Năm tiếng sau, cả bọn đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Dagoka.
“Yao- Momo, Kizari, Jiro, Uraraka san…cuối cùng tụi mình về tới quê nhà rồi…☜(˚▽˚)☞!” –Ashido phấn khởi la to vài tiếng, mặc kệ người xung quanh hướng ánh mắt về phía mình.
Jiro thả cái bịch hành lý trên tay xuống, than thở: “Tui không thể tin nổi…Thật đấy, đến giờ mọi chuyện cảm giác cứ như là mơ vậy…Mấy cậu hiểu ý tớ chứ…(-.-)!”
“Ừmmm…!” –Asui gật đầu, “Chúng ta chỉ muốn đi vui chơi một chút, ai dè vẫn dính phải cả đống phiền phức, lúc này tớ còn thấy ớn lạnh đây này…!”
“Nếu không có All Might –san ở đó, cùng với sự nỗ lực của mọi người, chúng ta có thể trở về hay không còn chưa biết…!”
“Đừng nói thế, nghe nổi hết da gà đấy, Ochaco –chan… ⊙﹏⊙!”
“Mọi chuyện xong xuôi…tạm thời gác qua một bên đã, chúng ta về nghỉ ngơi rồi bàn tính sau nhé…!” –Momo vội vã cắt ngang đề tài, tức thì nhận được sự tán đồng của mấy đứa khác.
“Vậy thôi, chào tạm biệt các bạn…hẹn ba ngày sau trại hè nhá…(^ O^)!”
“Bye…!”
“Bye…!”
Tất cả chào từ biệt nhau rồi bắt xe ai về nhà nấy.
Yaoyozoro đại sảnh…
“Hitomi, Momo…Ơn trời hai đứa về rồi…Mẹ lo quá…(-’๏_๏’-)!” - Bà Yaoyozoru ôm chầm lấy tụi nó, nghẹn ngào lẩm bẩm.
“Bọn con không sao…Cô chú thấy tụi con còn nguyên xi đứng đây mà…!”
“Cô và chú cũng ở trong buổi dạ tiệc đó, may mắn là có All Might xử lý mọi chuyện…Cũng không hiểu tại sao mà hệ thống máy chủ bị vô hiệu hóa…Nói chung tất cả đều bình an là tốt rồi…(ToT)!”
Ông Shigeo đứng sau lắc đầu nói: “Lần này, quả thật đánh một cái tát mạnh mẽ lên hệ thống phòng ngự của I-Island. Trong khoảng thời gian tới, nơi ấy khẳng định sẽ bị kiểm tra cực kỳ gắt gao…Lượng du khách cũng sẽ bị hạn chế đáng kể…!”
“Cơ mà, đến giờ chú vẫn thắc mắc, làm thế nào mà những tên tội phạm kia lại biết mật mã máy chủ để hack vào chứ…(0~0)!?”
Momo xoa nhẹ bả vai ông nhỏ giọng:
“Chuyện đấy để sau đi Papaa…Con với Hitomi mệt lắm, tụi con về phòng trước nhá… (0 0)!”
“Ừmm…Hai đứa đi nghỉ đi!”
Ông Shigeo nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ khuất khỏi tầm mắt, mới nhỏ tiếng nói với vợ mình, “Thời thế các lúc càng rối loạn em à…Coi bộ chúng ta cần phải có vài phương án dự phòng…Không thể để trứng vô hết một giỏ được…!”
“Em biết…Mong là tụi nhỏ mãi mãi sống yên ổn…Người lớn như chúng ta, trước sau gì cũng bàn giao là cho bọn nó thôi!”
Hai người già thở dài, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
…
Hitomi không biết dự tính của hai ông bà ngay khi cậu và Momo bước lên lầu.
Xoay người sang cô bé, Hitomi nhẹ nhàng nói:
“Momo này, buổi đi tập huấn trại hè ý…Có lẽ, mình sẽ đến trễ một hai hôm…!”
“Mình hứa với Lida, là sẽ giúp anh cậu ấy chữa khỏi vết thương ở chân!”
Hitomi không tiết lộ sự tình cậu sẽ còn điều trị cho All Might. Bởi lẽ, nó là điều cơ mật cực kỳ.
Tất cả những người biết chuyện cậu sẽ chữa cho All Might, không vượt quá năm người, bao gồm chính cậu và All Might.
Tất nhiên Recovery Girl sẽ được tính một suất trong này.
Nhưng hai thành viên còn lại, Hitomi vẫn chưa rõ ràng danh tính.
Momo nghe nói cậu muốn chữa khỏi cho anh trai của Lida, lông mi hơi nhíu lại thì thào:
“Hitomi, mặc dù khó nghe, tuy nhiên theo mình biết, Ingenium –san đã hoàn toàn bị Kẻ Sát Người Hùng Stain hủy hoại cơ quan thần kinh tại phần khớp nối giữa hạ bộ và đại não…Năng lực của cậu có thể hồi phục thương thế phổ thông, nhưng loại này bệnh tình, mình sợ rằng rất khó…(-.-)!”
“Dù khó đến đâu, cũng phải thử một lần mới biết chứ…(^.^)!” –Hitomi cười nhẹ đáp, lòng thầm bổ sung một câu…[Nếu cậu biết mình cần chữa lành cho All Might với tình trạng nguy kịch gấp bội so với Ingenium, thì chẳng phải là vô phương cứu giúp(-0-)…!]
“Cơ mà…mình tin tưởng Hitomi –kun nhất định sẽ thành công…❁◕ ‿ ◕❁!”
Momo quơ quơ nắm tay nhỏ, giọng chắc nịch.
