Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 141: Biến cố (2)



Xoẹt ~~~

“Cái gì… (ノಠ益ಠ)!”

Đang cấp tốc tấn công người áo đen, khóe mắt nhìn thấy một đạo quang mang lấy đáng sợ tốc độ từ xa xa vòm cây bắn thẳng tới mình, cả người lông tơ dựng đứng lên.

“Kẻ nào…!”

Đang trên đà tiến đến, không còn kịp rút vũ khí về phòng thủ nữa, Áo đen cắn răng, phản ứng cực nhanh kích hoạt ma pháp tại trang phục, đồng thời cố gắng né đi chỗ yếu hại của bản thân.

Kinh khủng vật lạ, thậm chí so với đạn còn muốn mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc áo đen mới làm ra sơ sài phòng ngự, đã va chạm vào người hắn.

Ầm…!

Phốc ~~~

Áo đen hình rồng giống nhu diều gãy cánh, bị khủng bố lực trùng kích cùng sóng xung kích đánh bay một đường thẳng kéo dài lê lết bốn, năm mét mới chấm dứt.

“Ta chưa chết…(0.0)!?” -101 ngờ nghệch mở mắt ra. 

Giây phút đón nhận tử vong ấy, hắn đã nhắm mắt lại, nhưng âm vang điếc tai từ đòn tấn công bất ngờ khiến hắn phải giật mình lui bước.

Nhìn trước mặt quang cảnh, 101 cảm thấy có chút rung động.

Đối thủ của hắn, cũng chẳng phải tay mơ. Dù là ở trạng thái đỉnh phong 101đều chưa dám nói chắc sẽ chiến thắng được tên kia.

Vậy mà…Hắn đang trông thấy gì đây?

[Được cứu rồi…!]

101 lòng mừng khấp khởi…

“Chỉ một đòn, gần như muốn hạ gục một cái tinh nhuệ chiến sĩ có trang bị ma phục cùng võ trang đầy đủ…Sức công phá từ không biết vật chất, phán đoán là rất nhỏ…Dẫu cho đánh lén, cũng không ghê gớm như vậy chứ… ಠ▃ಠ!?”

101 cảm nhận được sóng dao động Psion, dĩ nhiên người vừa mới cứu bản thân cũng là một pháp sư.

Có điều, sóng này yếu ớt vô cùng, tựa hồ người kia chỉ là thuận tiện đánh một cái búng tay ra phép thuật này vậy.

[Mà nó có phải là phép thuật hay không còn chưa thể khẳng định được…(- -)!]

“Khụ…Khục...Khụ…Khốn kiếp…Thằng chó nào…Dám đánh lén Liu Xifeng tao… (ノಠ益ಠ)!”

[Liu Xifeng…Đó là tên của hắn…Nghe rất giống người TQ…►_◄]

Dường như quá tức giận vì bị đánh lén, Liu Xifeng cũng quên béng mất điều cấm kỵ khi chiến đấu, đồng thời đã để lộ ra tin tức về bản thân.

Mặc dù Hitomi không dám chắc chắn hắn tung là tên thật hay giả, nhưng có một điều cậu dám khẳng định rằng, tên áo đen hình rồng này, không phải là người trong nước.

Ngược lại, đứng gần Hitomi hơn 101, từ khẩu âm đến phong cách nói chuyện, hoàn toàn phù hợp với một công dân của Nhật.

Đã là đồng bào, dù đúng hay sai, tựu vẫn hơn là người ngoài.

Hitomi trong nháy mắt đưa ra quyết định, hai mắt xẹt ngang một tia điện quang, toàn thân co lại giống tư thế của một con báo chuẩn bị vồ mồi.

Cậu không định sử dụng ma pháp, bởi vì từ việc Liu Xifeng có thể nhạy cảm phát hiện và chống đỡ được đòn đánh lén của Hitomi, cậu biết rằng ma pháp thực hiện ở khoảng cách quá gần, rất khó tránh khỏi bị đối phương phát hiện dao động của Psion và tiến hành phòng thủ.

Liu Xifeng đã quay trở lại.

Cả người trang phục nhiều chỗ rách rưới, thủng lỗ chỗ, đặc biệt phần trên gần như xám đen một mùi than khói, giống như vừa bị ai đốt cháy khét lẹt vậy.

Mũ giáp mặt của Liu Xifeng cũng bị đánh bay, hắn hi sinh một thân chiến trang của mình để đổi lấy an toàn của bản thân.

