Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 551: Trúng độc!



Lăng Sa La bây giờ thật muốn giết Vân Phi Dương, bởi vì tên này thế mà ôm mình ngồi trên tượng Vu Thần!

Đây chính là tín ngưỡng chính mình, là Thần Linh phù hộ vạn tộc đời đời sinh sôi, làm như thế là khinh nhờn lớn nhất!

Mà.

Càng không thể nhẫn là tên này vậy mà nói với Thác Nhĩ Đồ:

- Bản Thần cự tuyệt ngươi tuyên thệ.

Xin nhờ!

Ngươi chỉ là một nhân loại, tuy cảnh giới đề cao rất yêu nghiệt, cũng không thể vô sỉ xem mình như Thần minh chứ!

Lăng Sa La cũng không biết.

Vân Phi Dương nói như vậy không sai.

Dù sao, kiếp trước của hắn, bàn về thân phận thì thật bình khởi bình tọa cùng Vu Thần, một phàm nhân quỳ bái hành lễ, không phải rất bình thường?

- Lớn mật!

Thác Nhĩ Đồ sau khi ngây người, phẫn nộ quát:

- Dám ngồi trên tượng Thần của tộc ta, tội không thể tha!

Vân Phi Dương không có để ý tới hắn mà nhìn về phía đầu thạch tượng, cười thầm nói:

- Vu Thần, cô tại Thần Giới là đại mỹ nhân gần với Cửu Thiên Thần Nữ nhất, thế mà bị tộc nhân tín ngưỡng mình điêu khắc xấu như vậy.

"Xoát."

Hắn ôm Lăng Sa La nhảy xuống, thản nhiên nói:

- Bản Thần ngày hôm nay tuyên bố, lão gia hỏa này không có tư cách kế nhiệm chức Tộc trưởng Vu tộc.

Nói rồi vung tay lên, thu Ngũ Độc Kinh Thư giả vào tay, nhẹ nhõm bóp nát, nói:

- Cho nên, đại điển kế nhiệm hôm nay kết thúc.

Đầu tiên ngồi trên tượng thần.

Sau đó bóp nát kinh thư dùng để cử hành đại điển.

Vân Phi Dương làm thế để Thác Nhĩ Đồ cùng tất cả Trưởng lão phẫn nộ không thôi, nếu như không phải bận tâm tượng Thần, bọn họ chỉ sợ sớm đã xuất thủ!

- Tiểu tử!

Ánh mắt Thác Nhĩ Đồ như phun lửa, quát:

- Cút ra khỏi Tượng Thần Điện.

- Bảo ta lăn?

Vân Phi Dương cười cười nhìn qua hỏi Lăng Sa La.

- Hắn có tư cách này không?

- Không có.

Lăng Sa La nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, phẫn nộ nói:

- Một tội nhân sát hại bà bà ta không xứng làm Tộc trưởng, càng không xứng tuyên thệ trước mặt Vu Thần tượng.

Nàng vừa mở miệng, bọn người Thác Nhĩ Đồ lúc này mới quan sát tỉ mỉ, thần sắc đột nhiên ngốc trệ, bởi vì cảm thấy nàng khá quen.

Ánh mắt đục ngầu của Dạ Phượng Kiều lấp lóe, tay bà run run, khàn khàn hô to:

- Thánh…thánh nữ!?

Quả nhiên.

Lão ẩu này vẫn nhận ra Lăng Sa La.

Lời vừa nói ra.

Thác Nhĩ Đồ đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn cắn răng, tức giận quát:

- Tốt, nguyên lai là nghiệp chướng này!

- Là Thánh nữ!

- Nàng trở về!

- Nữ nhân đáng giận này còn mặt mũi trở về?

Bên ngoài Tượng Thần Điện, rất nhiều tộc nhân nhao nhao phẫn nộ, nhiều năm qua bị Thác Nhĩ Đồ vu cáo, hình tượng Lăng Sa La trong lòng tộc nhân Vu tộc như rớt xuống đáy vượt.

- Lão gia hỏa.

Ánh mắt Vân Phi Dương âm sâm lên, hỏi lại.

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Thác Nhĩ Đồ không để ý đến hắn mà căm tức nhìn Lăng Sa La, quát to:

- Nghiệt chướng, bản Tộc trưởng tìm ngươi thật lâu, không ngờ người tự mình trở về, như thế cũng tốt, nhanh giao ra Ngũ Độc Kinh Thư!

Vân Phi Dương chỉ hắn, nói:

- Dám hô nữ nhân ta là nghiệt chướng, ngươi cút ra đây.

Nói rồi, ôm Lăng Sa La bay ra ngoài Tượng Thần Điện.

- Hửm?

Thác Nhĩ Đồ khẽ giật mình.

Trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm giác được, gia hỏa còn trẻ tuổi này tu vi bất phàm, hình như không yếu hơn mình.

- Khó trách nghiệt chướng này dám trở về, nguyên lai đã tìm được trợ thủ.

Hắn cười lạnh, chợt thi triển thân pháp bay ra ngoài.

Vạn Thế Đại Lục cao thủ như mây, nhưng đối võ giả Hoàng Cấp, dù Vũ Hoàng đỉnh phong thì Thác Nhĩ Đồ cũng không để trong lòng, bởi vì đối phó bọn hắn, không dùng thực lực, mà dựa vào độc thuật thì có thể giải quyết.

