Chín giờ sáng hôm sau, Momo và Hitomi va li đã sẵn sàng, gọi xe đi đến địa điểm đã hẹn với bốn bạn nữ kia.
Sân bay quốc tế Dagoka…
“Này…ở đây…Yao- Momo chan…Kizari –kun… ≥^.^≤!”
Từ xa xa đã nghe được tiếng gọi và giọng nói nhí nhảnh của Ashido, Hitomi và Momo theo hướng nhìn đến, thì thấy bốn cô bạn đã đứng đấy đợi họ từ lúc nào.
“Woa…cặp couple cùng đi chơi nè…(^o^)…!”
Ashido nhảy nhót một vòng quanh người Momo, lại tinh quái liếc Hitomi, khiến cậu cứ cảm giác nhồn nhột như có kiến bò sau lưng.
Jiro mỉm cười bước tới, nắm tay Momo lắc lắc nói:
“Hôm nay, Yao-Momo trông dễ thương ghê…!” - Jiro xoay xoay chiếc đầm trắng may bó sát, nổi bật lên vóc người uyển chuyển cùng vòng một hết sức ngạo nghễ của cô bé.
Momo đỏ mặt trả lời:
“Mọi người cũng không kém mình mà, ai cũng xinh đẹp cả… (.O.’)!”
Quả thật, mấy bạn nữ, người nào đều chơi một xì tai riêng của bản thân.
Uraraka thì mặc thường phục học sinh như ngày thường, Asui mang một cái áo xanh lá, đi kèm với cái quần liền tất yêu thích của cô.
Jiro thì mặc theo đúng phong cách “Tom boy” thời thượng của mấy tay DJ nổi tiếng.
Còn Ashido thì mang váy ngắn cùng áo sơ mi, nhìn qua tràn đầy sức sống, rất phù hợp với cá tính bốc đồng của cô nàng.
Hitomi để ý thấy phía sau họ đều mang theo va li, kèm với một casituis xách chuyên dụng để trang phục anh hùng.
“Các cậu tính xài phục trang ở bên đó sao…(0.0)?!” –Hitomi thắc mắc.
“Ờm…bộ cậu không biết hả…người ta cho phép đấy…!” –Jiro trả lời.
thấy Hitomi có vẻ lớ ngớ, Momo bổ sung thêm một câu, “Còn tầm hai tiếng nữa mới khởi hành, tụi mình vô trong, tớ phổ cập chút kiến thức về bán đảo I-Island nhé…(^.^)!”
Sáu người chọn một dãy ghế trống, ngồi xuống, Momo rút từ hành lí xách tay một tờ báo mới, gấp phẳng phiu, bên trên còn ghi một hàng chữ màu vàng kim lấp lánh, tựa đề “Hoan nghênh đến với I-Island!”
Trước những cặp mắt tò mò kia, cô bé hắng giọng nói:
“Như mọi người đã biết, I-Island là một hòn đảo được thành lập cách đây mấy chục năm…Thời gian tồn tại của nó, cũng được xem như là lâu đời!”
“I-Island…biết đến là một nơi hết sức tân tiến và hiện đại…Vì sao?”
Momo hơi ngừng một chút, quét qua mọi người, thấy tất cả vẫn đang chăm chú vào mình, lúc lắc mái tóc, đắc ý kể tiếp:
“Bởi vì I-Island tiêu chí thành lập, là để tụ tập những nhà khoa học vĩ đại nhất trên thế giới…(^o^)!”
“Mục đích của họ, là nghiên cứu vô số năng lực khác nhau, từ bình thường đến đặc biệt, của các loại tội phạm…từ đó, tìm ra cách phá giải sức mạnh của chúng…”
“Đồng thời, chế tạo ra các trang thiết bị phụ trợ tân tiến để giúp anh hùng thi hành công vụ hiệu quả hơn!”
