“Oniii...sannn…., sao mọi thứ bỗng dưng tối thui thế...●﹏●…?!”
Eri kéo tay áo Hitomi, sợ sệt hỏi.
Mới trước đó vài giây, hai anh em còn ngồi tại đại sảnh sáng trưng, coi Tivi bình luận, nhưng lúc này, tất cả, đột nhiên chìm vào đêm đen yên tĩnh, chỉ còn trên trời cao ánh trăng ảm đạm chiếu sáng.
Tách!
Tách!
Tách!
Từng giọt mưa nhẹ rơi, không lớn, nhưng thanh âm vang lên bên tai hai người, lại có vẻ rõ ràng như vậy.
Rẹt ~~~ rẹt ~~~ rẹt ~~~
Đèn đường bên ngoài tựa hồ có thứ gì tác động, kêu lên xì xèo vài tiếng rồi từ từ lịm đi, vốn dĩ còn sáng trưng khu vực, phút chốc hóa thành hắc ám.
Cảm ứng năng lực quét qua, Hitomi vẻ mặt tức thì tối sầm lại, hai con người lóe lên từng đạo quang mang dữ tợn.
“Tới rồi sao...►_◄!”
…
m u quán bar nhỏ, lại tụ tập đến gần mười người.
Bọn chúng, là những thành phần cặn bã của xã hội, hoặc những tên có tư tưởng biến thái, muốn trả thù đời.
Chúng tập hợp lại đây, chỉ vì một mục đích duy nhất.
“Thế nào, anh hùng tập sự, Bakugo Katsuki...Ngươi định trả lời câu hỏi của bọn tao sao đây…!”
“Grừ…!”
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trên ghế.
Một thằng nhóc bị trói, cột chặt chẽ tay chân, chỉ phần đầu là còn để trống để có thể nói chuyện.
Thằng nhóc ấy, chính là học sinh U.A duy nhất đã bị bắt cóc, Bakugo Katsuki.
Shigaraki ấn công tắc tắt đi màn hình Tivi vừa mới chiếu cảnh công bố lời xin lỗi bên phía U.A, hắn ta đắc ý ngâm nga, “Ngươi có thấy lạ không, Bakugo!”
“Tại sao các anh hùng lại bị chỉ trích cơ chứ...☜(˚▽˚)☞...Chẳng qua là cách giải quyết của họ không cho ra kết quả như mong muốn mà thôi…!”
“Có phải là bởi vì tính chất công việc, nên họ mới chịu nhiều sỉ vả đến thế…!”
“Mọi người trên đời này, đều phải phạm một hoặc hai sai lầm...Không ai là hoàn hảo cả...Tuy nhiên, anh hùng ngày nay, quá mức căng thẳng, quá mức khắt khe, mày nghĩ có đúng không, Bakugo…(°∀°)?!”
Shigaraki cứ thao thao bất tuyệt trong khi Bakugo chẳng hề động đậy, hay lên tiếng phản bác lấy một câu, tựa hồ hoàn toàn chấp nhận những gì hắn ta vừa nói.
Bên cạnh Shigaraki, một tên tội phạm giống như thằn lằn, gọi là Spinner, mở miệng nói:
“Một khi anh hùng đã bị lợi ích chi phối, tiến hành cứu người vì danh vọng và tiền tài, thì lúc ấy, họ đã mất đi bản sắc anh hùng thật sự...►.◄!”
“Đó là điều mà Stain đã dạy(- -)!”
Chỉ cần nghe hắn nói cũng đủ hiểu đây là một kẻ cuồng nhiệt lý tưởng Stain. Nhưng có vẻ, hắn đã hiểu sai dụng ấy của ông ta.
Shigaraki Tomura tiếp lời, “Hệ thống hiện nay kì lạ ghê...Biến đổi cuộc sống con người thành tiền bạc và vinh quang…”
“Xã hội bám chặt vào những quy tắc đó, người dân đổ lỗi cho bên thua cuộc hơn là tìm cách khuyến khích họ…!”
“Chúng ta không phải là một nhóm tội phạm vô nghĩa như những gì dư luận bàn tán...Tất cả đều chiến đấu, vì tìm kiếm đáp án cho câu hỏi…”
“Anh hùng là gì? Công lý là gì...【•】 _【•】!”