Bất quá.

Khi hắn bay ra ngoài, nhất thời ngu người.

Giờ này khắc này, trên không Vu Tộc bộ lạc, mấy trăm cường giả Vương cấp treo lơ lửng giữa trời, bọn họ bộc phát khí tức cuồng bạo, từng tên hung thần ác sát, khiến cho không khí xung quanh dị thường áp lực.

- Mẹ ta ơi!

- Nhiều cường giả Vương cấp như vậy!

Rất nhiều tộc nhân chấn kinh.

Vu tộc nhân khẩu thưa thớt, ngày bình thường đều sinh hoạt trong bộ lạc, chưa từng từng tiến vào Vạn Thế Đại Lục, chưa từng gặp qua đội hình hào hoa như thế!

- Tỷ tỷ.

Dạ Phượng Kiều nhìn lấy nhiều cao thủ Vương cấp như vậy, rung động lẩm bẩm.

- Sa La nàng trở về, còn mang theo nhiều cường giả như vậy, tỷ có thể ngờ được chuyện này không?

Hết thảy như Vân Phi Dương nghĩ.

Triệu hồi ra nhiều Linh Vương để chấn nhiếp toàn bộ Vu tộc.

Hắn ôm Lăng Sa La treo giữa không trung, sau lưng có trăm tên Linh Vương phụ trợ, bộc lộ ra khí thế quân lĩnh thiên hạ, hỏi:

- Muốn lão gia hỏa này chết như thế nào?!

- Ngàn đao bầm thây!

Lăng Sa La cắn răng đáp.

"Ách?"

Vân Phi Dương khẽ giật mình.

Năm đó Lương Âm có nhắc qua, khi hắn đâm tên cường đạo đầu mục mấy đao, nàng đã không chịu nổi, bây giờ Lăng Sa La lại như thế. Điều này có thể khẳng định, nếu mình đâm ngàn vạn đao thật thì chắc cô nàng này sẽ không nhíu mày một cái.

Bởi vì cừu hận này quá sâu, khắc cốt ghi tâm!

- Được.

Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống, nói:

- Ngàn đao bầm thây.

Nói rồi, Hàn Thiên Kiếm xuất hiện tại hư không.

- Hừ.

Thác Nhĩ Đồ cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng mang đến nhiều Vũ Vương như vậy thì bản Tộc trưởng sẽ e ngại?

Nói rồi.

Phất ống tay áo một cái.

Từng đoàn sương độc màu xích hồng xuất hiện, trong nháy mắt tràn ngập tại toàn bộ Vu Tộc bộ lạc, sắc mặt Dạ Phượng Kiều đại biến, lúc này quát:

- Đây là Huyết Tan Tán, mau tránh ra!

Rất nhiều tộc nhân nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

Huyết Tan Tán, độc dược từ mấy chục loại độc tố luyện hóa mà thành, chỉ cần đính vào da sẽ thẩm thấu vào cơ thể, lẫn vào trong máu. Một lâu sau, huyết dịch bị hòa tan, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Loại độc này nếu dùng đẳng cấp phân chia, tuyệt đối là Hoàng Cấp, cho dù Vũ Hoàng đỉnh phong cũng khó có thể hóa giải.

"Xoát xoát!"

Trong khoảnh khắc, tộc nhân Vu tộc tranh nhau chạy tứ tán, nhưng vẫn có không ít người chạy chậm, bị độc phấn dính lên, nhất thời ngã xuống đất, thống khổ hét thảm.

- Má ơi?

Vân Phi Dương ngạc nhiên, lão gia hỏa này thế mà không để ý tộc nhân mình, cứ như vậy công nhiên phóng độc, thật nhẫn tâm.

"A!"

Nhưng vào lúc này, Linh Vương treo giữa không trung nhao nhao kêu thảm, bọn họ cũng bị độc phấn ăn mòn, cuối cùng từng người ngã xuống đất, thống khổ giãy dụa.

Lăng Sa La vội vàng hô to:

- Độc này rất mạnh, nhanh lui lại!

- Lui không kịp rồi.

Sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn, thống khổ nói:

- Ta cũng trúng độc.

Lăng Sa La ngây người.

Đại ca ơi!

Ngươi là người ta mang tới giúp mình báo thù, chỉ nói hai câu ngoan thoại đã bị đánh ngã, cũng không quá được rồi.

- Mặc kệ!

Lăng Sa La vội vàng ôm Vân Phi Dương, bay ra bên ngoài, cuối cùng thoát ly khỏi phạm vi của độc tố.

"A!"

Vân Phi Dương thống khổ hét thảm lên, xem ra trúng độc rất sâu.

"Ha ha ha!"

Thác Nhĩ Đồ thấy thế, không kiêng nể gì mà cười to quát:

- Tiểu tử, ngươi mang nhiều cường giả đến nữa thì trước mặt bản Tộc trưởng, vẫn không đủ!

- Đáng giận!

Vân Phi Dương thống khổ nói:

- Lão tử chủ quan rồi!

Lăng Sa La nhanh khóc, nói:

- Ngươi rõ ràng nói vạn độc bất xâm, làm sao vừa đối mặt thì đã bị độc ngã, ngươi có phải đang gạt ta, có phải đang diễn trò?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.