Hiển nhiên, dẫu lo lắng như thế, cô bé vẫn kiên quyết cho thấy lập trường kiên định của mình. Không ủng hộ bạn trai, thì ủng hộ ai đây.
“Cứ yên tâm…Mình cũng không phải người hay nói sạo…Cậu hãy chờ tin tức mà xem nhé… ॓_॔!”
Hitomi hai cánh tay choàng qua vai, làm thành tư thế công chúa ôm, nhấc bổng Momo về phía căn phòng của cô bé.
“Ư…~~~”
Momo khẽ than nhẹ một tiếng, đầu hơi nghếch xuống, rúc sâu vô ngực Hitomi, mi mắt nhắm nghiền, nghiễm nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Momo an giấc nồng trên chiếc giường hồng nhạt thoang thoảng mùi hương hoa nhài, cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng chép chép một cái. Hitomi nhịn không được, cúi xuống, chậm rãi hôn lên trán cô bé, “Ngủ ngon, Momo!”
Khép lại cánh cửa mở, Hitomi rời khỏi phòng…Hôm nay, cậu còn muốn tiếp tục kiểm chứng năng lực của mình.
…
Gió chiều mát hây hây, vài ánh nắng nhảy nhót qua tàng cây, trên cao bầy chim kêu ríu rít.
Khung cảnh, hết sức an bình.
Xì xào ~~~
Không khí bất chợt khuấy động, nhưng xung quanh tuyệt nhiên không có một cơn gió nào.
Từng phiến lá cây xếp thành vòng tròn bay lên lượn xuống, lại xoay quanh thân thể một người.
[Cái này là Niệm Lực sao…(o o)…?!]
Nếu cậu nhớ không lầm, thì ở Vincom Park, Hitomi đã từng chạm trán qua loại tội phạm này rồi.
Một người phụ nữ mặc đồ xanh lá cây của băng đảng Yakuza, tổ chức chủ mưu cho nổ bom dưới lòng đất, gây thiệt hại vô số về người và của.
Năng lực của cô ta, tên là Intellectual, có thể khống chế những loại vật phẩm cỡ vừa và nhỏ, thậm chí còn tạo ra được vòi rồng đường kính từ ba đến năm mét.
[Nếu so sánh ra, ai mạnh ai yếu đây…siêu năng lực của cô ta, hình như còn chưa vượt quá mức LV2, nhưng tính về tác dụng, cơ hồ vượt xa mình…]
Xét thực tế hiện tại, thì Hitomi chỉ mới lác đác điều khiển được những mảnh lá cây trước mắt bay vòng vòng khắp nơi.
Cả buổi chiều, Hitomi cơ hồ thí nghiệm toàn bộ lực lượng của bản thân.
INT LV3 sản sinh ra sức mạnh tương tự niệm lực, có thể giúp cậu giơ lên tối đa năm mươi ký lô vật phẩm.
Không nhiều cũng chẳng ít…Đó là Hitomi cho ra đánh giá.
Cái này sức mạnh, nói hữu dụng, thì thật sự chả lợi đi đằng nào.
Bởi vì như đánh lén, thì Firudo trường lực còn mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần so với niệm lực mới sinh ra.
Tuy nhiên, năng lực này, nếu vận dụng thích đáng, thì khả năng phụ trợ cũng chưa hẳn là kém. Chí ít, một cộng một sẽ lớn hơn hai, cộng hưởng giữa Niệm Lực và Firudo cũng là một nguồn lực lượng không tồi.
Niệm lực chắc chắn còn thêm không gian để khai phá, đáng tiếc là Hitomi cũng không thể dành quá nhiều thời gian cho nó được. Cậu còn những việc khác phải làm.
…
Bệnh viện nhân dân thanh phố Dagoka.
Tại một gian phòng điều trị cấp cao, nơi mà Lida Tensei, anh hùng Ingenium, đồng thời cũng là anh trai của Lida, đang nằm chữa trị.
Phòng điều trị cấp cao chuyên giành cho những gia đình giàu có, đặc biệt là một cái có truyền thốn văn hóa anh hùng lâu năm như gia tộc Lida thì vào đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng cho dù là phòng bệnh cấp cao nhất, thì người nhà Lida, cơ bản đều đã hết hi vọng với đôi chân đã mất đi tri giác của Ingenium.
Thế mà hôm nay, toàn bộ bọn họ, đều có mặt đông đủ.
Bởi vì, bọn họ đều đang ngóng chờ một kì tích, đến từ phía cậu con trai của mình, khi thằng nhóc nói rằng “Con có phương pháp có thể chữa lành cho anh hai ॓_॔!”
“Sao giờ này vẫn chưa xuất hiện nhỉ…!”
“Em cứ bình tĩnh, chúng ta đang cầu người, chứ không phải được người nhờ vả…Với lại, anh cũng đang rất tò mò, người con trai chúng ta tôn sùng như vậy, rốt cuộc là ai…!”
“Cha mẹ…dẫu có là ai đi chăng nữa, thì con đã tiếp nhận sự thật này rồi…Mọi người không cần đè lấy gánh nặng lên vai như thế…!” –Lida Tensei yếu ớt cười nói.
Hình tượng anh hùng Cơ Động Ingenium ngày xưa, nay chỉ còn là một bệnh nhân ốm yếu, muốn đi lại cũng không được, nằm thoi thóp trên giường bệnh, quả thực khiến người ta phải đau xót cùng tiếc hận.
Hai ông bà vừa định an ủi cậu con trai cả, bất chợt...
Két!
Cửa phòng điều trị bật mở.
Người tới rồi!
Suy nghĩ đầu tiên bắn ra trong đầu của hai vợ chồng, trái tim của họ nhảy dựng lên, đôi mắt chờ mong hướng về phía bóng hình kia.