“Xã hội này, rốt cuộc là thứ gì…!”
“Bọn tao sẽ khiến cho mọi người phải suy nghĩ về nó!”
“Và hiện tại, bọn tao đang đi trên con đường chiến thắng…”
“Và mày cũng thích chiến thắng mà, đúng không hả...Bakugo Katsuki…?!”
Shigaraki hơi dừng lại một chút, chợt nói:
“Dabi, tháo xích cho nó đi!”
“Hả...Nó sẽ tấn công đấy… (。・w・。)ププ?!”
“Không sao…!” -Shigaraki giang rộng hai tay, “nếu muốn chiêu mộ nó, thì chúng ta phải đối xử với nó một cách bình đẳng…!”
“Với lại…” -giọng hắn bỗng trầm xuống, “Mày cũng biết hậu quả nếu ngoan cố chống cự mà, học sinh U.A…(- -)!”
Mr Compress đứng một bên chêm vào, “Mặc dù phương pháp có chút thô bạo, nhưng mong ngươi hiểu cho, bọn ta cũng không phải đang phạm tội, mà là cố gắng vì một mục tiêu cao cả!”
“Tất nhiên, bọn tao không bắt cóc mày một cách tình cờ…”
“Đúng!” -Shigaraki vươn mình đứng dậy, “Hoàn cảnh của mọi người ở đây, đều có chung điểm giống nhau, tất cả đều đã từng bị giam cầm và phải cam chịu...Vì những luật lệ...những quy tắc của xã hội...và anh hùng!”
“Tao chắc rằng mày cũng…~~~”
Hắn còn chưa nói dứt câu, ngồi trên ghế Bakugo, khẽ động.
Cả người thằng nhóc nhanh nhẹn giống như một con báo săn, một tay mạnh mẽ đẩy Twice văng qua bên cạnh, tay còn lại hướng khuôn mặt che lấp bởi cánh tay khô quắt của Shigaraki vỗ tới.
Boommmm….~~~~
Sóng lãng ngập trời, hầm hập khí nóng tỏa ra từ bàn tay của Bakugo, không chút do dự nổ tung.
Khóe mắt trực nhảy, lông tơ dựng đứng lên, tên tội phạm hiển nhiên cũng không thể ngờ tới hành động ác liệt của Bakugo.
Phải biết rằng, nó còn đang bị bao vây tại vô số đồng bọn nhìn chằm chằm, làm sao dám chứ…
Nhưng Shigaraki không biết, trong từ điển của Bakugo, chả có cái gì là không thể cả, đối với tội phạm...càng là như thế. Sợ hãi ư, tại sao phải đếm xỉa.
Không!
Trước giờ, nó chưa hề quan tâm tới.
Trong nội tâm của Bakugo, vĩnh viễn không có cái gọi là sợ hãi!
Ngáng đường...Rào cản...Tội phạm…
Tất cả mấy cái đó, đánh bể hết là được a!
Đúng hơn, nổ tanh bành là xong xuôi thôi!
Crắc!
Bakugo dẫm chân đạp lên sàn gỗ, lạnh lùng nhìn Shigaraki đang đứng nghiêng người, duy trì tư thế ban nãy, chậm rãi nói:
“Tao đã kiên nhẫn lắng nghe tụi bây giải thích…”
“Những thằng đực rựa, ngu xuẩn, không biết biểu đạt ý nghĩ của mình...Chỉ có thể diễn tả một cách dài dòng vô vị!”
“Cơ bản, ý mày là, tụi tao muốn quấy phá mọi người, hãy tham gia với tụi tao...phải không…►.◄?!”
“Đừng hòng...(ノಠ益ಠ)!”
Mấy từ cuối cùng, dường như Bakugo dồn hết toàn bộ sức lực mà nghiến răng quát vào mặt lũ tội phạm.
Thể hiện rõ ràng lập trường kiên định của nó…
Một ý chí sắt thép, không thể nào lay chuyển!
Ánh mắt của Bakugo tóe lửa, tựa hồ có vô số hình ảnh xa xăm đang từ từ tái hiện về.