Hitomi nhìn thấy đằng sau lớp che giấu đó là khuôn mặt một người đàn ông trung niên.

Hắn ta, trông rất bệnh hoạn. 

Tóc tai để lởm chởm, vài chỗ tỉa ngang, mất trống, gò má hóp lại, hốc mắt khô khốc, bờ môi nở ra một nụ cười có chút điên cuồng, nhưng thần sắc cảnh giác không hề giảm bớt đi dù chỉ là một chút.

“Con chuột nhỏ…Lộ diện đi nào…Đến cứu đồng bạn của mình đi chứ…Khà khà…!”

Liu Xifeng vừa nói, vừa chậm rãi từng bước đến gần 101, ý đồ uy hiếp rõ ràng.

Có điều, giáp ngoài đã bị phá hủy, dẫu đang cố gắng tỏ vẻ cường thế, nhưng cũng không thể che dấu đi vẻ hoảng loạn trước một đối thủ bí ẩn đang chờ đợi ở một nơi nào đấy trong khu rừng để đánh lén hắn.

Mồ hôi càng lúc càng chảy thành từng giọt trên mặt Liu Xifeng…

Hắn đang đánh cược…

Cược rằng, tên sát thủ kia, có nghe được cuộc đối thoại ban nãy giữa hai người.

Mà đã như vậy thì, 101 giá trị, là không thể bàn cãi…

Để bảo vệ đối phương, tên kia, sẽ phải ló mặt ra…Đến lúc ấy…

Liu Xifeng siết chắt nắm tay giấu trong áo, âm thầm nảy lên ác độc suy nghĩ.

“Ép ta đi ra ngoài ánh sáng sao...!” 

