Dựng nên từ thủ đô cũ của Nhật Bản, Tokyo, Fuchuu là một trong những thành thị đông dân nhất tại đất nước này.
Đông đúc dân cứ đồng nghĩa với rắc rồi phức tạp tồn tại tỉ suất cực cao, tuy nhiên đồng thời nó rất thích hợp để thu thập tin tức và hòa mình vào xã hội.
Nhất là đối với một kẻ ngoại lai như Hitomi.
Đi mua sắm, chứ không phải đi hội chợ, Eran đại sư huynh chỉ dẫn theo hai người làm công việc bưng bê đồ vật. Cộng thêm Hitomi nữa là bốn thành viên.
Nhưng Hitomi được đặc cách đi theo để mở mang tầm nhìn, vậy nên cậu không cần phải khuân vác hành lý gì cả.
Kể ra thì trụ trì Yakumo quả thật khá tinh tế.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, cũng hơn một tuần lễ, vậy mà nguồn gốc trước kia của Hitomi cũng không thấy ông hỏi đến.
Nếu Yakumo nhắc tới mấy vấn đề đó, Hitomi chỉ còn cách lấp liếm cho qua, vì trả lời sai một cái liền lộ tẩy ngay lập tức.
[Không biết là ông ấy quên, hay cố tình quên nữa…Dù gì thì ân này, mình ghi nhớ rồi… (`・ω・´)]
Ít ra thì đền Kyuuchou không có lừa gạt người lúc sa cơ lỡ bước, mà là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Cả đoàn bốn người dọc theo tuyến đường đi bộ từ từ tiến đến trung tâm thành phố.
Hitomi không thấy Eran đại sư huynh bắt tàu điện ngầm hay xe buýt để di chuyển, mặc dù nơi đây vẫn có hai phương tiện đó.
Ngây ngốc tại đền suốt một tuần lễ làm cậu có cảm giác mình xa cách với thế giới bên ngoài hiện đại và phồn vinh.
Dù tại thế giới cũ hay thế giới mới thì bỏ đi thói quen sử dụng công nghệ và thiết bị cao tốc là một chuyện không hề dễ chút nào.
Vừa đi, Eran vừa giới thiệu cho Hitomi một vài danh lam thắng cảnh của Fuchuu và những địa phương nổi tiếng ở đây.
Đền Kyuchou cũng được vinh dự là một trong nững kì quan của thành phố.
Ngoài ra còn có hai khu công viên vui chơi giải trí nằm tại trung tâm Fuchuu, và vài chỗ khác nữa.
Hitomi mục tiêu là tìm hiểu, vậy nên nơi cầu cần biết tới chính là…
“Thư viện thành phố…(0,0)!?”
“Tôi chưa đi bao giờ nên cũng không rõ nữa…”
Eran quay sang hai sư đệ của mình hỏi:
“Này, có người nào đã từng đến thư viện của Fuchuu chưa?”
“Hình như không có thư viện đâu, Eran –san!”
Bên trái hơi mập tăng lữ trả lời.
“Ách…Sao kì vậy, sư pụ Yakumo nói là có mà….(0-0)!”
“Hình như ông ấy bị nhầm đấy, theo đệ nhớ không nhầm…Có một cái nhà sách nhỏ lần trước sư phụ đi qua với đệ cùng Yamata. Mà ngày ấy nghĩ đó là thư viện thành phố (-.-)!”
Ba người: “…”
Ôi vl…!!!
“Đành chịu…” –Eran nhìn Hitomi hỏi dò, “Cậu thấy sao, Kizari –kun…hiện tại chúng ta chỉ biết mỗi chỗ đó thôi!”
“Tôi không cầu kì gì đâu, chỉ cần có sách là được…!”
“Vậy, Neo, cậu dẫn Kizari- kun đến đó nhé…Còn nhớ đường chứ!?”
Bốn người lập tức chia ra làm hai ngã, một bên đi mua sắm đồ vật, còn lại thì đi đến nhà sách nhỏ.
