Đi dạo quanh phố vài vòng, tham quan cảnh đẹp cũng đầy đủ, mấy đứa con gái bàn nhau tìm địa điểm nào dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.
“Momo –chan…trạm tiếp theo ở đâu đây…(0,0)!?”
Ashido hăng hái hỏi, hiển nhiên là năng lượng tràn đầy ~~~ “Để mình nghĩ xem…Có rồi…nơi này…!”
Momo chợt vỗ tay, chỉ vào một cái chấm màu xanh trên bản đồ của họ.
Cả bọn tức thì khởi hành, ngoặt qua mấy con đường lớn, liền tìm thấy chỗ muốn đến.
Đấy là một tòa bảo tàng triển lãm cực kỳ lớn, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ để người ta choáng ngợp vì sự hào nhoáng và tráng lệ của nó.
“Chào mừng đến với bảo tàng số một tại I-Island…Pavillian…^(*-*)^!”
Momo giang hai cánh tay rộng ra, như thể muốn ôm trọn tòa nhà vào lòng vậy.
Bảo tàng là mở cửa miễn phí, thông thường những chỗ này, thu hồi vốn toàn dựa vào chi thu của dịch vụ đồ ăn- thức uống mà thôi.
Sáu người đi vào bên trong, tức thì sửng sốt với cách trang trí tại đây.
Từng cái cột trụ lót bằng kính cường lực màu lam biếc, tỏa ra ánh sáng dập dờn, cùng với vô số quả cầu tím tím treo trôi nổi khắp các trần nhà, làm người ta tưởng mình đang lạc vào cõi thiên thai.
Nhìn từ xa lại gần, cũng không cách nào đoán được Pavillian rộng bao nhiêu cả.
Momo dẫn đầu đoàn người, bắt đầu tham quan, quay chụp toàn bộ ngóc ngách.
Có kiểu mới phi hành khí, cực kì độc đáo mới lạ. Được thiết kế giống như một con chim én phóng đại hàng trăm lần, Multifuction Beagle, với hai cánh trắng, bộ phận tên lửa sau đuôi, và cơ quan lọc khí lắp tại đỉnh đầu, không những bay được, mà còn có thể nổi và lặn dưới mặt nước.
Nhưng điểm yếu là không thể chứa quá nhiều người.
Thứ này quả thật xinh đẹp vô cùng, Ashido, Jiro, Asui, Uraraka xúm lại trầm trồ không thôi.
Nếu không có kính cường lực bảo hộ, Hitomi dám chắc những cô nàng kia muốn xong tới bê mất Multifuction Beagle cũng nên.
Cái kế tiếp, là một bộ đồ lặn, thiết kế bốn cánh, có mặt nạ hợp kim hô hấp, chuyên dùng để giúp nhà thám hiểm lặn sâu dưới mặt nước, thậm chí, có thể chịu được áp lực dưới một ngàn mét mà không xi nhê gì.
Cả bọn còn dùng thử mũ Google, một loại mũ giống như giáp trụ trong các bộ phim siêu nhân vậy, đặc biệt có tới ba mươi sáu cảm biến khác nhau, người đội có thể cảm nhận được một thế giới mới lạ sau khi dùng, quả thật là tràn ngập khí tức khoa huyễn.
“Thật ra, chỗ này gần như toàn bộ là phát minh của chú David…Chú ấy là một cộng sự cũ của All Might khi từng du học ở Mỹ đấy…!”
“Vậy hả…Tuyệt thế…(* *)!”
“Mình thích gặp chú ấy ghê…@@@...!!!”
“Hi hi…ha ha…bắt tớ…bắt tớ đi…!”
Mấy thằng nhóc bỗng nhiên chạy vèo vèo qua mặt Hitomi, thổi tóc của cậu bay phất phơ.
Trẻ con nơi này rất đông, từ lúc tham quan đến giờ, cũng không thiếu mấy đứa nhóc nghịch ngợm, chạy nhảy, chơi đùa khắp nơi.
Hitomi đám người chụp ảnh chán chê, chê chán, liền muốn ra về, đột nhiên, Jiro huých huých bả vai Uraraka, nhỏ giọng nói, “Mấy cậu, tớ phát hiện là một chuyện rất thú vị…đến xem không!”