“Nó được đánh giá là một trong những khu vực có tỉ lệ phạm tội ít nhất, cũng là nơi có hệ thống an ninh chặt chẽ và nghiêm mật để bảo vệ các nhà khoa học khỏi tội phạm…”
“Khả năng phòng ngự của nó, đã được bình chọn cao ngang với nhà tù Tartarus…Nhà tù siêu cấp dành cho những tên tội phạm vô cùng đặc biệt và khó trị!”
“Hơn mười năm trở lại đây…I-Island chưa hề xảy ra một lần phạm tội nào, càng làm gia tăng độ tin cậy của nó trong tầm mắt du khách quốc tế…”
“Tập đoàn Yaoyozoru cũng bỏ ra không ít chi phí đầu tư, và thu nguồn lợi khổng lồ nhờ vào kinh doanh dịch vụ du lịch tại I-Island đấy…(▰˘◡˘▰)!”
Nói tới đó, Momo khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, giống như một đứa bé đang thỏa mãn hết sức khi khoe cho bạn bè món đồ vật quý giá của mình mà họ chưa hề biết tới.
Mà quả thật cái này, ngay cả Hitomi cũng mù tịt tin tức.
Một phần là ông bà Yaoyozoru chưa hề nhắc về nó, và một khía cạnh khác, Hitomi quá mức bận rộn, khám phá ra được chân chính Nguyên Điểm công năng, ngốn quá nhiều thời gian của Hitomi, khiến cậu không còn đầy đủ tinh lực để mày mò những thứ khác.
Chuyện trò thêm một lúc, tiếng thông báo từ quầy tiếp viên hàng không vang lên, báo hiệu đã đến giờ khởi hành.
Cả bọn nhấc hành lí, di chuyển theo đoàn người lên máy bay.
Nhờ gia đình Yaoyozoru quan hệ rộng rãi, cho nên mặc dù lịch đi bị rời sớm hơn một ngày, Momo vẫn có thể chuẩn bị sáu tấm vé ngồi thẳng tắp trên cùng một hàng được.
Jiro, Uraraka và Asui ngồi ở hàng ghế giữa, còn Hitomi, Momo và Ashido ngồi ở hàng bên phải trong cùng.
Hitomi nhường cho hai bạn nữ vị trsi sát cạnh cửa sổ để tiện bề ngắm cảnh đẹp khi bay.
Mà thật ra, đây cũng là lần đầu tiên Hitomi di chuyển bằng máy bay.
Phi hành dựa vào Rokushiki thì rất nhiều rồi, nhưng kể cả ma pháp hay anh hùng thế giới, cậu vẫn chưa được thưởng thức khung cảnh thiên nhiên từ trên cao bằng hình thức hàng không này.
Trời trong xanh, vài cụm mây trắng trôi dật dờ, thỉnh thoảng lại thấy từng đàn chim hướng phương xa vẫy cánh mà bay.
Vây quanh một đám con gái chuyện trò ríu rít, khí thế ngất trời, Hitomi cảm giác có chút nhàm, quan sát một chặp liền đóng mắt lại, chìm vào ý thức cấp độ sâu, bật bảng dị năng lên xem xét thông số của bản thân.
Mấy con số lẻ đằng sau, Hitomi không quan trọng. Đẳng cấp hiện tại của cậu, muốn nâng lên sức mạnh, chí ít phải là hàng vạn cất bước.
Mà hiện tại, một hơi Nguyên Điểm của Hitomi bỗng dôi ra thêm năm mươi ngàn điểm, có ngu cũng biết, đó chính là thành quả khi dùng sức một mình cậu ảnh hưởng cuộc chiến vây quét băng Bát Tịnh.
Tuy nhiên số lượng này thật sự lớn, rất lớn…khiến Hitomi có chút sững sờ.
Cần biết là, Ma pháp thế giới, một nơi không thuộc về chủ thế giới của cậu, khả năng kiếm Nguyên Điểm cũng cao hơn rất nhiều.