Ước độ một giờ sau, Hitomi và Neo đã đứng trước một cái tồi tàn và cũ kỹ gian hàng.
Hitomi:!!!...(v.v)…!!!
“Neo –san…Cái này, là thư viện hồi đó mà Yakumo trụ trì đã tới hả…⊙▃⊙?!”
“Ờ thì…đại khái là như vậy!”
Nhìn trước mặt mốc meo nhà sách, Neo cũng dụi dụi con mắt hai lần, tưởng mình đi nhầm. Cơ mà cái bảng hiệu và vị trí của nó, đúng là không nhầm đi đâu được.
“Như vầy mà trở thành trung tâm thành phố thư viện sao được chứ…(-.-)!”
“Khục khục…” –Nghe Hitomi lầm bầm vài tiếng, Neo đỏ mặt vội lái sang chủ đề khác:
“Kizari –kun, đã lỡ đến thì vô thôi, cậu xem trong đó có thứ mình cần tìm không?”
“Ừm, anh đợi chút nhé!”
Hitomi gật đầu, bỏ công bỏ sức để đi thì chí ít phải thu được tí thành quả chớ. Cậu nhấc chân bước vô bên trong.
Cũ mà kỹ…Rách nát mà ngăn nắp!
Đó là ấn tượng đấu tiên của Hitomi khi mới thấy bên trong cửa hàng.
Từng giá sách được xếp thành hàng, mỗi kệ thư tịch đều được phân chia kỹ lưỡng, đâu ra đấy!
Đèn đóm không sáng lắm, có loại trái ngược với đô thị sầm uất, tựa hồ bước vào một không gian khác.
Chủ tiệm là một ông già, tuổi chừng sáu, bảy chục, đang ngồi chong ngọn đèn bấc, thỉnh thoảng lật lật trên tay cuốn sổ đếm nhẩm gì đó.
[Thiệt là quái nhân…Trang trí kiểu này biểu gì không có khách…(-.-)!]
Nghe tiếng bước chân, ông già hơi nhấc mắt lên, quét qua Hitomi vài vòng rồi lại cắm đầu tiếp tục công việc của mình.
Hitomi cũng mặc kệ thái độ kì cục của ổng, bắt đầu dò từng cuốn sách một, để xem có thu thập thêm được tin tức hữu ích nào không.
Có điều, nhỏ như vậy tiệm sách, chỉ sợ rằng có lòng mà không có sức a.
[Ma pháp…Lịch sử…Ma pháp…Lịch sử…]
Lịch sử thì có đầy, nhưng liên quan đến ma pháp lịch sử, hay ma pháp thư tịch, tuyệt không có một cái.
Hitomi mất gần một tiếng đồng hồ cặn kẽ tra cứu, lục tung cả trăm cuốn sách mà chẳng hề tìm được thứ mình muốn.
Toàn là cái gì sách ngữ văn, toán học, vật lý, truyện tranh nhi đồng…
Thấy mà nản!
[Dù gì thì cũng lường được trước rồi…(-.-)]
Quy mô thế này thì đào đâu ra cơ chứ!
Đành cố tìm chỗ khác thôi.
Thấy Hitomi vẻ mặt chán chường định quay về, ông già chủ tiệm bỗng ngước đầu lên hỏi: “Này nhóc, định tìm sách ma pháp trong tiệm của ta hả!?”
“Hở…!”
Hitomi lập tức cảnh giác lên, nhìn ông già, nhưng ổng giống như chả thèm đoái hoài gì, tựa hồ đang hồi tưởng mấy chuyện xa xưa, lẩm bẩm:
“Thời đó ta cũng đi thi trường ma pháp a…Đáng tiếc koong đủ tiêu chí…Không ngờ…Thật là duyên số!”
Hitomi chảng hiểu ổng đang lầu bầu cái chi, bỗng nhiên, ông già nói với cậu:
“Nhóc không cần cảnh giác...Ta biết vì ta cũng từng giống nhóc thôi!”
“Thi ma pháp, cũng chẳng phải điều bí mật gì ghê gớm…Nhưng để lấy tư liệu thì cần đến học viện ma pháp thư tịch của thành phố, đăng ký tin tức thì mới mua được!”