“Chuyện gì thế…(0.0)!?”
“Theo tớ…!!!”
Jiro câu cả bọn, một đường lén lén lút lút, làm Hitomi cứ có cảm giác tụi nó đnag đi bắt gian chớ không phải đi tham quan. Rốt cuộc, chạy đến lầu trên trưng bày cỡ lớn hiện vật.
Tụi nó cuối cùng phát hiện ra ngụ ý của cô nàng.
Cách họ không xa, Midoriya, cả người đang sát với một chị bé mang kính, nhìn hết sức cute, khuôn mặt dễ thương, cười tươi rói chỉ chỉ một bộ cơ giáp, có vẻ là đang giới thiệu cho Midoriya.
Phừng ~~~ phừng ~~~
Tựa hồ mọi người nghe được bốc cháy thanh âm, năm ánh mắt tập trung nhìn lại, tức thì nhận thấy, luồng hỏa diễm nóng hừng hực ấy, chính đang bắn từ hai con người của Uraraka.
“Ochaco –channnn….???”
“À hứm…( 0 0)…?!”
Tiếng gọi của Asui như kéo Uraraka trở về thực tại, ngọn lửa trong hai mắt cô bé, tựa hồ chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng sự thật thì, ai biết được!
Uraraka một bước tới trước, sải nhanh về phía Midoriya và chị bé tóc vàng.
Midoriya đang chăm chú nghe giảng giairt, bất chợt một giọng nói vang lên sau lưng khiến thằng nhóc giật bắn mình, “Deku –kun…Cậu trông có vẻ rất hạnh phúc nhỉ… (õ_ó)!”
“Uraraka –san… ⊙▃⊙?!” –Midoriya kinh hãi suýt chút nữa hét lên.
Uraraka vẫn híp mắt giống như cười, mà không phải cười, “Cậu có vẻ rất vui nhỉ…!”
Midoriya khuôn mặt cứng đờ, chẳng khác gì đi ăn vụng bị vợ bắt gian tại trận vậy.
“Khục khục…Midoriya…còn bên này nữa…!”
Hitomi ho khan một tiếng, đánh thức đang nằm ở trạng thái thất thần thằng bạn, tránh cho nó hành động ngu ngơ thêm nữa.
Sắc mặt của Midoriya trở nên đặc sắc vô cùng khi thấy Hitomi đám người đang đứng hóng chuyện ở bên cạnh. Nó vội vã lắp bắp giải thích:
“Đây là Melissa –san…chị ấy đang dẫn đường cho mình…”
“Cơ mà…có gì đó sai sai…(-.-)…?!”
Midoriya có vẻ vẫn không hiểu vì sao mấy đứa bạn lại có mặt ở một nơi đáng lý chỉ có mình nó tới mới đúng.
Chỉ thấy Jiro lắc lắc tai nghe lạnh nhạt nói: “Midoriya, cậu quên mất năng lực của tớ rồi hả…!”
[Trời ạ…Jack tai nghe…(T^T)…Số mình nhọ quá…@@@...!!!]
“Họ là bạn của em hả…(0,0)?!” –Đằng sau chị bé tóc vàng đột ngột lên tiếng, Midoriya gật đầu nói, “Vâng, họ là bạn cùng lớp của em…!”
“Chào mọi người, bố của mình và Chú….~~~”
“Ế….!”
Midoriya hoảng hồn, vội vã chặn ngang lời nói của chị bé tóc vàng, kéo sang một bên nhỏ to thì thầm gì đó. Ngay cả ánh mắt bốc khói của Uraraka cũng chẳng thèm quan tâm.
Có điều, Hitomi thính lực vẫn nghe lỏm được một hai.
Đại khái là cu cậu được All Might dẫn đi tham quan chỗ này.
Nếu là người khác chưa biết rõ tình hình, thì chắc chắc phải ngạc nhiên vô cùng, nhưng Hitomi thì cảm thấy hết sức bình thường.
Lúc này, chị bé tóc vàng đứng dậy, có vẻ đã thương thảo xong với Midoriya, chắp tay lên má, lộ ra nụ cười hết sức đáng yêu và nói với tụi nó:
“Chào mấy đứa, chị là Melissa nhé…Mấy đứa có muốn uống trà hay cà phê gì không (^.^)!?”