Nhưng dẫu là như thế, một trận đánh sử thi ở cảng Quanzhou (Quảng Châu), hạ gục không biết bao nhiêu tàu ngầm, chiến hạm, tăng chiến, cùng với vô số pháp sư chiến thuật và một cái chiến lược pháp sư, cũng chỉ có thể tăng cho Hitomi một trăm ngàn điểm năng lượng thôi.
Mặc dù Chisaki quái vật hóa về sau, thực lực mạnh kinh khủng, có điều so với trận chiến lúc trước, hoàn toàn có thể nói, là không cùng một cấp bậc.
Bài tẩy của Hitomi ra chưa được một nửa đều có thể hạ gục được hắn…
Điều này phải chăng, sự sụp đổ của băng Bát Tịnh, sẽ để lại hàng loạt hậu quả sâu xa khác không thể lường trước, nên Nguyên Điểm mới hấp thu được nhiều khí vận đến thế.
[Dù không biết, chiến dịch vây quét là đúng hay sai…nhưng nếu đã làm rồi, thì hối hận cũng đã muộn…►_◄...Chỉ cần mình biến hóa, trở nên mạnh mẽ so với lũ tội phạm, khiến cho bọn chúng phải tuyệt vọng, vậy thì há gì phải lo lắng cơ chứ…(- -)!]
“Hitomi, Hitomi…dậy, tới nơi rồi nè…(^0^)!”
Hốt nhiên, tiêng kêu vui sướng của Momo kéo Hitomi trở về thực tại.
Hóa ra, trong lúc hít thở dưỡng thần, máy bay đã đến sân bay quốc tế của I-Island lúc nào không hay.
Cả đám hơn hở mang chồng hành lý cồng kềnh đi đến quầy tiếp tân.
“Mấy cậu…chỗ này, thực sự, toàn công nghệ tiên tiến không đó…(O_O)!”
Ashido hai mắt thất thần, cái nhìn không hề rời khỏi tấm biển lớn tại sân bay kể từ lúc đáp xuống.
Đó là một tấm bảng điện tử, lập lòe đủ các kiểu màu sáng chói, đúng với phong cách yêu thích của cô nàng trước mắt.
Hitomi thấy một dòng màu lam đậm, lấp lóe ánh điện quang, đề thật to “EXPORT!”
“Tụi mình lác hết mắt đấy, Yao – Momo…I-Island, cấp bậc của nó, hoàn toàn khác với những nơi ở Nhật Bản.
“Tất nhiên…(∪ ◡ ∪), CƠ MÀ…!” – Cô bé chợ cao giọng lên, “…Còn nhiều thứ thú vị lắm đó nha…~~~”
“Nhưng trước hết, tụi mình phải chờ đã…!”
“Chờ gì…(0.0)?” –Asui hỏi.
“PING…quý khách vui lòng đợi kiểm tra thông tin cùng danh tính khách hàng…Xin chân thành cảm ơn…!”
[Thì ra là cái này…]
Không chỉ I-Island mà nhiều chỗ khác cũng phải có dịch vụ kiểm tra bắt buộc, để tránh tội phạm lẫn vào.
Thậm chí, ngay cả máy quét hình và mẫu AND đều được sử dụng để tránh những quirk thuộc loại biến thân.
Sáu đứa nó tiến vào trong gian phòng máy, bốn bề là những bức tường lưu động bằng thép hợp kim đặc biệt.
Robot trí năng điện tử bật ra đa quét từ trên xuống dưới vài lần, sau đó, danh tính của từng người lập tức hiển hiện ở tấm bảng sau lưng.
Bởi vì chưa có ai là anh hùng chuyên đúng nghĩa, và được cấp bằng chứng nhận cùng với lưu “anh hùng danh xưng” ở hồ sơ, nên tụi nó chỉ có một dãy số ID và họ tên của bản thân.
Làm xong toàn bộ các công đoạn này, thanh âm điện tử lần nữa vang lên:
“Kiểm tra hoàn tất…Chào mừng quý khách đến với I-Island, chúng tôi luôn chào đón công nghệ mới, sự sáng tạo và phát triển!”