“Mấy quầy buôn bán nhỏ lẻ như ta, bị cấm chỉ ngoại bán những thứ ấy…!”
“Vậy sao…Cháu cứ tưởng…(-.-)!”
Hitomi hơi thất vọng thì thào…Đăng ký tin tức, thứ này nghe xong là cảm giác không ổn rồi.
Hitomi phá vỡ Thứ Nguyên Tường Kép giáng lâm thế giới này, làm sao mà sở hữu quốc tịch để đi làm chứng minh các kiểu.
Giống như nhìn thấy sự phiền muộn của cậu, ông già tiếp tục:
“Âu cũng là cái duyên, nhóc là khách hàng đầu tiên khai trương quán của ta trong suốt một tháng qua…!”
[Buôn bán gì mà một tháng một khách trời…@@@...(0.0)?!]
“Vậy nên là, ta quyết định hỗ trợ nhóc chút ít…”
Ông già nói rồi, xoay người, đút tay vào túi lấy chiếc chìa khóa nhỏ, lại gần một cánh cửa tủ con con nằm mé bên phải.
Chỗ này tối om, nếu không chú tâm thì chẳng ai phát hiện được.
Ông lão mở cửa tủ ra, lục lọi vài phút xong khệ nệ bưng ba cuốn sách.
Hitomi nhìn phai màu bìa ngoài cùng ố vàng trang giấy liền hiểu được, mấy món này chắc là đồ trân tàng của ông cụ.
Hitomi sờ sờ túi mình, thầm nghĩ bên ngoài còn có Neo-san, chắc cũng đủ chống đỡ.
“Không cần…” –Ông cụ xua tay, “Coi như ta tặng cháu…Cố gắng mà thi đậu trường Ma Pháp!”
“Ơ…ơ…dạ…!”
[Đệch…Mình có biết gì mô mà thi…(T^T)!]
May là ông già không rõ ràng điều ấy, chứ không thì…
Hitomi cảm ơn rối rít, tỏ vẻ hài lòng đi ra ngoài.
“Kizari –kun…Lấy được thứ cậu cần rồi hả!?”
“Đúng vậy, mà sao anh biết hay thế (0.0)?!”
“Hai chữ Vui Mừng nó ghi rõ trên mặt cậu kìa…Cậu có đủ tiền không?”
“Dạ đủ ảnh…!”
[Ngu gì biểu ông cụ bán free cho mình… mất công đưa tiền lại…(∪ ◡ ∪)!]
“Thế về hén…Đại sư huynh mới điện thoại cho anh hồi nãy!”
“Vâng!”
Hitomi trả lời, nhìn Neo vung vẩy chiếc điện thoại trong tay mà âm thầm phun nhả rãnh. Nói khổ tu đâu, đi bộ đâu…Điện thoại vẫn kè kè bên mình kia kìa.
Dọc đường lại được một phen thưởng thức phong tình người dân, cơ mà cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Người ta chả rảnh hơi đâu mà dừng lại chào nhau trên đường phố.
Nếu nhận xét thật lòng, tuy có chút sai lệch, nhưng hai cái thế giới thiệt tình sai lệch với nhau rất lớn.
Một bên tuy hơi thưa thớt nhưng dân chúng nhiệt tâm, cảm giác ấm cúng…
Bên này, người đông, náo nhiệt, có điều lộ ra một vẻ vô cảm và lạnh lẽo từ sâu trong tim…
[Nhưng mình sẽ phải học cách thích nghi thôi….!]
Bởi vì chuyện đó, là bắt buộc…và đối với một người đã sở hữu nhiều ký ức khác biệt giữa các thế giới, nó không phải là thứ gì quá đỗi khó khăn, tuy nhiên, Hitomi cảm thấy chán ghét khi phải tự khoác cho mình một lớp mặt nạ dày cui…
[Khi đầy đủ thực lực…Chính mình sẽ không cần phải chìm ngập trong những loại sắc thái giả dối này nữa…(`・ω・´)]