ, hắn ngã trên mặt đất, khóe miệng co giật, miệng sùi bọt mép, toàn thân ướt đẫm, cả người hư thoát.

Không ai biết thời gian này, hắn trải qua thống khổ kinh khủng như thế nào.

Bất quá.

Sau khi ngừng vận chuyển Đoán Hồn Điển, thống khổ dần tiêu tán, Vân Phi Dương rõ ràng cảm giác được, sau khi tập luyện thì linh hồn mình mạnh hơn trước đó, tinh khí thần cũng tốt hơn nhiều.

- Rất tốt, rất tốt!

Vân Phi Dương hơi chút thở dốc, lần nữa đứng dậy ngồi xếp bằng xuống rồi vận chuyển Đoán Hồn Điển, bắt đầu liều mạng tự ngược tu luyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.