Hitomi cười gằn, xung quanh đột nhiên nổi gió tán loạn.

~~~ Vù ~~~

Rào rào…

Vô số mảnh vụn đá, lá cây, gỗ mục, thổ nhưỡng…giống như lốc xoáy một dạng phóng ra ngoài tựa phi châm hướng về phía Liu Xifeng.

Đang cảnh giác tột độ, Liu Xifeng bỗng nhiên nghe tiếng động từ cánh trái vang lên, vội vàng rút trong ống tay áo giấu kỹ Cad, miệng lẩm nhẩm gì đó, bóp cò bắn một phát.

Im ắng không chút tiếng động, vừa va chạm với đất đá, sỏi bụi, ma pháp tức thì phát động…

Oành!

Màu vàng chói kèm theo nóng hầm hầm ngọn lửa nổ bùng lên…

Pằng! Pằng! Pằng!

Liu Xifeng liên tục nổ ba lần súng, trước mặt hắn một mảng rừng cây ngay lập tức bị biển lửa bao trùm. Nhưng Liu Xifeng không chút nào toát ra thư giãn thần thái, ngược lại càng co rụt người, cẩn thân quan sát xung quanh hơn.

Vù ~~~

Gió lần nữa rít lên, Liu Xifeng căng con mắt ra quét ngang, trong lòng một trận lộp bộp.

Từ trận đánh ở cứ điểm bí mật, cho đến truy đuổi 101 đến khu vực này, tuy rằng hắn tỏ ra cực kì mạnh mẽ, nhưng chỉ có Liu Xifeng biết, bản thân sắp đến cực hạn, thân thể thì còn kháng cự thêm chút, ma lực lại gần khô kiệt.

Trong đầu hắn Psion đã sắp xài hết rồi.

Nhất là ban nãy xả một loạt “Hỏa Cầu” ma pháp, đã làm tiêu tốn một lượng lớn Psion còn sót lại của Liu Xifeng.

“Đáng giận tên giấu mặt…Có dám đi ra quyết một trận tử chiến với ta… (ノಠ益ಠ)!”

Đối phương thật sự tạo cho hắn quá lớn áp lực.

Ngay từ lúc giao phong đến giờ, kẻ địch chỉ ra tay đúng hai lần.

Lần đầu tựu phế đi pháp trang mà tổ chức luôn tự hào.

Lần thứ hai, suýt chút nữa vắt khô ma lực của hắn.

Liu Xifeng đang cố gắng câu giờ…Bởi vì, kéo được càng lâu, hắn có thể hồi được thêm Psion, đồng thời tổ chức có thể đã đánh hạ cứ điểm của bọn 101, và chạy tới đây chi viện cho hắn.

Có điều, Liu Xifeng, bàn tính thật nhiều, nhưng quên mất một điều cực kì quan trọng.

Đó là, Hitomi cũng không phải tay mơ mới tới để nghe hắn giảng giải.

Làm một cái anh hùng lâu năm, Hitomi đã tích lúy không ít kinh nghiệm đối phó tội phạm. Cậu đang chờ, chờ một cơ hội nhất kích tất sát.

[Cái gì binh đoàn…Tựu không phải là chuyện mình có thể lo được…Bắt tên này trước đã… ॓_॔ ]

Liu Xifeng rống giận, la hét một trận, chẳng hề thấy trong rừng truyền đến phản ứng gì, lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa mất đi cảnh giác hoàn toàn.

Hắn hướng 101 cười khặc khặc nói:

“Xem ra tên kia chỉ là vô tình đi ngang qua…Mơ mộng kiếm ai cứu ngươi nữa, binh sĩ binh đoàn 101 à… (─‿‿─)!”

Nhưng vừa thốt xong chữ cuối cùng, Liu Xifeng chợt cảm thấy cả người mát lạnh, lông tơ dựng đứng hết lên, phía sau hắn tiếng gió rít gào cũng xé rách không khí…

Liu Xifeng giật nảy người, không ngờ đối thủ chọn lựa đúng giây phút hắn hạ thấp nhất sự chú ý đối với cảnh vật quanh người.

Hắn nóng nảy quay đầu, chỉ thấy một bóng đen to lớn giống như đại bác hỏa tiễn muôn ập đến bao phủ toàn thân hắn.

[Không tránh né được…Vỡ nát nó…!]

“Flame Attack Magic…!”

Bây giờ chả có gì gọi là tiết kiệm nữa rồi. Ở khoảng cách gần như thế, Liu Xifeng hoảng sợ rống to lên, tay trái lóe sáng Psion, tay phải cầm Cad triển khai thuật thức.

UỲNH…!!!

Mạnh mẽ lực đụng độ cùng sóng xung kích tạo thành một trường chân không ngắn ngủn tại chính giữa chỗ va chạm rồi thổi bùng ra bốn phía, từng mẩu đá vụn, cây cỏ, cổ thụ, thậm chí cả bản thân Liu Xifeng cũng không nhịn được bị đẩy lùi hai, ba mét.

“Bắt được ngươi rồi nhé…!”

Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói, Liu Xifeng cảm giác hốt hoảng, chưa kịp liếc nhìn hay hô lên tựu cảm thấy hoa mắt choáng đầu, vùng gáy đau nhói. Trước mặt hắn xuất hiện vô số sao trời và chim chóc bay vòng vòng.

Ập!

Liu Xifeng rốt cuộc không thể trụ vững nữa, ngã rầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Hitomi nhìn nhìn tên này, bĩu môi đưa chân đạp hắn hai cước nói:

“Yếu mà cứ thích tỏ vẻ nguy hiểm…!”

Nếu không phải là lượng kiến thức của cậu quá ít ỏi, đồng thời e sợ Liu Xifeng còn có lá bài tẩy gì có thể uy hiếp đến 101 đứng gần đó, cậu mới không dám đi ra tấn công trực diện, chỉ hù bón hù gió tên kia một hồi.

Ban đầu ý định của Hitomi là dụ dỗ hắn ta đi xa thêm một chút, bản thân sẽ dùng lực lượng tuyệt đối để trấn áp. Lý do là chỉ số của Liu Xifeng so với cậu còn muốn thấp quá nhiều, ma pháp thậm chí còn chẳng xuất sắc bao nhiêu (ấy là Hitomi so sánh với chính mình và rút ra kết luận).

“Xử lý xong một thằng…Còn người kia…!”

Hitomi liếc nhìn 101, hơi chần chừ, không biết nên quyết định như thế nào.

Một đằng, cậu có thể điện báo cho Yakumo trụ trì, gọi lực lượng địa phương đến giải quyết. Nhưng nếu làm như vậy cũng sẽ bộc lộ ra sự tình mà bản thân dấu diếm lâu nay.

Chưa có được chỗ dựa vững chắc và sức mạnh tuyệt đối ở thế giới này, Hitomi không muốn bộc lộ toàn bộ bài tẩy và danh tính mình ra.

Thế nên là…

Cậu, sẽ tự mình tra xét!

To be continued…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.