Ba tháng trước rèn luyện, nay đã hoàn toàn chuyển hóa thành thực lực.
Hiện tại thông số của cậu đã nhảy lên một đoạn dài.
Rokushiki và Firudo đều tiếp cận lấy LV4, trong khi Sinh Mệnh Quy Hồi (S-Revitalized) đã vượt quá LV3, trực tiếp bước vào giai đoạn trung cấp.
Điều này là bởi vì nội tạng nhận được cường hóa, dẫn đến sức sống và khả năng hồi phục của Hitomi tăng lên ở một tầm cao mới.
Mặc dù số liệu không hoàn toàn đại biểu hết thảy chiến lực của cậu, nhưng hiện tại, Hitomi tự tin bản thân bình thường trạng thái đã có thể so găng với LV4+4 cường giả toàn diện, hoặc tiếp cận toàn diện, tỷ như All Might vậy. Đương nhiên là dùng thuần túy thể thuật đối kháng.
Dựa vào khả năng khôi phục trâu bò, trung cấp năng lực đã có thể đoạn chi tái sinh, Hitomi hiện tại không sợ nhất chính là dùng tiêu hao chiến đánh nhau.
Bên cạnh đó, chỉ số INT của cậu cũng tăng trưởng bất ngờ, nhảy vọt từ LV3+4 lên tới LV3+6.
Theo Kuro lý giải, do Hitomi đã giải được tâm kết, giống như là trạng thái ngộ đạo của các cao tăng, nên tinh thần lực và Psion một sớm một chiều bành trướng mà không cần tiêu hao bất luận nguồn tài nguyên nào.
Còn năm ngày trước khi kì thi tuyển sinh vào trường Đệ Nhất bắt đầu, Hitomi tạm thời dừng các hoạt động tu luyện lại, lần nữa ôn tập kiến thức và độ thuần thục các ma pháp cơ bản yêu cầu trong thi cử.
…
Sáng thứ hai.
Dưới cái phấn khởi chào đón ngày đầu tuần của toàn thể mọi người, cũng là thời điểm mà kì thi Trung Học Phổ Thông diễn ra.
Đây là sự kiện gần như được tổ chức đồng thời tại chín ngôi trường danh giá ở Nhật Bản.
Mặc dù trên danh nghĩa đều trực thuộc tại Đại Học Ma Thuật Quốc gia, nhưng kì thực vẫn có sự so kè khác biệt giữa đôi bên.
Hitomi bắt taxi, nhìn qua tài xế đã lớn tuổi, coi bộ đã làm lâu năm trong nghề.
Thấy Hitomi quy củ trang phục chính thống, bác tài vừa lái, vừa thuận miệng hỏi:
“Cậu đi tham dự kì sát hạch quốc gia sao…( 0,0)?!”
“Vâng!”
“Là trường nào thế…?!”
‘“Trường trung học Đệ Nhất!”
Hitomi ngắn gọn đáp lời, nhưng lại được ông bác tài xế một phen trầm trồ.
Đệ Nhất khó thi vô cùng, đó là điều ai cũng biết, chưa kể nó còn là trường top một của Nhật Bản nữa chứ.
Nằm mơ cũng có thể nghĩ, số lượng đăng ký vào đây đông như thế nào.
Tất nhiên, đăng ký chung quy chỉ là đăng ký, thi đậu hay không, phải đợi kết quả mới biết được.
Nhưng đã có dũng khí nộp đơn vào Đệ Nhất, tài học chắc chắn không lệch đi chỗ nào, chí ít nếu là rớt, thi đậu vào trường phổ thông khả năng vẫn rất cao.
Đệ Nhất trường trung học.
Hitomi trả tiền taxi, theo cửa xe mở nhảy xuống.
Đệ Nhất vốn là không đối ngoại mở ra, chỉ có học sinh nơi đây tài năng tiến vào thăm thú, thi quốc gia là một trong những ngoại lệ cho phép các thí sinh ứng cử được quyền vô trong.
Còn một vài trường hợp đặc biệt khác sẽ đề cập tới sau.
Hitomi nhìn xung quanh có vô số người vội vàng giống mình, có kẻ đang lấy sách ra nhẩm thuộc lòng, có người huơ tay múa chân kiểm tra ma pháp và thuật thức bản thân đã ổn hay chưa.
Tình cảnh, giống y chang ngày ấy đi thi cao trung U.A, đáy mắt Hitomi lộ ra vẻ hoài niệm.
Hai thế giới, hai hệ thống riêng biệt, nhưng chuyện thi thố gần như chẳng chút thay đổi gì, khiến người ta không khỏi cảm thán.
Đời học sinh, thật lắm chua cay.
Reng ~~~ Reng ~~~ Reng ~~~
Đỉnh đầu tất cả học sinh chuông báo hiệu đột ngột reo to, kèo theo là một giọng nữ truyền ra:
“Đã đến giờ, xin mời các thí sinh vào đúng phòng thi với số báo danh của mình…”
“Đề nghị cẩn thận không đi nhầm phòng, chúng tôi không chịu trách nhiệm về bất kì sự nhầm lẫn nào ở đây!”
Xôn xao…
Đang ở trạng thái yên tĩnh ôn bài hoặc len len thi phép mọi người, bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, bắt đầu chạy về hướng phòng của mình.