[Nhìn kìa...Chú ấy ngầu ghê chưa…≧❂◡❂≦]
[Một mình đấu bốn, ai cũng tưởng chú ấy sẽ thua...Nhưng đấm này, múc này...Chú ấy lật ngược tình thế lại ngay…]
[All Might tuyệt quá đi...☜(˚▽˚)☞]
Từng giọng nói trong quá khứ, giống như vang vọng bên tai nó.
Lũ tội phạm nào biết được, kể từ lúc một đứa trẻ tính cách háo thắng, được chiêm ngưỡng một huyền thoại bất bại chiến đấu, trong lòng nó, chỉ còn lại duy nhất một ước muốn.
Đó là, trở thành anh hùng!
Làm một anh hùng vĩ đại như thần tượng mà bản thân hằng ao ước…
All Might!
Có thể niềm tin và các hành động của nó khác với mọi người...Nhưng dẫu có chuyện gì xảy ra, tín niệm ấy, mãi mãi bất biến.
“Tao muốn được chiến thắng, được mọi người tung hô...Như là All Might vậy!”
Bakugo bóp nắm tay, gằn giọng:
“Tụi bây có nói gì, tao mặc kệ...Lý tưởng của tao, sẽ vĩnh viễn không thay đổi...(ノಠ益ಠ)!”
Bầu không khí im ắng đến đáng sợ, không tiếng động nào khác ngoài tiếng hét của Bakugo.
Lũ tội phạm đang lom lom mắt nhìn nó, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Bakugo suy tư rất nhanh…
Nguyên một băng tội phạm tổ chức tấn công quy mô cỡ lớn, và tất cả những gì đạt được, là mỗi mình nó.
Thậm chí, chúng còn nói với nó những gì mà chúng đang hướng tới.
Điều đó có nghĩa...Đối với lũ cóc khô kia, Bakugo là một nhân vật quan trọng chúng có thể dùng tới… (。・‘ω´・。).
Và vì chúng đang cố dụ dỗ, cho nên tỷ lệ rất lớn là chúng sẽ không giết nó.
[Mẹ kiếp...Làm sao giờ đây…(0~0)...Khử vài tên rồi trốn thoát trước khi chúng đổi ý...ఠ_ఠ]
“Tao vẫn được phép chiến đấu đấy...Lũ khốn…!”
Bakugo đột nhiên gầm to, làm cả đám giật mình.
“Vậy hả...Biết được vị trí chính xác của mình rồi sao thằng nhãi, cũng khôn đấy!”
“Tao không nghĩ vậy, Magne...Nó vẫn là một thằng đần mà thôi!” - Dabi nói.
“Yo...Tui sẽ đâm cậu...Chàng trai trẻ à…!” -Toga ở một bên lúc lắc chân cười toe toe.
“Ngay cả khi mày biết ưu thế của mình...Thì giấu nhẹm nó đi là một hành động khôn ngoan...Nhưng bây giờ thì, chà chà…!”
Mr Compress lắc lắc đầu, “Đúng là tuổi trẻ xốc nổi mà...Gọi là trẻ trâu cho lành!”
“Tao tuyệt đối không làm những gì ta không thích...Bao gồm việc nói dối!”
“Ở một nơi khó chịu thế này...Thì tốt nhất là nên phá hủy toàn bộ...(─‿‿─)!”
Cạch~~~
Shigaraki Tomura duỗi bàn tay ra, đôi mắt che khuất sau mái tóc dài xám bạc của hắn nheo lên, hướng về phía mặt đất quét tới,
~~~ “Bố” ~~~
Thanh âm trầm thấp từ miệng Shigaraki toát ra, hoàn toàn lạnh tanh, băng hàn cảm giác thoáng chốc tràn ngập nơi đây.
Ánh nhìn đầy sát khí của hắn ngước lên, mặt đối mặt với Bakugo.
Nhưng là, thằng nhóc kia, không hề lùi lại, dù chỉ một bước.
Nó thẳng thừng trợn trừng con ngươi với Shigaraki, chẳng chút gì gọi là e dè hay sợ sệt.
Ngông nghênh, kiêu hãnh...Đấy chính là tính cách của học sinh cá biệt khoa anh hùng U.A