“Dạ vâng!” –Sáu người liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Tại một cái bàn tròn rộng rãi, bóng râm mát dưới tán dù lớn của một quán cà phê sang trọng, tám con người ngồi xung quanh, bắt đầu tiết mục tự giới thiệu bản thân.
“Vậy là mấy đứa được học và làm việc cùng với các anh hùng chuyên nghiệp luôn à…(^?^)…!”
“Không có đâu chị…!” –Uraraka xua tay trả lời, “Bọn em học tập là chính thôi…!”
“Đúng vậy đó…bọn em còn chưa làm được gì, chỉ sơ tán dân thường là chủ yếu thôi ạ…(-.-)!” –Jiro buồn bực trả lời.
“Cơ mà…nếu nói đến thi hành công vụ, thì Kizari –kun mới là người duy nhất ở đây có thực quyền nhỉ…!”
“Kizari…Là em hả…(0,0)?!”
Hitomi:!!!
“Là em…!” – Mặc dù bất lực nhả rãnh, nhưng Hitomi vẫn lễ phép đáp lời.
Melissa đôi mắt húng hính quét một vòng thân người Hitomi, có vẻ rất hứng thú với chuyện quyền lực của cậu, hướng những bạn nữ kia dò hỏi.
Ngồi nghe người ta bàn tán về sự tích của mình, dù Hitomi da mặt có dày đến đâu cũng thật sự chịu không nổi, vội vàng kéo Midoriya ra một cái bàn khác ngồi đợi nước tới.
Tích!
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, nước đây ạ!”
[Hả…giọng nói này là…]
Hitomi và Midoriya lập tức ngẩng đầu lên, Midoriya kinh ngạc kêu to:
“Kaminari –kun…Mineta –kun, hai người các cậu, đang làm…phục vụ…⊙▃⊙???”
“Đúng thế… (~_^)!” –Mineta nháy mắt nói, “Chỗ này dán thông cáo họ cần tuyển nhân viên gấp, thế là tụi mình chui vô thôi!”
“Trong giờ nghỉ, có thể xem triển lãm luôn…mà còn được trả lương nữa chứ…Một công đôi việc đấy…!”
“Chưa kể, nơi đây có nhiều bạn gái xinh xinh lắm nhé… ≧◔◡◔≦!”
Mineta lộ ra một nụ cười bỉ ổi chỉ có cánh đàn ông mới hiểu được, nhưng rồi nó ngậm lại ngay khi thấy ánh mắt của Hitomi quét qua.
Hai đứa đành kéo Midoriya sang một bên, hỏi han thông tin chi tiết của chị bé tóc vàng.
Đúng lúc hai thằng định xông ra phô diễn một tràng, thì từ xa xa, bỗng kéo tới một đường gió bụi, kèm theo là một âm thanh khiến hai đứa nó hoảng hồn.
“Mineta-kun, Kaminari –kun….Muốn nhận tiền thì phải làm việc chăm chỉ vào…( - -)!”
“HẢ…LIDA…???”
“Cậu cũng tới đây…???”
[Ôi vl…thế này còn gọi gì là bí mật đi chơi nữa…định tụ tập nguyên lớp à…(V.v)]
“Gia đình tớ là anh hùng qua nhiều thế hệ mà, tất nhiên là sẽ được mời thôi…!”
Hitomi cảm nhận được điệu buồn thoáng qua trong giọng nói của Lida. Hiển nhiên, việc anh trai trở thành phế nhân vẫn luôn là nỗi niềm canh cánh của Lida.
[May mắn, lần này đầy đủ lực lượng, để xem thời thế thích hợp thông báo với Lida…!]
“Nhắc mới nhớ, ngày mai triển lãm rồi nhỉ…Các em có muốn chị dẫn đi quanh một vòng không…(^.^)?”
Mặc dù đã dạo cả chiều rồi, nhưng cả đám đều cười tươi rói “Dạ vâng!”
ẦM ~~~
Mặt đất dưới chân đột ngột rung rinh, mọi người giật mình hướng mắt ra phía xa nhìn, tại một khu công viên cách đó vài trăm mét, đang bốc khói mù mịt.