Thi vào trường Ma Pháp, dù là loại chuyên hay không chuyên thì cũng chỉ có hai hạng mục.
Mục thứ nhất chính là trắc thí lý thuyết và trình độ hiểu rõ về ma pháp của thí sinh, nói nôm na là thi tự luận.
Cái thứ hai dĩ nhiên là thực hành.
[Oni-san...Chúng ta đi thôi...(• ε •)!]
[Sao em hưng phấn vậy…(0.0)?!]
[Tại vì chỉ có môn này là em giúp Oni-san nhiều nhất hoi...≧◔◡◔≦!]
Kuro giọng hào hứng bừng bừng đáp lời, manh manh đát đát nhưng lại khiến Hitomi có chút cảm động.
Nhóc tỳ nói không sai, nếu là phần tự luận, kể cả cậu không thuộc bài thì cũng đã có nguyên kho sách trong đầu nhắc nhở.
Phải nói thêm là trí nhớ của Kuro biến thái hơn Hitomi nhiều lắm, giống như bộ não của con mèo tím này không có giới hạn vậy.
Nó thông qua ánh mắt của Hitomi quann sát thế giới quan bên ngoài, cậu biết được gì thì nó biết cái nấy.
Trong lúc vừa trò chuyện, Hitomi đã ngồi vào đúng vị trí của mình, cậu quét mắt nhìn xung quanh một vòng, chỉ có chưa đầy hai mươi học sinh trong một lớp, mà còn ngồi tách nhau một bàn nữa chứ.
Bốn nóc phòng đều có treo camera một trăm tám độ toàn năng, thậm chí Hitomi ẩn ẩn cảm giác trong không khí đã được giăng đầy Counter Magic (Phản Ma pháp) để phòng tránh việc gian lận.
Hiển nhiên, giống như bao trường khác, Đệ Nhất cũng rất coi trọng những kì thi như vầy.
[Ồ…(~ ~)...]
Nửa tiếng trôi qua, Hitomi đột nhiên phát hiện ra mấy cái thú vị sự tình.
Một phần là do Kuro nghịch ngợm nói ở trong đầu mới gây nên chú ý của cậu.
Cánh tay trái phía trên Hitomi hai dãy, đang ngồi lấy một thanh niên ục ịch, cái vóc người to béo ấy cơ hồ choán hết cái bàn, và trên sống mũi còn đeo cặp mắt kiếng.
Nhìn thoáng qua thì thanh niên này quả thật hết sức hiền lành, trung thực, tuy nhiên, đó chỉ là giả tạo.
Vận dụng Kenbunshoku và Từ Trường Cảm Ứng, Hitomi liền nhận ra trên mắt kính cậu ta thỉnh thoảng ánh vài đạo bé nhỏ số liệu, mắt thường rất khó thấy được, có điều Hitomi thì nhìn rõ mười mươi.
Đây đúng là ăn gian trắng trợn.
Chưa hết, bên phải cậu một cái gầy lùn thanh niên, lâu lâu lại vân vê cúc áo vài lần.
[Tựa hồ là một thiết bị quay chụp công nghệ cao...Công nhận mấy người này bỏ vốn thật…(v.V)...!]
Món đồ mà thanh niên gầy kia đang dùng, ở thế giới anh hùng hết sức phổ biến, có điều chưa tân tiến bằng mà thôi.
Sau lưng Hitomi còn hai người nữa cũng đang lén lút giở trò, vốn đã làm xong bài, Hitomi nhàm chán liền tiếp tục “quan sát” xem những người này liệu có thành công hay không.
Một tiếng sau, vẫn chẳng có gì xảy ra.
[Hay là ban thanh tra không phát hiện…]
Hitomi nghĩ bụng, trong lòng hơi thất vọng về khả năng giám sát của Trung Học Đệ Nhất.
Cạch!
Cửa phòng mở tung, toàn thể học sinh kinh ngạc ngoái đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bên ngoài đứng hai cái mang kính đen, thần sắc vô cảm lão sư, bốn cái có tật giật mình vội vã chúi thấp người xuống, đồng thời chậm rãi ẩn đi công cụ của mình.
Nhưng là, kịp sao?
Ăn gian, là cần trả giá a.
Không chút nào huyền diệu, từng cái giở trò thí sinh tức thì bị lôi cổ kéo ra ngoài, thậm chí không có chút sức phản kháng.
Kể cả béo núc ních thanh niên, giãy dụa hai lần, miệng méo xệch gần muốn khóc nhỏ tiếng cầu xin, tuy nhiên không khởi lên bất kì tác dụng nào.
Mang đi tất cả người gian lận, cửa phòng lần nữa khép lại, bầu không khí lại chìm trong quỷ dị yên tĩnh.
Hitomi nghe loáng thoáng góc phòng một cái có mái tóc màu đỏ, khuôn mặt thanh tú lầm bầm, “Hiệu suất chậm quá nhỉ...Chả lẽ mấy phòng khác cũng giống thế này...Thiệt tình…!”
Còn có người khác ngoài cậu phát hiện sao?
Hitomi hơi hơi chú ý cô bé ấy, có vẻ cô nàng cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Thi vào Trung Học Đệ Nhất, ngọa hổ tàng long không hề thiếu a.
[Lần này xem ra chọn đúng rồi...Cuộc đời học sinh của mình tiếp theo, chắc sẽ rất thú vị đây...(∪ ◡ ∪)]